ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 403: Cướp công



Ngay cả binh lính dũng mãnh cũng bị ảnh hưởng bởi thú dữ, đội kỵ binh tám trăm người sững sờ.

Thậm chí một vài con ngựa chiến cũng bị dọa sợ, làm đám kỵ binh té xuống đất.

Tình hình lúc này cực kỳ khó xử.

“Nghiêm!”

Lúc này, trong đàn thú dữ có tiếng người quát to.

Một nghìn binh lính đồng loạt thu súng trong tay lại, tự giác xếp thành hai hàng, tạo thành một lối đi.

Thao Thiết bước vào.

“Kính chào quan lớn!”, nhìn thấy một ngôi sao trên vai Thao Thiết, Lữ Thành lập tức vui vẻ đón tiếp, vô cùng nhiệt tình nói: “Gây phiền hà cho quan lớn rồi, quả thật là lỗi của tôi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thao Thiết liếc nhìn Lữ Thành, đã biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Mấy người tập hợp nhiều người như này là định đánh nhau hay sao?”

“Không, không có!”, Lữ Thành vội lắc đầu: “Thưa quan lớn, đây chỉ là mâu thuẫn cá nhân nên cần phải giải quyết một chút”.

“Mâu thuẫn cá nhân mà cần dùng tới ngựa chiến sao?”, Thao Thiết cười khẩy: “Các người không phải là quân đội mà lại dám nuôi ngựa chiến, tội này lớn lắm đấy!”

“Quan lớn bớt giận!”, nghe Thao Thiết nói vậy, mặt Lữ Thành tái nhợt nói: “Tôi bằng lòng nộp hết ngựa chiến vào công quỹ, tặng cho cấp dưới của quan lớn ạ”.

“Ở đây có đủ tám trăm con ngựa chiến, vừa đủ để quan lớn thành lập một đội kỵ binh rồi!”

Nếu là chính quyền tỉnh hay thành phố thì Lữ Thành hoàn toàn không sợ.

Nhưng người này lại là sĩ quan cấp cao, trên vai có quân hàm một sao.

Người ta tùy ý cũng có thể chặt đầu ông ta.

Trong tình huống cấp bách như này, Lữ Thành chỉ còn cách giao nộp đồ của mình.

“Nói như vậy thì tôi còn phải cảm ơn ý tốt của ông rồi”, Thao Thiết cười đáp: “Hôm nay tôi thật may mắn, chỉ dẫn quân ra ngoài huấn luyện dã ngoại mà còn thuận lợi nhặt được tám trăm con ngựa chiến!”

Nghe Thao Thiết nói vậy, Lữ Thành muốn nôn ra máu.

Dẫn quân ra ngoài huấn luyện dã ngoại?

Còn tiện đường nhặt được tám trăm con ngựa chiến?

Tin được mới là lạ!

Từ hành động của lũ thú dữ cũng biết rõ là đã sớm có dự tính từ trước.

“Tôi sẽ tịch thu tám trăm con ngựa chiến này”, quả nhiên, câu nói tiếp theo của Thao Thiết đã xác minh suy đoán của Lữ Thành: “Còn nữa, nhà họ Lữ phải rút ra khỏi tỉnh này”.

“Còn phải giao nộp một phần ba tổng số tài sản cho chính quyền tỉnh này theo dạng thuế thu nhập”.

“Hả?”, Lữ Thành chợt sững sờ.

Không ngờ đối phương không những muốn tám trăm con ngựa chiến mà còn muốn một phần ba tài sản của nhà họ Lữ ở Đông Hải.

“Dựa vào đâu chứ?”, Lữ Thị Phi la hét.

“Dựa vào cái này”, Thao Thiết quơ qua quơ lại khẩu súng trong tay.

Lữ Thị Phi lập tức im lặng không nói gì nữa.

“Xin hỏi quan lớn, không biết cậu với nhà họ Lâm ở Sở Dương…”, Lữ Thành dò hỏi.

“Tôi không có bất cứ mối quan hệ nào với nhà họ Lâm ở Sở Dương, chẳng qua chỉ là nhà họ Lữ ở Đông Hải mấy người tới Sở Dương làm mưa làm gió khiến đại ca của tôi tức giận. Tôi nghe lệnh của đại ca tới đây xử lý đám người xấu mấy người”.

Thao Thiết trả lời.

“Thưa quan lớn, đại ca của cậu là…”, Lữ Thành hỏi tiếp.

“Ông không xứng được biết về thân phận của đại ca tôi”, Thao Thiết cười hì hì, nói: “Nhưng tôi có thể cho ông chút gợi ý. Đứa con trai không biết phấn đấu của ông đã từng gặp đại ca của tôi rồi đấy”.

Nghe Thao Thiết nói vậy, tim Lữ Thị Phi bỗng đập thình thịch: “Chẳng lẽ là anh ta?”

“Anh ta là ai?”, Lữ Thành hỏi Lữ Thị Phi.

Lữ Thị Phi nói thầm bên tai Lữ Thành.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Lữ Thành tái nhợt nói: “Thằng khốn, người mà ngay cả Thống đốc còn phải tiếp đãi long trọng mà mày cũng dám đắc tội sao?”

Hơn nữa, từ thân phận của Thao Thiết, Lữ Thành đã đoán được thân phận của Mục Hàn. Đây là người mà nhà họ Lữ ở Đông Hải bọn họ không thể đắc tội được.

