Cuối cùng cũng đến lúc rời đi, Hàn Gia Bạch chỉnh bó hoa lại cho ngay ngắn rồi đứng nghiêm chỉnh nói:
- Thôi, chào mẹ. Con đưa con dâu của mẹ đi gặp bác gái đã.
Hai má Khả Thy hồng lên tựa áng mây chiều, cô đánh nhẹ vào vai anh.
- Chưa gì đã là con dâu này nọ. Khùng ghê!
- Sao thế? Em bé không muốn cưới anh à?
Gia Bạch bất ngờ xoa đầu làm Khả Thy loạn ngôn:
- Đừ- đừng có trêu em! Anh... Em giận đó!
Anh lộ rõ đuôi cáo, ngoe nguẩy nhìn cô, nhất định không tha.
- Do lúc xấu hổ nhìn em dễ thương quá, anh không nhịn được.
Tiếng cười trầm thoải mái của Gia Bạch cho thấy rằng anh đang rất tận hưởng giây phút này.
Những xiềng xích trong tâm trí cuối cùng cũng đã được tháo gỡ. Anh không còn là một kẻ lúc nào cũng khó chịu hay tự cho mình là nguồn cơn của mọi rắc rối nữa.
Hàn Gia Bạch cũng nhận ra, anh không phải là một món hàng muốn là đến lấy, càng không phải là một người dễ dàng tha cho những kẻ dám gây sự với cô gái của mình.
-----------------
Hai người loay hoay cả ngày bên bác gái rồi mới về.
Ngồi xe suốt mấy tiếng trên dọc đường khiến Khả Thy cảm thấy hơi mệt mỏi. Cô định bụng khi nào về đến nhà sẽ lăn ra ngủ một giấc thật ngon lành.
Mà cô đã quên mất, tối qua mình đã đưa Ngọc Anh địa chỉ nhà của Gia Bạch. Đồng nghĩa với việc cả lớp 12A sẽ nhận được thông tin này.
.
.
.
- Gì đây? Sao mấy đứa này biết mà kéo đến hay vậy?
Hàn Gia Bạch từ xa đã thấy nheo nhóc lũ học sinh quen thuộc, đứng chắn hết lối ra vào của căn nhà.
Anh ra hiệu cho Khả Thy ngồi im trong xe, tránh việc để người khác nhìn thấy rồi bàn tán.
Gia Bạch bước ra, nghiêm giọng hỏi:
- Làm loạn gì ở đây vậy?
Bước ra từ đám đông là Hải Anh, cậu đại diện nói:
- Thầy! Hãy trở về làm thầy chủ nhiệm của chúng em!
Gia Bạch trông không có gì bất ngờ, anh lạnh lùng phủi tay.
- Tôi đã không còn liên quan gì đến các em nữa. Hãy nghe lời cô giáo mới đi.
Lúc này các học sinh mới xôn xao.
"Cô ấy kì lắm! Lên lớp chỉ biết bấm điện thoại chứ có dạy dỗ gì đâu"
"Đúng! Cô ấy còn bắt ép chúng em đi học thêm vào buổi tối để đóng thêm tiền."
"Thầy về đi thầy! Em không muốn học giáo viên mới nữa! Cô ấy đì em..."
Tay phải của Gia Bạch giơ lên nhắc các bạn trật tự. Anh vẫn dùng giọng nói nghiêm khắc của một thầy giáo để nói với những học trò cứng đầu.
- Vậy hãy thông báo cho thầy hiệu trưởng sắp xếp người nào khác có trách nhiệm và nghiêm túc hơn. Đừng gây ồn ào trước nhà tôi thế này.
Bỗng chốc đâu ra, thầy hiệu trưởng lại đích thân xuất hiện.
- Tôi đoán là tôi chỉ sắp xếp được cho một người thôi.
Hàn Gia Bạch có hơi bất ngờ nhưng anh vẫn bình tĩnh cúi nhẹ đầu chào.
- Thầy không cần phải đến tận đây rồi hùa theo lũ trẻ làm gì. Tôi thật sự không có ý định quay lại.
Thầy hiệu trưởng biết rằng nói suông thì Gia Bạch sẽ không nghe theo nên đưa ra một sấp đề cương ôn thi.
- Tôi đã xem qua những gì cậu viết cho từng học sinh, không chỉ có tâm mà còn còn có tầm. Tôi đã hiểu lí do phụ huynh lại một mực đòi cậu đứng lớp.
Nói rồi, thầy hiệu trưởng chỉnh lại cà vạt, đứng nghiêm chỉnh rồi gập người xuống, trịnh trọng nói:
- Tôi mời cậu, Hàn Gia Bạch. Một lần nữa làm giáo viên chính thức của trường.
Một phần của hành động này đến từ áp lực mà phụ huynh đè nén lên thầy hiệu trưởng. Hàn Gia Bạch hiểu điều này, nhưng anh vẫn lắc đầu, vội đỡ hai vai đối phương.
- Trời, thầy hiệu trưởng không cần phải làm đến mức này. Tôi...
Chưa nói hết câu, Hải Anh đã cúi đầu cắt ngang.
- Mong thầy quay lại!
Rồi lần lượt, một người, hai người, ba người,...
Chẳng mấy chốc mà cả dòng người cúi đầu trước Gia Bạch. Trong một khoảnh khắc, anh đã cảm động trước tình thương mà mọi người dành cho mình.
Hết cách, Gia Bạch đành phải nói ra lí do thật sự khiến anh không muốn quay trở lại làm giáo viên.
- Có điều, tôi đã có tình cảm với học sinh của mình. Tôi không nghĩ mình phù hợp với vị trí này nữa. Em ấy là...
.
.
.
"Vương Khả Thy?"
Tiếng gọi của một bạn học sinh xén ngang câu thoại dang dở của Gia Bạch.
Anh giật mình quay đầu lại nhìn. Cô gái nhỏ của anh đã bước xuống xe từ bao giờ.
"Ơ? Tin đồn là thật hả? Vậy cô Trang mới là trà xanh à?"
"Mặt bạn ấy có vết thương kìa, chuyện gì vậy?"
Đôi mắt tròn xoe của cả lớp cũng không lấy át nổi cơn sốc đang in rành rành trên mặt thầy hiệu trưởng.
Khả Thy dũng cảm bước đến đứng cạnh Gia Bạch.
- Đúng như mấy bạn nghĩ á.
- ...
- Xin lỗi vì đã giấu mọi người!
Thầy hiệu trưởng cứng họng. Thầy đưa tay chỉnh lại cặp mắt kính của mình như chưa thể tin vào sự thật.
Sớm muộn chuyện tình cảm này cũng sẽ bị bóc trần nếu Hàn Gia Bạch tiếp tục dạy ở trường. Nhưng đây lại là một giáo viên tiềm năng, có trách nhiệm và nghiêm túc với công việc.
Hai luồng ý kiến trái chiều xảy ra xung đột trong tâm trí thầy hiệu trưởng.
Các học sinh khác vừa bất ngờ, vừa tiếc nuối.
Bỗng nhiên Hải Anh lên tiếng đánh tan không khí im lặng:
- Có tình cảm với nhau thì sao? Miễn là không ảnh hưởng đến học tập là được mà?