Sự việc liên hôn không thành khiến cho các tiểu thư kia lại có thêm cơ hội, tất cả bọn họ đều mong ngóng.
Buổi yến tiệc kết thúc trong không khí tĩnh lặng, Phi Yến chào từ biệt An Bình để ra về.
Nàng vừa bước ra ngoài cung đi được một đoạn thì thái tử Hiên Viên Thác bước nhanh đến gần và nói:
“Ta có thể nói chuyện với tiểu thư một lát được không?”.
Phi Yến đứng lại mỉm cười và nói:
"Không biết thái tử có chuyện gì muốn chỉ giáo ".
Hiên Viên Thác nhìn dáng điệu tự nhiên, khí chất thanh tao của nàng mà tim như thắt lại, có lẽ Y đã đánh mất một cái gì đó mà Y không nắm rõ được, Y hỏi:
“Vì sao lại không chọn ta mà lại chọn vị Vương gia kia?”.
Phi Yến mỉm cười nói:
"Nhân duyên không thể cưỡng cầu, ta và thái tử có duyên gặp mặt và tương trợ chỉ có thể là bạn bè, thái tử hãy nhìn rõ mọi việc sẽ thấy nó đơn giản hơn ".
Hiên Viên Thác như được tỉnh ngộ cười lớn nói:
"Ta đã hiểu ra rồi, dù gì cũng cảm ơn công cứu mạng của tiểu thư,nếu có việc gì muốn ta giúp đỡ tiểu thư hãy gửi thư ta sẽ dốc hết sức mình ".
Phi Yến chờ là chờ câu nói này của Y, đùa đâu mà đó là ân huệ của một vị hoàng đế tương lai nước Tùy đó sẽ có lúc nàng cần dùng đến, nàng mỉm cười cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Lam Tư nhìn chủ nhân mình thất thần mà cảm thấy nuối tiếc, hắn chưa từng thấy chủ nhân phân tâm vì bất kỳ một nữ nhi nào.
Ngay cả bản thân hắn cũng khá thích vị tiểu thư này hơn mấy nàng công chúa kia, nhìn bề ngoài thì xinh đẹp mà đầu óc bên trong thì thật ngốc nghếch và ngu xuẩn, người như thế thì làm sao trợ giúp chủ nhân của hắn được chứ.
Phi Yến đi được một đoạn thì phát hiện có người đi theo nàng, bất ngờ nàng quay lại thì hóa ra lại là Dương Vương.
"Huynh định đi theo ta đến bao giờ chứ, hoàng cung sắp hết rồi ".
Thiên Dương bị bắt gặp thì bất ngờ nhưng rất nhanh chàng lấy lại bình tĩnh liền nói:
"Đến khi muội về đến phủ thì thôi, ta không yên tâm nên định đưa muội về nhà ".
Phi Yến lụng phụng nói:
Có gì mà yên tâm với không yên tâm, phụ thân muội đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi không cần huynh đưa về đâu, muội sợ bị tập kích bất ngờ lắm ".
Thiên Dương biết Phi Yến nói đến vụ thánh chỉ ban hôn liền nói:
“Thượng Quan tướng quân bận công vụ nên phải đi ngay từ lúc nãy nên có nhờ ta đưa muội về rồi, còn chuyện kia thì muội cho ta giải thích có được hay không?”.
Phi Yến lắc đầu thầm than trong lòng, có ai như phụ thân nàng không chứ lúc nào cũng lấy lý do thoái thác để nhờ Dương Vương đưa về.
Nàng thừa biết rõ ý đồ của phụ thân rồi, có ai như ông ấy không một hai chỉ muốn nàng xuất giá thôi.
Thấy Phi Yến không nói gì nữa Thiên Dương liền niềm nở đi lên ngang hàng với nàng, xung quanh mọi người đang chỉ chỏ đứng nhìn, phi Yến xấu hổ đành phải nhanh cất bước đi.
Lúc lên xe ngựa rồi những lời xì xào với những ánh mắt mới chấm dứt.
Cả đoạn đường đi không ai nói với ai lời nào, cả hai đều trầm tư rơi vào suy nghĩ của riêng mình mà họ không biết rằng đứng từ xa có ánh mắt tức giận đang nhìn về phía hai người đó không ai khác chính là Lâm Kỳ Thần.
Hắn ta không hiểu vì sao thời gian gần đây hắn làm gì cũng không được thuận lợi giống như có ai ngáng chân hắn vậy.
Những vây cánh của hắn mất bao nhiêu năm nuôi dưỡng bây giờ người thì mất chức, người thì phản bội quay sang đầu quân cho nhị hoàng tử, người còn lại theo hắn thì chẳng có tiền đồ gì, hắn không thể nào chấp nhận được.
Nếu hắn không đạt được hắn sẽ phá hủy, hắn không thể chấp nhận mọi toan tính của mình bị người khác hưởng lợi.
Ám vệ bỗng xuất hiện trước mặt hắn giọng cung kính nói:
"Bẩm chủ nhân đã điều tra thời gian trước đó tên Lư Đại Hải đã qua lại và tiếp xúc với một sòng bạc, theo lời người dân ở đó nói thì hắn đã qua lại một thời gian cũng lâu ".
Lâm Kỳ Thần ánh mắt lóe lên sự hung ác nói:
“Thế tên sòng bạc đó là gì, đã điều tra được chủ nhân của nó là ai chưa, có quan hệ với hoàng cung không?”.
Tên ám vệ kính cẩn nói:
"Sòng bạc đó sau khi tên Lư Đại Hải không lui tới thì đã bỏ không, nô tài đã điều tra thì ra sòng bạc đó là thuê của hộ dân chủ nhân thật sự không tìm được nên thuộc hạ đoán rằng tên Lư Đại Hải đã bị người ta mua chuộc ".
Mắt Lâm Kỳ Thần long sòng sọc quát:
"Tra, tra cho ta, để ta xem ai lại đối đầu với bổn hoàng tử như vậy, ta đã dầy công sắp xếp không thể bị phá được, người chỉ huy tổng lực toàn bộ ám vệ phải điều tra được người này cho ta ".
Như nhớ ra điều gì hắn lại nói tiếp:
"Toàn bộ số vũ khí của ta sắp xếp cẩn thận, cho người canh gác cho ta đừng để sơ sót gì cả nếu không tất cả các ngươi đều phải chôn cùng ".
Tên ám vệ vội cúi người phục mệnh giọng hắn run run nói: