ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 402: Đội kỵ binh tám trăm người bao vây nhà họ Lâm



Ngày hôm sau.

Lâm Thù Nhi thực sự lo lắng cho nhà họ Lâm, vì vậy cô ta đã đưa Tư Đồ Doãn Nhi quay trở lại nhà họ Lâm.

Mục Hàn đã không ngăn cản việc này.

Có anh ở đây, không ai có thể làm gì Lâm Thù Nhi.

Khi Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đến nhà họ Lâm, họ tình cờ bắt gặp hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đang rất niềm nở ân cần.

"Bà cụ Lâm, xin cụ hãy yên tâm, nhà họ Trương chúng cháu vẫn có chút chỗ quen biết ở Đông Hải này. Chỉ cần anh em chúng cháu ra tay, nhất định sẽ ngăn cản được gia tộc họ Lữ ở Đông Hải thay cho nhà họ Lâm của cụ”.

Trương Tùng thẳng thắn thề thốt.

“Phải đó, phải đó!”, đôi mắt chuột gian manh của Trương Khẩn liếc trên người Lâm Phi Yến chẳng hề kiêng dè.

Bà cụ Lâm đâu thể không biết ý đồ của hai anh em nhà họ Trương này, cụ ta cười hớn hở: “Hai cháu, chỉ cần hai cháu có thể giúp đỡ nhà họ Lâm chúng tôi vượt qua được cửa ải khó khăn này, bà lão tôi nhất định sẽ đáp ứng tâm nguyện của các cháu”.

Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn cùng nở nụ cười.

“Í, Lâm Thù Nhi, mày còn dám quay lại à?”, Lúc này, Lâm Long đã nhìn thấy Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi.

"Trói nó lại cho tôi, lát nữa đi tạ tội với nhà họ Lữ ở Đông Hải”.

“Khoan đã!”, bà cụ Lâm lớn tiếng can ngăn: “Nhà họ Lữ đã bị mất hết thể hiện, chắc chắn sẽ không buông tha cho nhà họ Lâm chúng ta, có bắt Thù Nhi cũng vô dụng thôi”.

"Hơn nữa, trong lúc nguy nan Thù Nhi có thể quay trở lại nhà ta cũng coi như nó còn có lương tâm”.

Thực ra bà cụ Lâm trước nay vẫn luôn rất yêu quý Lâm Thù Nhi.

Nếu không phải nhà họ Lữ ở Đông Hải chỉ đích danh muốn cưới Lâm Thù Nhi thì bà cụ Lâm cũng không nỡ gả Thù Nhi cho họ.

“Anh ơi, anh nhìn xem”, Trương Khẩn thì lặng lẽ ghé vào tai Trương Tùng lẩm bẩm: “Con bé này trông cũng xinh xắn đấy, đến lúc đó anh lấy Lâm Phi Yến, em lấy con bé này, hai anh em chúng ta vớ được hai cô, há chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao”.

“Ý kiến hay!”, Trương Tùng mỉm cười.

“Có lương tâm thì có ích gì, có thể giúp chúng ta chống lại nhà họ Lữ hay sao?”, Lâm Phi Yến hừ lạnh: “Hơn nữa, nếu không phải do nó, nhà họ Lâm chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này!”

“Phải đó!”, Lâm Long chỉ vào hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn, nói: “Thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào hai vị này!”

Trương Tùng và Trương Khẩn bỗng tỏ ra vẻ cao ngạo, tư thế như một vị cứu tinh.

“Dựa vào bọn họ?”, Lâm Thù Nhi khó chịu nói: “Mọi người có hiểu về hai người họ hay không?”

"Chưa biết chừng chỉ là phường lừa đảo thôi”.

“Không được hỗn láo!”, bà cụ Lâm tức giận mắng: “Thù Nhi, nếu nhà họ Lâm chúng ta còn sống sót qua đợt khủng hoảng này, hai anh em bọn họ sẽ là con rể của nhà họ Lâm chúng ta đó”.

Lâm Thù Nhi bị bà cụ khiển trách nên không nói gì nữa.

Tư Đồ Doãn Nhi ghé vào tai Lâm Thù Nhi thì thầm: "Thù Nhi, nhìn thế nào cũng không thấy hai tên này giống người tốt”.

“Báo cáo!”, đúng lúc này, quản gia từ ngoài cửa xông vào, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: “Bà cụ Lâm, không….không không không hay rồi!”

"Nhà họ Lữ đã mang theo đội kỵ binh tám trăm người tới đây rồi”.

“Cái gì?”, vẻ mặt của bà cụ Lâm chợt thay đổi, sau đó cụ ta nhìn về phía hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn, hỏi: “Hai vị, nhà họ Lữ ở Đông Hải đã đến, sự tồn vong của nhà họ Lâm đều nhờ vào hai vị rồi!”

“Không vấn đề”, Trương Tùng gật đầu: “Bà cụ Lâm, cụ cứ chờ đó, giờ chúng tôi sẽ đi gọi cứu viện ngay”.

Nói xong, Trương Tùng nháy mắt với Trương Khẩn.

Hai anh em lập tức đi ra khỏi nhà họ Lâm cứ như chạy trốn vậy.

