Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 93: Thiếu



Editor: trang bubble 

Về phần chủ nhân của nhà kia càng thêm lúng túng đứng ở cửa, chậm rãi đóng cửa gỗ cũ lại.

Chỉ là cả đêm không về, trong nhà lại xuất hiện hai người trẻ tuổi quần áo xốc xếch, nội tâm lão phu nhân đã tan vỡ. Chẳng qua dầu gì cũng là người từng trải, bà tự nhận là tương đối có thể lý giải đối phương chẳng phân biệt được trường hợp —— "Quần áo xốc xếch".

Lúc này Mộ Lam Yên và Tư Không Thận đã không kịp lo bất kỳ giải thích gì, nhanh chóng mặc quần áo tử tế ra cửa. Lão phu nhân và thiếu niên dìu bà trở về vẫn còn ở ngoài cửa chờ. Hai cặp ánh mắt hoài nghi, nhìn chăm chú vào người đi ra bên trong cửa.

Tối hôm qua Tư Không Thận đánh một trận, trên người rơi xuống bảy tám ngoại thương, cộng thêm Mộ Lam Yên giày vò, khép rồi lại xé rách, xé rách chảy máu sau một lát lại lành. Trước mắt cũng may thể cốt cũng coi là trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, trừ sắc mặt có chút trắng bệch, cả người hắn còn chăm chú đỡ Mộ Lam Yên đùi mềm.

Bốn người ở ngoài phòng, lúng túng đừng đợt. Tư Không Thận mở miệng đầu tiên: "Tối hôm qua, chúng ta không biết nhà này có người ở, cho nên ở tạm một đêm. Lão nhân gia, thật ngại ngùng đã quấy rầy rồi."

Lão phu nhân khoát tay áo, chỉ nói một câu không có gì đáng ngại.

Bộ dáng thiếu niên ước chừng cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu, vô cùng anh tuấn khôi ngô. Từ lúc hai người bọn họ ra ngoài, mắt hắn vẫn quan sát bọn họ. Khi thấy trên cổ Mộ Lam Yên treo một miếng ngọc bội màu trắng, mắt sắc đột nhiên trầm xuống, cũng không kịp lo tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng lão nãi nãi, bèn chỉ Mộ Lam Yên nói: "Ngọc bội kia từ đâu tới?"

Mộ Lam Yên vốn là hai chân vô cùng yếu ớt, không thể không dựa vào ở trên người Tư Không Thận. Biết "Chuyện xuân" của hai người bọn họ sáng sớm bị đâm rách, đôi tay càng thêm hận không thể che mặt, làm bộ không tồn tại.

Mà nghe đối phương hỏi thăm, lại không thể không trả lời, theo tầm mắt cầm lên ngọc bội do Mẫn phu nhân cho mà thiếu niên chỉ: "Ngươi là nói cái này?"

Thiếu niên gật đầu một cái.

"Mẫu thân của ta."

"Mẫu thân của ngươi có phải tên là Phí Tâm hay không?" Lúc thiếu niên hỏi thăm, mắt lóe lên một cái giống như vui sướng.

Trong lòng Mộ Lam Yên rối loạn và mờ mịt, cũng không kịp suy tư, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Không phải, mẫu thân của ta tên gọi Phí Mẫn, cũng không phải là Phí Tâm trong miệng ngươi."

Thiếu niên lấy được câu trả lời của Mộ Lam Yên, cũng không câu nệ nhất định phải hỏi rõ ràng với hiện trường nữa, ngược lại tầm mắt rơi vào trên người của Tư Không Thận: "Ta thấy trên người ngươi cũng là bị thương không ít. Chắc hẳn trên người cũng không còn tiền đâu, nhà ta vừa vặn có một y quán, nếu như ngươi không ngại thì xin mời đi theo ta, để cho ta băng bó miễn phí cho ngươi một chút."

