Điểm 10 Của Thầy

Chương 32



Có mỗi chiếc điện thoại mới mà Khả Thy vui sướng như một đứa trẻ được cho kẹo. Cô nằm dài trên ghế sofa ở nhà Gia Bạch, bấm lướt liên tục để khám phá những chức năng có trong máy.

- Được rồi, chơi nhiều hại mắt đấy.

Gia Bạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Anh đưa tay khẽ vuốt mái tóc đang nằm mượt mà trên mặt ghế.

Cô lật đật ngồi dậy, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại mới, giọng hớn hở:

- Sau này em gọi là anh phải nghe, nhắn tin là anh phải nhắn lại nhá!

- Ừ, anh nhớ rồi.

Anh mỉm cười dịu dàng. Đây có lẽ là khoảnh khắc yên bình nhất, dễ chịu nhất. Khả Thy lắc nhẹ cánh tay của anh, nũng nịu nói:

- Không, anh phải nói nguyên câu cơ. Anh hứa gì?

Hành động ấu trĩ này lại đáng yêu đến lạ. Vẫn ánh mắt nuông chiều đó, anh giữ nhẹ bàn tay của cô.

- Anh hứa sẽ bắt máy mỗi khi em gọi và trả lời mọi tin nhắn của em.

Đâu ai hay biết, tất cả những ấm áp và niềm hạnh phúc này, chỉ là sự bình yên trước giông bão.

Một tương lai đau đớn, mịt mù đang đứng đợi họ đâu đó trên đường đời...

Liệu họ có xứng đáng để yêu và được yêu?

------------------------

- Ra là ông à, Hàn Nhất?

Buổi chiều hôm ấy, dưới ánh hoàng hôn gay gắt, Gia Bạch đứng sẵn trên đường về để bắt tận tay kẻ theo dõi mình.

Ai ngờ đó lại là bố của anh...

Gia Bạch vốn đã hận người đàn ông này, nay càng hận hơn.

- Mục đích của ông là gì? Có biết chụp lén là phạm pháp không?

- Mục đích của tao? Từ đầu chỉ có một, không phải sao?

Hàn Nhất chơi bài ngửa, ông không ngọt ngào "bố bố con con" nữa, trực tiếp nói thẳng:

- Mày đi theo tao ra nước ngoài để gặp bà nội của mày.

- Chỉ vì sự công nhận của người khác, mà ông làm đến mức này à? - Gia Bạch lạnh nhạt nói.

Hàn Nhất bước thêm một bước. Hốc mắt sâu hoắm của ông trừng lên trông rất đáng sợ.

- Tao cần một đứa con trai để mẹ tao vui lòng! Mày đi với tao từ đầu thì đã không có gì xảy ra!

Gia Bạch ném cho ông một cái nhìn khinh thường.

- Nếu tôi là con gái có phải cũng đã chết trong bụng mẹ không?

- Mày nhiều lời quá! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à?

Gia Bạch khó chịu quay lưng bỏ đi, ngay từ đầu anh đã chẳng còn sợ những lời quát tháo từ người bố này nữa.

À, Hàn Gia Bạch không có bố...

.

.

.

- Vương Khả Thy phải không?

Câu hỏi nhỏ ồm ồm vang ra từ phía sau khiến Gia Bạch phải dừng bước.

Quả nhiên cách này có hiệu quả, Hàn Nhất liền nói tiếp:

- Con bé đó... Mày lén lút yêu đương với học sinh trong trường mà không thấy cắn rứt lương tâm à?

Gia Bạch quay đầu lại, gương mặt anh vẫn lạnh tanh, không một gợn sóng.

- Đừng lôi người khác vào chuyện này.

- Ha ha ha, mày biết sợ rồi à?

Tiếng cười ghê rợn của Hàn Nhất vang lên khắp con phố nhỏ. Ông được nước làm tới:

- Tao cho mày 2 lựa chọn. Một là đi theo tao. Hai...

.

.

.

...là tao sẽ làm phiền đến cuộc sống của con nhỏ đó.

Gia Bạch khẽ cau mày, không để cảm xúc lấn át lý trí. Vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đó, anh nói:

- Sẽ không có lựa chọn nào cả.

Bước chân anh lại quay đi, bỏ lại Hàn Nhất đứng đằng sau. Ông đưa tay sờ nhẹ mái tóc đã điểm bạc của mình.

"Con trai à, con có chính kiến đấy. Nhưng con sẽ sớm hối hận thôi"

---------------------

Nói là làm, tin đồn Gia Bạch và Khả Thy có gì đó mập mờ lan ra khắp trường ngay sáng hôm sau.

- Khả Thy, cậu giải thích đi? Cậu biết tui thích thầy chủ nhiệm mà đúng không?

Có lẽ Ngọc Anh là người khó chấp nhận nhất. Buổi trưa sau khi ăn, cô kéo Khả Thy vào một góc sân trường để chất vấn.

Mọi chuyện bất ngờ bị phanh phui ra ngoài tự tính nên chính Khả Thy vẫn còn đang hoảng loạn, cô gái nhỏ không biết nói gì ngoài cúi đầu xin lỗi:

- Tui xin lỗi vì đã giấu! Nhưng thầy Bạch và tui không muốn mọi chuyện phức tạp hơn...

- Vậy sao không nói sớm để tui đỡ phải hy vọng?

- Tui xin lỗi...

Thấy người bạn thơ ấu của mình cứ phải cúi đầu xin lỗi, cho dù cô ấy không có tội tình gì cả.

Tình yêu mà, làm sao lại coi nó là tội lỗi được?

Ngọc Anh cũng mềm lòng nắm lấy tay Khả Thy mà nói:

- Yên tâm, tui thích thầy là thật nhưng không phải kiểu cuồng si như cái cách anh trai tui dành cho cậu. Nếu cậu thích thầy Bạch, tui sẽ tìm anh khác đẹp trai hơn. Không thèm ổng nữa!

- Khoan đã....

Khả Thy khựng lại. Cô ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Anh.

- Cậu mới nói gì cơ?

- Hở? Tui tìm anh khác...

- Trước câu đó nữa.

- !!!

Ngọc Anh lúc này mới nhận ra bản thân đã lỡ mồm nói một điều không nên nói.

Trong vô thức, Khả Thy xiết chặt tay người bạn của mình. Cô hỏi thật chậm rãi:

- Hải Anh... thích tui?

Cô gái nhỏ này hỏi như thế, nhưng trong lòng đã biết sẵn câu trả lời. Chỉ là không ngờ, một người âm thầm ủng hộ cô và Gia Bạch, lại luôn có cảm tình với mình.

"Hải Anh... sao cậu phải tự mình chịu đựng những thứ đó..."

Thấy Khả Thy đăm chiêu suy nghĩ, Ngọc Anh lay nhẹ vai cô:

- N-này... cậu ổn chứ? Chuyện tình cảm của anh tui, cậu cứ coi như chưa nghe thấy gì được không?

Hai cú sốc quá lớn đến cùng một ngày khiến Khả Thy không thể bình tĩnh nổi.

Hai anh em nhà này rốt cuộc là sao vậy? Toàn là những người âm thầm hy sinh vì người khác...