Sau khi lái xe rời khỏi nhà họ Lâm, hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Anh sợ muốn chết!”, Trương Tùng nói: “Suýt chút nữa thì hai anh em ta bị mắc kẹt ở nhà họ Lâm rồi”.

“Chuẩn!”, Trương Khẩn gật đầu: “Sức chiến đấu của đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ kinh người, ai mà dám dây vào họ chứ?”

"Nhưng mà anh này, chúng ta cứ chuồn đi như thế thì nhà họ Lâm phải làm sao?”

“Thế thì phải xem mạng của nhà họ Lâm có lớn hay không rồi”, Trương Tùng cười ha hả và nói: “Một khi nhà họ Lâm bị nhà họ Lữ tiêu diệt thì chúng ta cũng chẳng tổn thất cái gì!”

"Nhưng nếu nhà họ Lữ chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ nhà họ Lâm một chút, không định diệt gia tộc nhà họ, thì đợi sau khi nhà họ Lữ rút lui, chúng ta có thể ra mặt, nói là nhà họ Lữ nể mặt nhà họ Trương chúng ta mới tha cho bọn họ”.

"Đến lúc đó, nhà họ Lâm đương nhiên sẽ cảm tạ chúng ta và gả hai người đẹp kiều diễm kia cho hai anh em chúng ta”.

“Anh à, vẫn là anh thông minh!”, nghe xong sự sắp xếp của Trương Tùng, Trương Khẩn không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Lúc này.

Nhà họ Lâm của Sở Dương.

Toàn bộ khu vực bên ngoài của nhà họ Lâm đều đã bị bao vây bởi đội kỵ binh tám trăm người của gia tộc họ Lữ ở Đông Hải.

Tất cả đội kỵ binh này đều mặc áo choàng trắng, cưỡi trên tám trăm con ngựa chiến màu trắng với sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Tiếng móng ngựa vang lên khiến cả nhà họ Lâm đều hoảng sợ.

“Mọi người hãy vững tâm, đừng hoảng sợ!”, bà cụ Lâm lớn tiếng nói: “Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đã ra ngoài xin viện binh rồi, mọi người chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được”.

“Viện binh?”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi: “Nhìn cách họ rời đi giống như họ đang chạy trốn thoát thân thì đúng hơn!”

Lâm Phi Yến lập tức mắng: "Cô nói bậy bạ gì đó?"

Mặc dù cô ta giận dữ mắng mỏ Tư Đồ Doãn Nhi, nhưng trong lòng Lâm Phi Yến cũng không dám chắc.

Dù gì thì cô ta cũng không biết nhiều về hai anh em nhà họ Trương.

“Những người bên trong nghe đây, tôi cho các người mười phút”, tiếng của Lữ Thị Phi từ bên ngoài vang lên: “Sau mười phút, nếu nhà họ Lâm các người không đưa ra được kết quả khiến tôi hài lòng thì đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ chúng tôi sẽ xé nát nhà họ Lâm các người”.

Nghe thấy lời của Lữ Thị Phi, bà cụ Lâm tỏ vẻ vô cùng sốc.

Việc đã đến nước này, bà cụ Lâm hiểu rất rõ rằng nhà họ Lữ ở Đông Hải muốn cái gì.

Với đội kỵ binh tám trăm con ngựa trắng đi cùng, Lữ Thị Phi tràn đầy tự tin.

Cho dù là Mục Hàn đến, hắn cũng cảm thấy đủ để nghiền nát đối phương.

“Thị Phi, nói hay lắm”, Lữ Thành rất hài lòng gật đầu: “Không cần đợi nhà họ Lâm thể hiện thái độ, mười phút sau ta sẽ trực tiếp tấn công”.

"Hôm nay nhà họ Lữ ở Đông Hải nhất định sẽ xử gọn nhà họ Lâm ở Sở Dương”.

"Để những người bản xứ ở tỉnh này hiểu được thực lực của nhà họ Lâm chúng ta”.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Bà cụ Lâm cảm thấy rất đau khổ và cuối cùng đưa ra quyết định: "Thôi bỏ đi, để bảo toàn tính mạng của mọi người, tôi quyết định sẽ dâng nhà họ Lâm cho nhà họ Lữ”.

Nói xong, bà cụ Lâm liền đi ra ngoài.

"Lộc cộc lộc cộc!”

"Lộc cộc lộc cộc!”

Đúng lúc này.

Bên ngoài nhà họ Lâm chợt vang lên từng đợt những tiếng bước chân.

Một nghìn binh sĩ mặc quân phục rằn ri với đạn thật và trang bị đầy đủ súng ống xuất hiện từ mọi hướng, bao vây lấy toàn bộ đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ.

Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đội kỵ binh.

“Có chuyện gì vậy?”, vẻ mặt của Lữ Thành lập tức thay đổi.

Lữ Thị Phi lại càng hoang mang hơn: "Bố, sao lại xuất hiện quân đội vậy?”

Đội kỵ binh tám trăm người rất lợi hại, nhưng đứng trước Đại đội mãnh thú cũng chỉ là cặn bã mà thôi.