Thiếu niên vừa dứt lời, đã được lão phu nhân lựa ý hùa theo. Lão phu nhân chen đến trong tầm mắt Tư Không Thận, đung đưa hai ngón tay của thiếu niên vội vàng nói: "Người Phí gia đều rất tốt, hai vị công tử phu nhân, các ngươi đại khái có thể đi theo Phí thiếu gia đi. Ngày hôm qua ta không cẩn thận lạc đường, chính là Phí thiếu gia tạm thời chứa chấp ta, còn đưa ta trở lại!"

Tư Không Thận quan sát người trước mặt, suy ngẫm một hồi gật đầu một cái.

Mộ Lam Yên nghĩ đến ngày hôm qua trải qua một đợt âm mưu lớn, nên lòng vẫn còn sợ hãi. Vốn định ngăn cản Tư Không Thận, không biết làm sao người ta căn bản không nghe nàng.

Thiếu niên thấy Mộ Lam Yên có ý từ chối, bèn vỗ ngực công bố Phí gia bọn họ ở Giao Châu cũng coi là danh môn vọng tộc, tuyệt đối sẽ không có mảy may tổn thương đối với bọn họ.

Tư Không Thận ôm cánh tay của Mộ Lam Yên, chưa bao giờ buông lỏng qua. Lúc này hắn cúi đầu xuống, thì thầm một câu ở bên tai: "Có ta ở đây, đừng sợ."

Mộ Lam Yên giống như ăn một viên Định Tâm Hoàn, bình phục lòng nghĩ mà sợ.

Họ nói lời từ biệt ra ngoài với lão phu nhân, thiếu niên bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Hắn chính là tiểu thiếu gia duy nhất của đường đường Phí phủ Giao Châu, tên gọi Phí Kiền. Phí phủ, trông coi vô số thương gia và cửa hàng của Giao Châu, có thể nói là một thổ địa chủ sinh trưởng ở địa phương.

Song khi hắn lần nữa quan sát quần áo bất phàm, hơn nữa dáng dấp hai người cũng nghiêng nước nghiêng thành thì không nhịn được bát quái tại sao lại trú một đêm ở nhà nhỏ rách của lão nãi nãi như vậy.

Vốn là Mộ Lam Yên núp ở bên cạnh Tư Không Thận, từ từ quên được lúng túng lúc trước. Trước mắt bị Phí Kiền nhắc tới như thế, họ lại có bối rối cúi đầu xuống.

Tư Không Thận nghiêng mắt liếc nhìn người bên cạnh giống như chim sợ ná, nhàn nhạt mở miệng: "Kẻ thù đuổi giết, nàng trúng độc tình dược."

Trả lời thẳng thừng như vậy, đừng nói Mộ Lam Yên, Phí Kiền cũng có chút lúng túng vội ho một tiếng, rồi sau đó trực tiếp nhìn đường trước mắt, không hề nói bất kỳ một câu về chuyện đêm đó nữa.

Đi tới một tiệm thuốc gần đây, Phí Kiền tự mình đến thanh lý vết thương của Tư Không Thận, còn thuận tiện kê ra chút thuốc điều dưỡng thân thể cho Mộ Lam Yên. Thấy bọn họ không có chỗ đi, hắn lại bèn mời bọn họ đến trong phủ ngồi một chút.

Dọc đường, Tư Không Thận và Mộ Lam Yên thấy người nơi này đánh giá khá cao đối với Phí phủ này, cũng bèn ôm tâm trạng thử một lần, đi theo Phí Kiền. Vào Phí phủ, tắm rửa, đổi quần áo, loại trừ tất cả dơ dáy bẩn thỉu và mệt mỏi ngày hôm qua. Mộ Lam Yên mới chậm rãi đi ra từ trong căng thẳng cực độ.

Từ góc độ của Phí Kiền cho rằng bọn họ là phu thê, cho nên sắp xếp cho một phòng. Mộ Lam Yên vốn định muốn hai, lại gặp phải Tư Không Thận ngăn cản. Lý do là địa phương xa lạ, ngộ nhỡ không có ở dưới mí mắt hắn xảy ra chuyện gì thì sao.

