Hai con người cứ thế đi trong mưa gió, cảm giác lạnh lẽo, cô đơn.
Một người vừa bước vừa khóc nấc lên. Người còn lại chỉ biết cầm ô đi theo, không dám nói gì.
Trái tim của cô gái nhỏ bé chẳng thể che giấu hết nỗi niềm to lớn ấy.
Còn Hải Anh, cậu nhìn người mình thích một cách xót xa. Cậu đã nghĩ rằng cô sẽ được hạnh phúc, vậy mà...
- Đừng khóc nữa, Khả Thy. Tui nghĩ thầy Bạch có tâm sự gì đó không thể nói...
Tiếng mưa to át đi cả tiếng nói của Hải Anh. Từng cơn gió lạnh cứ tiếp tục thổi mạnh.
Không có một cuộc trò chuyện nào giữa cả hai cho đến khi về đến nhà Khả Thy.
Hải Anh đứng ngoài cửa. Cô thì vừa dụi mắt vừa nấc lên, thậm chí còn chẳng thèm lau chân mà để cả cơ thể ướt sũng đi vào phòng khách.
- Tắm đi, không là bị cảm lạnh đó!
- Biết rồi.
- Vậy tui về đây, mai gặp nha.
Hải Anh cẩn thận đóng cửa rồi mới rời đi.
Lúc này chỉ còn một mình Khả Thy ở trong nhà. Cô tiến vào bếp và thấy một mảnh giấy nhỏ.
"Bố mẹ đi ăn tiệc, có để sẵn cơm ở nhà, con gái tự hâm nóng lại rồi ăn nhé"
Bàn tay ướt nhẹp của cô sờ lên làm rách cả một mảng giấy.
Bỗng nhiên Khả Thy lại khóc to hơn, nước mắt không tự chủ được mà cứ tuôn ra như suối. Đúng lúc cần thì lại chẳng có ai bên cạnh. Cô giống như một con ốc sên bị lạc đường vậy, vừa bối rối vừa hoảng loạn.
Khả Thy ngồi sụp xuống góc bếp. Dường như cô đã quá tuyệt vọng, cổ họng cứ như bị cào bằng móng tay, khóc nhưng không gào thét nổi.
Cô quyết định lấy điện thoại ra và gọi cho Gia Bạch.
"Tút tút"
Đương nhiên anh ấy chẳng thèm bắt máy. Cô đang hy vọng điều gì vậy chứ?
Cả tiếng đồng hồ như địa ngục đã trôi qua làm Khả Thy mệt lả. Nhưng cũng không thể khóc mãi thế này được. Cô bình tĩnh lại sau một hồi quằn quại, tiến đến bên vòi nước rồi rửa mặt cho tỉnh táo.
Tiếng mưa đã không còn lớn như trước nữa. Khả Thy cũng đã vực dậy tinh thần.
"Hàn Gia Bạch, anh mà không giải thích rõ ràng, tôi sẽ không cho anh đi đâu hết"
.
.
.
Chiếc đầm hai dây bằng lụa đẹp đẽ mà Gia Bạch mua cho, cuối cùng cũng có đất diễn. Nó trông thật hoàn hảo, tôn lên từng đường cong trên cơ thể của Khả Thy.
Lần đầu tiên mặc kiểu này cô có hơi ngại, nhưng phải công nhận là rất hút hồn.
Màu trắng của chiếc đầm biến cô thành một thiên thần vừa trong trẻo, vừa quyến rũ.
Mất một lúc để ngắm nghía bản thân trước gương, Khả Thy còn búi tóc lên và trang điểm đậm hơn thường ngày một chút để che đi gương mặt suy sụp vì khóc lóc.
Cô quyết định sẽ đi đến nhà Gia Bạch.
-------------------
Nhưng tiếc thay, Huyền Vũ đang làm việc trên bệnh viện nên chẳng có ai ra mở cửa.
Mới 8 rưỡi tối, Gia Bạch vẫn chưa rời khỏi nhà để đến sân bay. Anh ấy cố tình giả điếc, không muốn gặp, mặc dù cô đã đứng dưới nhà gọi rất to.
Khả Thy quyết định đứng đợi.
"Em cứ ở đây đấy, đằng nào tí nữa 9 giờ anh cũng phải bước ra"
Chiếc đầm hai dây không chỉ mỏng, mà nó còn hơi hở khiến hai vai bé nhỏ run lên vì lạnh.
Mười lăm phút trôi qua, thấy nhiệt độ môi trường đột nhiên hạ thấp, Khả Thy sờ nhẹ lên trán.
"Chết! Mình sốt rồi à!?"
Cô liên tục xoa hai cánh tay của mình, miệng xuýt xoa vì từng đợt gió băng giá cứ thổi vào. Cả cơ thể Khả Thy lúc này nóng như một chiếc bánh vừa ra lò.
Thế rồi bỗng nhiên...
- Ai đây?
Một giọng nói ồm ồm làm cô giật mình.
Trước mặt là một ông chú gầy guộc, hai gò má cao, hốc mắt sâu hoắm trông rất đáng sợ.
- Chào cháu, ta là bố của Gia Bạch. Cháu hẳn là Vương Khả Thy nhỉ?
Cô giật mình thoát ra khỏi đống suy nghĩ đang rối loạn trong đầu mình. Cô nhận ra người này, cũng đã gặp một lần rồi. Ông ta tên Hàn Nhất.
- Hình như anh ấy không thích bác cho lắm đúng không ạ?
Khả Thy không ngần ngại mà hỏi thẳng khiến ông có hơi bất ngờ. Cô bé này cũng thú vị quá.
Hàn Nhất nhìn một lượt từ trên xuống dưới, bộ đồng phục học sinh đã được thay bằng chiếc đầm lụa trắng quyến rũ.
- Chà...
Ông kêu lên một tiếng như vừa nghĩ ra gì đó rồi nói tiếp:
- Chuyện quá khứ nó dài lắm. Cháu muốn nghe thì ta sẽ kể. Quan trọng là...
Khả Thy tròn xoe đôi mắt rồi tò mò hỏi:
- Là gì ạ?
- Quan trọng là cháu có sẵn sàng đi theo ta không? Ở đây không tiện nói chuyện.
Hàn Nhất hướng ngón cái ra phía xe hơi, ra hiệu muốn rời đi.
Hai bàn tay của Khả Thy nắm chặt. Bây giờ cũng gần 9 giờ tối rồi, đi riêng với người này có vẻ hơi nguy hiểm.
Thấy cô phân vân, Hàn Nhất liền nói tiếp:
- Nếu cháu không muốn biết vì sao nó muốn rời xa cháu thì thôi vậy. Tiếc ghê!
Ông ta quả thật rất biết cách thao túng người khác, đánh đúng điểm yếu khiến cô khó lòng từ chối.