Đừng nói là một phần ba tài sản, ngay cả khi Mục Hàn muốn Lữ Thành để lại cả nhà họ Lữ vùng Đông Hải thì ông ta cũng không có khả năng từ chối.

“Xong rồi, xong thật rồi!”, mặt Lữ Thành xám như tro tàn.

Bị Thao Thiết tịch thu tám trăm con ngựa chiến, đội kỵ binh của nhà họ Lữ giờ chỉ là hữu danh vô thực.

Bên cạnh đó, việc mất đi một phần ba tài sản đồng nghĩa với thực lực của nhà họ Lữ không còn khả năng phát triển ở Đông Hải được nữa.

Cho nên, chẳng mấy chốc nhà họ Lữ sẽ biệt tăm biệt tích khỏi Đông Hải.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Lúc bà cụ Lâm dẫn người nhà họ Lâm ở Sở Dương tới thì nhà họ Lữ đã chạy đi từ lâu rồi.

Thao Thiết cũng đã dắt một nghìn con thú dữ đi mất.

Chỉ thấy một mình Mục Hàn đứng ở cổng với bộ dạng nhàn nhã thong dong.

“Đừng nhìn nữa, nhà họ Lữ đã đi rồi”, thấy bà cụ Lâm nhìn quanh, Mục Hàn cười vui vẻ nói: “Từ giờ trở đi, nhà họ Lâm ở Sở Dương không cần phải lo lắng nhà họ Lữ ở Đông Hải nữa đâu”.

“Bọn họ sẽ không tới làm phiền mọi người nữa”.

“Là cậu đuổi đội kỵ binh của nhà họ Lữ đi sao?”, bà cụ Lâm nghi ngờ hỏi.

“Tất nhiên là không!”, điều khiến Mục Hàn bất ngờ là anh chưa kịp trả lời thì sau lưng đã có giọng nói vang dội cất lên: “Bà cụ Lâm, chúng cháu có công rất lớn trong việc đuổi đội kỵ binh của nhà họ Lữ đi đấy!”

Mục Hàn không khỏi sửng sốt, hơi nghi hoặc nhìn hai người Trương Tùng và Trương Khẩn.

“Bọn họ là ai vậy?”, Mục Hàn tò mò hỏi.

“Họ là người đã cứu nhà họ Lâm chúng tôi”, Lâm Phi Yến liền nói.

“Bọn họ cứu nhà họ Lâm ư?”, Mục Hàn bật cười lớn: “Nói thử xem bọn họ cứu nhà họ Lâm như nào vậy?”

“Lúc đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ xuất hiện, hai anh em chúng tôi đã gọi quân cứu viện tới đây”, Trương Tùng kiêu ngạo nói.

“Vậy quân cứu viện mấy người gọi tới đâu?”, Mục Hàn hỏi.

“Họ đi rồi”, Trương Tùng trâng tráo nói.

“Anh đang nói mấy binh lính lúc nãy ở ngoài đó sao?”, Mục Hàn hỏi tiếp.

“Tất nhiên rồi”, Trương Tùng bĩu môi: “Nếu không thì anh tưởng thế nào?”

“Ha ha ha!”, Mục Hàn châm biếm: “Trước giờ tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy”.

“Anh là cái thá gì mà dám nghi ngờ chúng tôi?”, Trương Tùng tỏ vẻ không vui nói.

“Mục Hàn, ý của anh là sao?”, Lâm Phi Yến thấy vậy liền bênh vực cho hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn: “Khi nhà họ Lâm chúng tôi gặp nạn, ngay cả bóng dáng của anh cũng không thấy. Giờ anh em nhà họ Trương giúp nhà họ Lâm thì anh lại nghi ngờ”.

“Tôi thấy anh đang muốn cướp công thì có”.

“Tôi cướp công ư?”, Mục Hàn khinh thường đáp: “Người muốn cướp công là bọn họ mới đúng chứ nhỉ?”

“Nói năng bậy bạ!”, Lâm Long phản bác Mục Hàn rồi bổ sung thêm một câu: “Tuy anh em nhà họ Trương không có bối cảnh quân đội, nhưng họ quen biết không ít quan chức cấp cao ở Đông Hải. Nhất định là những quan chức cấp cao này đã ra tay phái binh lính tới giải vây cho nhà họ Lâm”.

Thấy có người thay mình bịa chuyện, Trương Tùng bèn gật đầu: “Đúng đúng, đúng là như vậy!”

“Tôi không tin”, Tư Đồ Doãn Nhi phản bác: “Vừa nãy, những binh lính đến đây đánh đuổi nhà họ Lữ nhất định là công lao của anh rể!”

“Nếu mấy người vẫn cho rằng đây là công lao của anh em nhà họ Trương thì bảo bọn họ gọi điện để mấy binh lính kia lại xuất hiện lần nữa đi”.

Nghe Tư Đồ Doãn Nhi nói vậy, anh em nhà họ Trương bỗng chết lặng.

Nếu gọi điện thì bọn họ sẽ bị lộ mất.

“Đúng rồi, gọi điện chứng minh đi”, Lâm Thù Nhi cũng hùa theo.

Sắc mặt anh em nhà họ Trương bỗng trở nên lúng túng.