Cho nên không có biện pháp, mặc dù hết sức không vui, cũng chỉ có thể chịu đựng như vậy.

Thừa dịp người của Phí phủ còn chưa có tới đây, !)i3n!)@l3Wi!)0n Mộ Lam Yên ngồi trên băng ghế, nhìn Tư Không Thận chiếm đoạt giường ngủ, mở miệng hỏi thăm: "Ngày hôm qua, sao ngươi đột nhiên lại xuất hiện?"

"Ta không xuất hiện, chẳng lẽ mắt thấy vị hôn thê của ta bị người khác chà đạp sao?" Tư Không Thận ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng khí, trả lời đơn giản lưu loát, lại làm cho Mộ Lam Yên nâng trán.

"Ta là nói, làm sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa còn bị thương? Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tư Không Thận đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn Mộ Lam Yên, vẻ mặt có chút nặng nề, chậm rãi mở miệng, nói từng chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Mộ Lam Yên.

Sáng sớm ngày hôm qua, bọn họ vẫn còn ở lều trà thì Tư Không Thận đã theo đánh nhau với một nam tử có đeo mặt nạ. Đối phương vừa đánh, vừa chạy, chỉ là một lát đã dẫn Tư Không Thận ra một khoảng cách xa.

Khi Tư Không Thận phản ứng lại, mặt nạ nam lại đột nhiên chạy trốn. Hơn nữa, tại chỗ Tư Không Thận lại có một Bát Quái Trận vây quanh hắn. Hiển nhiên, đây là có người cố ý làm.

Khi hắn phá trận đó, trở lại lều trà thì nào còn bóng dáng Mộ Lam Yên, chỉ có xe ngựa lúc bọn họ tới còn yên tĩnh dừng ở lều trà cách đó không xa.

Hỏi thăm ông chủ lều trà, mới biết là người Cực Phong phái ở Giao Châu dẫn Mộ Lam Yên đi. Ngay lúc Tư Không Thận thật vất vả chạy tới nơi ở của Cực Phong phái, hắn vốn định đêm khuya xông vào, cứu Mộ Lam Yên ra, nhưng không ngờ lần nữa gặp được mặt nạ nam. Mà vết thương trên người hắn, cũng chính là rơi xuống khi đó.

Mộ Lam Yên nghe xong, lập tức vỗ lên bàn: "Lại là cái mặt nạ nam kia. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?"

Tư Không Thận bị đối phương hành động như thế, con ngươi cả kinh chợt lóe, rồi sau đó sâu kín mở miệng: "Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế."

Nói đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, phản ứng đầu tiên của Mộ Lam Yên chính là ngày hôm qua gặp phải Tư Không Vũ: "Chẳng lẽ là Đại hoàng tử?"

Tư Không Thận lại là lắc đầu một cái. Giờ phút này hắn biết nghỉ ngơi đã là không đùa, đứng dậy đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, ấn nàng đến trên chỗ ngồi: "Căn cứ sự điều tra của ta, những năm gần đây, nhị ca và người của ngoại bang đi cũng đặc biệt gần. Về phần đại ca, thật ra thì ta biết rõ cũng không phải rất nhiều. Lúc hắn bị giáng chức tới Giao Châu, ta mới bốn tuổi, nghe mẫu thân của ta nhắc tới, chính là hoàng hậu đời trước của phụ vương ta, bởi vì không chịu nổi phi tử khác được sủng ái, cho nên bỏ thuốc độc hại thai nhi trong bụng phi tử. Phụ vương mặt rồng giận dữ, bèn biếm mẹ con hai người bọn họ tới Giao Châu."

"Nếu là nói như vậy, Đại hoàng tử này hiềm nghi nên nặng hơn đấy."

