Giống như loài hoa mặt trăng, tình yêu này chỉ thực sự được nở rộ vào ban đêm. Họ phải che giấu nó khi ánh mặt trời ló dạng sau những áng mây cao. Chỉ khi tất cả chìm vào giấc ngủ say, cả hai mới sẵn sàng tung những cánh hoa đẹp đẽ mà chỉ có họ mới được chiêm ngưỡng.
"Được rồi, anh sẽ cho em 10 điểm."
"Ừ, 10 điểm trong tim anh nè."
---------------------
Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ của văn phòng giáo viên. Nó nhuộm cả căn phòng vắng lặng thành màu cam đỏ. Một mình Hàn Gia Bạch ngồi viết loạt soạt lên đống giấy tờ trên bàn.
"Cộc cộc"
Một tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
- Vào đi.
Cửa mở, một cô bé nhỏ nhắn bước vào. Cô là Vương Khả Thy, một cô học trò cuối cấp đáng yêu và thông minh, nhưng đôi khi cũng có phần nghịch ngợm. Nhìn thấy Thy, thầy Bạch ngạc nhiên:
- Sao em chưa về? Tan trường lâu rồi mà?
Khả Thy đặt nhẹ một tờ giấy xuống trước mặt Gia Bạch. Đây là bài kiểm tra vừa được phát trên lớp hôm nay. Cô chỉ vào rồi nói:
- Thầy chấm lại giúp em câu này, em làm tròn số lên vì trong đề không yêu cầu để số thập phân. Như vậy không thể chấm sai được ạ.
Gia Bạch nghe xong thì cầm tờ giấy lên xem. Được một lúc, thầy bấm chiếc bút đỏ kêu lên một tiếng rõ to.
- Cái này lỗi thầy, thầy chưa soạn kĩ đề.
Sau khi viết loạt soạt vài giây, Gia Bạch đưa lại tờ giấy cho Khả Thy và mỉm cười:
- Đây, tròn 10 điểm.
Nụ cười của thầy thật đẹp. Nó như bừng sáng, hòa lẫn trong ánh hoàng hôn chói lọi từ cửa sổ. Có một sự thật rằng Hàn Gia Bạch rất ít khi cười khi đứng lớp. Thầy luôn nghiêm túc và trách nhiệm đối với từng bài giảng của mình.
Khả Thy đỏ mặt rồi đưa hai tay cầm lấy bài kiểm tra. Thầy không nghĩ nhiều mà thẳng thắn hỏi một cách lo lắng:
- Em ổn không? Thầy thấy mặt em hơi đỏ.
Khả Thy giật mình nhẹ và vô thức đưa tay lên sờ má của mình. Cô lắp bắp và cố gắng đổi chủ đề:
- Dạ? Ừm... E-em không sao... T-thầy làm xong chưa? Em thấy cũng trễ rồi...
Gia Bạch đưa tay lên, thầy khẽ liếc xuống nhìn đồng hồ. Đã 6 giờ hơn, bóng tối cũng bắt đầu bao lấy bầu trời.
- Trễ vậy rồi à?
Thầy soạn lại đống giấy tờ và bút viết rồi cho vào cặp. Vừa khóa cặp, Gia Bạch vừa nói:
- Em cũng lo về đi, lần sau đừng ở lại trễ như vậy. Trời tối nguy hiểm lắm.
Khả Thy gật đầu nhẹ mà không trả lời. Cô lén nhìn lên gương mặt điển trai của thầy. Các đường nét hoàn mỹ như những điểm sáng khiến tim cô đập mạnh hơn. Bất ngờ cô bắt gặp ánh mắt của thầy.
Gương mặt ngại ngùng của cô khiến Gia Bạch cảm thấy hơi khó hiểu. Có lẽ thầy vẫn chưa nhận ra được tình cảm của cô học trò nhỏ bé này. Thầy không suy nghĩ nhiều mà nói:
- Em muốn thầy đưa về à?
Nghe đến đây, hai má của Thy lại càng đỏ hơn nữa. Cô gật đầu rồi đứng nhìn Gia Bạch mở cửa. Trái tim cứ liên tục nhảy múa trong lồng ngực.
---------------------
Trên đường đi bộ về, thầy Bạch vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc của mình. Bước song song với thầy là Khả Thy, cô vừa đi vừa nhìn xuống mặt đường. Trái tim vẫn còn xao xuyến khi ở cạnh người mình thích.
Cả hai đi một đoạn khá dài mà không nói với nhau câu gì. Bỗng nhiên, từ đằng sau có một chiếc xe đạp lao tới.
"Bíppp bípppp"
- Cẩn thận!!!
Gia Bạch nói lớn và kéo nhẹ Khả Thy vào trong vòng tay của mình sau khi nghe tiếng chuông xe đạp. Người lái xe đạp vụt qua, có vẻ vội vã, anh ta quay đầu lại, gật đầu như một lời xin lỗi rồi tiếp tục chạy vụt đi. Nhìn theo bóng lưng của chiếc xe đạp, thầy Bạch lẩm bẩm "Nguy hiểm quá".
Thầy buông Khả Thy ra và để ý thấy cả gương mặt cô đã chuyển sang màu đỏ vì ngại. Phản ứng này cũng là bình thường khi bất chợt bị người khác giới ôm như thế. Thầy không nghĩ nhiều mà điềm đạm nói:
- Xin lỗi vì đã tự ý kéo em. Tình huống đó khá nguy hiểm.
- Dạ không sao, em hiểu.
Cả hai chỉ nói vỏn vẹn với nhau vài câu rồi lại tiếp tục bước đi. Khả Thy cứ ngẩn ngơ mãi với những rung động tuổi mới lớn...
Liệu có được phép không? Khi cô có những cảm xúc vượt xa tình cảm thầy trò?
Liệu có được phép không? Khi thầy Gia Bạch là một người chính trực và nghiêm túc đến thế?