Ngoài tấm cửa kính của một khách sạn cao cấp, những ánh đèn vàng từ thành phố lốm đốm bao phủ cả khung cảnh hùng vĩ.
Hàn Gia Bạch khoác bộ áo choàng tắm, đứng trên tầng nhìn xuống. Anh lặng im quan sát các tòa nhà dài ngắn nối đuôi nhau. Trên đầu là cả một bầu trời đầy sao.
"Cạch"
- Anh nhìn gì đấy?
Cửa nhà tắm mở. Từ trong bước ra là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc dài còn đọng những giọt nước li ti.
Chiếc áo choàng bông lả lơi chưa được buộc kĩ khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
Hàn Gia Bạch quay lưng lại. Thấy tóc tai cô gái còn ướt, máy lạnh thì phả vù vù, anh liền lo lắng.
- Khả Thy, đợi tóc khô rồi hãy ra ngoài chứ. Em dễ bị cảm lạnh lắm!
- Nhưng em không biết khách sạn này để máy sấy ở đâu.
Vương Khả Thy ngồi xuống giường, cô lấy khăn vắt ra từng dòng nước nhỏ, cả người run lên.
Gia Bạch bước tới giúp cô một tay.
Người ngồi, kẻ đứng, khung cảnh chàng trai lau tóc giúp một nửa của đời mình trông thật lãng mạn.
.
.
.
Khó khăn lắm tóc cô mới khô hẳn. Đồng hồ lúc này đã điểm mười giờ đêm. Cũng là lúc đôi trai tài gái sắc phải lên giường ngủ.
Gia Bạch nằm ở góc ngoài để cô vào bên trong.
Nhưng Khả Thy lại nhẹ nhàng ngồi lên cơ bụng săn chắc của anh. Ngón tay cái lướt lên xuống, trêu ghẹo yết hầu trên cổ của chàng trai.
- Đã lâu rồi vợ chồng ta không làm chuyện đó anh nhỉ?
Anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, giọng cười trầm ấm.
- Nào... Tối nay không được. Mai ta phải dậy sớm để đi ăn tiệc mà.
- Nhưng lâu lắm rồi em mới được ra nước ngoài, kể từ tuần trăng mật mấy năm trước. Giờ em muốn tận hưởng lại cảm giác... ừm... anh biết đấy...
Gia Bạch vẫn lắc đầu.
- Bây giờ không tiện. Ngoan ngoãn đêm nay rồi về nhà anh chiều tới bến.
Vương Khả Thy bây giờ không còn là con mèo nhỏ ngây thơ như trước. Cô liếm môi rồi nói nhỏ:
- Vậy thì phải xem sức chịu đựng của anh tới đâu.
- Thế à? Em định làm gì?
Gia Bạch cười giễu cợt. Anh khá tự tin với khả năng kiềm chế con thú trong người mình.
Cô chậm rãi cúi xuống hôn vào cổ anh. Những ngón tay trắng thon mò mẫm vào trong áo, để lại cái va chạm đầy lưu luyến.
Chưa đầy một phút, Hàn Gia Bạch đã rạo rực, anh vật ngược cô gái xuống giường.
- Này, anh sẽ không chịu trách nhiệm nếu em mệt mỏi và không thể tham gia bữa tiệc.
Khả Thy mạnh bạo kéo cổ Gia Bạch xuống sát mặt.
- Để xem ai mới là người không đứng dậy nổi.
Và rồi cảm xúc mãnh liệt dẫn đến một nụ hôn nồng nhiệt.
.
.
.
"Aaaa"
Tiếng kêu nho nhỏ nơi góc giường làm cả hai giật mình.
Gia Bạch và Khả Thy vội ngồi thẳng lên, luống cuống chỉnh lại quần áo cho thẳng thớm.
- Ahuhu! Bố mẹ lại chơi cưỡi ngựa mà không rủ con!
Vương Khả Thy vội ôm đứa trẻ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng để an ủi.
- Ngoan ngoan! Bố mẹ đâu có chơi gì đâu.
- Mẹ xạo! Con thấy bố ngồi trên mẹ rồi, huhu. Con cũng muốn chơi!
- Ngủ ngoan thì về nước rồi tha hồ chơi. Không thì bố cho ăn đòn đấy!
Khuôn mặt bé trai bí xị, tỏ vẻ không phục. Nhưng cậu lại sợ bị bố đánh nên phải bất đắc dĩ nghe lời.
Khả Thy cùng bé trai nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn, miệng cô phát ra những câu hát ru êm dịu.
Hàn Gia Bạch lắc đầu tỏ ra bất lực. Anh cười tủm tỉm nhìn hai mẹ con ôm nhau ngủ.
Kế hoạch quyến rũ chồng của Khả Thy thất bại hoàn toàn.
Màn đêm tĩnh lặng, chỉ nghe văng vẳng tiếng hát ru trầm bổng thanh khiết của vợ. Anh bỗng sực nhớ ra một chuyện cần phải làm, liền bước đến cửa sổ lớn. Trên bàn là một thiệp mời dự tiệc màu đỏ tươi tắn.
Hàn Gia Bạch lấy một chiếc bút bi đen, ghi sột soạt lên phong bì mừng cưới.
.
.
.
"Vợ chồng thầy chủ nhiệm cấp 3, chúc Hải Anh trăm năm hạnh phúc."