Một đám học sinh đang tụ tập, có vẻ như học sinh bị thương đang ngồi ở giữa đám đông. Cô Trang, củ nhiệm lớp 12B ở khu trại bên cạnh cũng ở đây.
Thấy thầy chủ nhiệm 12A chạy tới, cô ngay lập tức nói:
- Anh đi đâu lâu vậy? Có một học sinh nữ bị...
Gia Bạch trán lấm tấm mồ hôi, tâm trí rối bời, anh không để ý những lời nói của cô mà trực tiếp bước đến đám đông, một tay đẩy nhẹ dòng người sang một bên để tạo kẽ hở bước vào trung tâm.
- Khả Thy! Em có sao...?
Ngồi ở giữa đám người là Ngọc Anh. Cô và các học sinh khác nghe Gia Bạch gọi nhầm tên đều ngạc nhiên thấy rõ. Ngọc Anh bị trật chân nên ngã xước tay và đầu gối.
Gia Bạch ngồi xuống cho ngang tầm mắt với cô rồi vội sửa lại.
- À, Ngọc Anh... để thầy sát khuẩn cho...
Là một học sinh giỏi chỉ xếp sau Hải Anh và Khả Thy, trí thông minh của cô thừa để hiểu có một thứ gì đó rất lạ giữa thầy chủ nhiệm và Khả Thy giữa vô vàn tình huống đã xảy ra. Nhưng cô chưa tiện bắt quả tang vì chưa đủ bằng chứng.
.
.
.
Mặt khác, cô Trang, giáo viên chủ nhiệm lớp 12B nhìn thấy Gia Bạch tập trung sơ cứu vết thương cho học sinh, lại thấy rung rinh đến lạ. Nhan sắc là một phần, nhưng phần còn lại đến từ sự quan tâm, chăm sóc của anh dành cho học trò.
Không riêng gì cô Trang, Ngọc Anh được thầy bôi thuốc đỏ cho thì cũng thấy tim đập liên hồi. Nhưng Ngọc Anh thì khác, thích thầy từ đầu, thì 100% là do đẹp trai rồi chứ chẳng liên quan gì đến tính cách.
.
.
.
Trời bắt đầu sập tối, không khí lành lạnh mát mẻ khiến người ta cảm thấy rất hưng phấn bên đống lửa trại.
Khả Thy đau bụng nên không thể ra đó chạy nhảy vui chơi, cô ngồi trên một khúc gỗ lớn, bên cạnh lều của mình ở một góc xa lửa trại.
Như một ánh sáng le lói trong đêm đen, Gia Bạch bước đến, đưa cho cô một gói cơm nắm nóng hổi đã được bóc sẵn.
- Ăn tạm cái này đi. Lúc chiều anh mua ngoài cửa hàng tiện lợi cho em đấy.
Cô đưa hai tay nhận đồ ăn từ Gia Bạch.
- Thì ra anh cũng biết con gái đến tháng không ăn được đồ nướng.
Không biết đây là lời khen hay là mỉa mai nữa. Anh mỉm cười rồi phủi nhẹ lớp bụi trên khúc gỗ, ngồi xuống bên cạnh Khả Thy. Giọng nói nghe chừng có một chút trách móc:
- Hôm qua anh đã dặn rất kĩ là em sắp đến kì rồi. Thế mà cũng ham chơi không chuẩn bị.
Đúng là do Khả Thy chủ quan nên cô cũng không dám phản kháng, chỉ ngồi im nghe rồi nhai nhẹ nắm cơm trên tay, một bên má phồng lên trông đáng yêu hết sức.
Cô Trang từ khu 12B bên cạnh lại đi bộ sang tận đây, đứng trước mặt Khả Thy mà công khai tán tỉnh người yêu cô.
- Gia Bạch, lũ trẻ đang tự chơi đùa với nhau rồi, không cần chúng ta quản, anh có muốn đi dạo một chút không?
Anh không chần chừ mà ngay lập tức từ chối, phong thái rất chuyên nghiệp.
- Trời tối rồi, tách lẻ rất nguy hiểm, tôi nghĩ cô nên về khu vực lớp mình.
- Nào, đừng cứng nhắc thế, dù gì hai lớp chúng ta cũng gần nhau, coi như là hàng xóm thân thiện thôi.
Gia Bạch cười trừ rồi nói một câu chí mạng:
- Không, tôi không muốn học sinh hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta.
Nghe đến đây, Khả Thy ngồi kế bên mà cười thầm trong bụng. Cô giáo bĩu môi rồi nói:
- Dù gì anh cũng chưa có bạn gái. Tại sao lại sợ bị hiểu lầm? Anh muốn giữ hình tượng độc thân để làm gì?
Gia Bạch bật cười, anh chống cằm, điệu bộ rất ngông nghênh:
- Thưa cô, tôi có bạn gái rồi.
Câu trả lời này khiến cả Khả Thy suýt thì sặc cơm. Chẳng ngờ anh lại dám khai thật ra, lỡ người khác cao hứng mà điều tra, chẳng phải hai đứa sẽ "ăn hành" hết hay sao?
Tưởng sau khi nghe thông tin này thì cô Trang sẽ từ bỏ, nhưng cô lại giở thói trà xanh. Chỉ có trời đất mới biết, người yêu của Gia Bạch đang ngồi ngay đó mà nghe từng câu từng chữ từ cái miệng của cô.
- Anh không cho em cơ hội thì làm sao biết được là em hay cô ta tốt hơn?
Lần đầu tiên gặp người không biết trước biết sau thế này, Gia Bạch hơi bất ngờ. Anh đang định phản kháng thì Khả Thy đứng bật dậy, bên má vẫn còn phồng lên vì cơm, giọng ngọng đặc:
- Thầy ấy đã bảo không rồi còn gì? Cô đi về trại lo cho lớp của mình đi chứ!
Cả hai đều không lường trước được phản ứng của Khả Thy. Bị một học sinh nói thẳng như thế, cô Trang có phần xấu hổ.
Sau vài giây bất ngờ thì Gia Bạch cũng tiếp lời:
- Phải, cô nên về đi, đừng để bạn gái tôi biết. Cô ấy dữ lắm đó.
Hai đánh một kiểu này, cô Trang hậm hực rời đi, dặn lòng rằng chắc chắn phải "đập chậu cướp hoa".
.
.
.
- Vừa nãy anh nói ai dữ?
Khả Thy quay đầu lại liếc Gia Bạch. Anh cũng thấy rợn tóc gáy.
Có thể trên lớp, Gia Bạch áp bức được cô. Nhưng khi cả hai ở riêng, anh phải ngả mũ chào thua.
- Anh nói vậy để dọa người ta thôi mà.
Gia Bạch nắm nhẹ tay Khả Thy rồi kéo cô ngồi xuống cùng mình. Anh không quên để hờ tay ra sau lưng cô, phòng trường hợp bị ngã ngửa.
Cô nuốt nốt miếng cơm rồi tinh nghịch nói:
- Được, em tha cho anh đấy. Lần sau phải nói là "bồ tôi đỉnh cao hơn cô". Hiểu chưa?
.
.
.
Ngọc Anh ở gần đống lửa trại, cô nhìn xa xăm, ngồi im quan sát Khả Thy và Gia Bạch. Tuy không nghe được cuộc trò chuyện, nhưng cũng thấy được vài giây ngắn ngủi họ nắm tay nhau.