"Không, những năm này điều tra chứng tỏ, đại ca vẫn yên ổn với xử lý buôn bán của hắn, căn bản không ra khỏi Giao Châu nửa bước. Ngược lại là nhị ca, đi theo bên cạnh phụ vương, rất nhiều việc, có chạy trốn cũng không hết liên quan với hắn." Nói nơi này, Tư Không Thận thở dài một cái: "Trước mắt phụ vương ngàn cân treo sợi tóc, cho nên mới mạo hiểm để cho hai người ngươi và ta nhanh chóng tới Giao Châu này. Thứ nhất là ngoại công (ông ngoại) của ngươi có thể biết một chút tin tức năm đó, thứ hai cũng là muốn dùng sự kiện này, buộc bọn họ nhanh chóng hiện thân."

Mộ Lam Yên nhớ tới từng gặp Tư Không Vũ ở Biện Kinh trước đó, vừa định nhắc nhở Tư Không Thận, cửa chính đã truyền tới tiếng gõ cửa.

Bọn họ không đóng cửa, Phí Kiền chỉ là theo lễ phép, mới nhìn gõ cánh cửa, thấy hai người cùng nhau xoay đầu lại, cười ha hả giải thích: "Hai vị, gia gia (ông nội) ta cho mời."

Tư Không Thận chỉ cho là chủ nhân của phủ đệ muốn gặp một lần là ai ở tại nhà bọn họ, cho nên cũng coi là có thể thông cảm được. Hắn dắt Mộ Lam Yên bèn theo Phí Kiền đến đại sảnh. Trên đường, Mộ Lam Yên tuy có ý phản kháng, Tư Không Thận lại giống như vừa buông tay sẽ đi lạc ở nơi này trong sân vậy, thế nào đều không buông.

Đi tới cửa đại sảnh, bên trong đột nhiên một người tóc bạc hoa râm đứng thẳng đưa lưng về phía bọn họ.

Mộ Lam Yên nhìn bộ dáng kia, trong lòng đột nhiên nhớ tới người chưởng môn của Cực Phong phái lúc trước kia. Nghĩ đến ánh mắt của đối phương giống như rắn với hình ảnh nhìn thấy Lãng Hổ, bước chân theo bản năng không chịu tiến lên.

Tư Không Thận nhận thấy được Mộ Lam Yên khác thường, xoay người, nắm lòng bàn tay của đối phương, khẽ nắm chặt, mới kêu tỉnh đối phương từ trong ngạc nhiên.

Còn chưa chờ Tư Không Thận hỏi thăm Mộ Lam Yên làm sao, trong phòng khách lão giả chính là đột nhiên xoay người, cặp mắt hơi mông lung mơ màng nhìn chăm chú vào Mộ Lam Yên.

"Tâm Nhi. . . . . ." Phí lão gia tử bởi vì lớn tuổi, âm thanh khàn khàn rất nhiều.

Mộ Lam Yên nghe cái tên này, trong đầu phản ứng kịp chính là Phí Tâm mà Phí Kiền nhắc tới với nàng trước đó.

Phí Kiền biết gia gia mình nhận lầm người, vội vàng đến gần đối phương, nhỏ giọng nói: "Gia gia, đây không phải là cô cô, ngươi nhận lầm rồi!"

Dứt lời, ánh mắt khao khát của Phí lão gia tử lóe ra lúc trước, đột nhiên co rụt lại. Đảo mắt lại biến thành bộ dáng hiền lành, cười híp mắt quay về phía hai người ngoài cửa mở miệng: "Hai vị, mời vào!"

Đơn giản hành lễ xong, tự giới thiệu mình đi qua, Phí lão gia tử chính là muốn mời Mộ Lam Yên họ vào chỗ. Nha hoàn đưa nước trà tới, Phí lão gia tử uống một hớp trà, mới dường như hoà hoãn khẩn trương của mình lúc trước.

"Mộ cô nương, lúc trước ta nghe thấy Kiền Nhi nói với ta trên người ngươi có ngọc bội gia truyền hết đời này đến đời khác của chúng ta. Ta cũng đi thẳng vào vấn đề, ngọc bội này của người là từ đâu tới?"