Tại tầng ba trung tâm thời trang ở Quảng trường Thời Đại.
"Anh Mục, em... em có quần áo mặc mà, em không thích mấy bộ này, anh không cần mua cho em đâu. Hay là chúng ta quay về đi?"
Nhìn số quần áo đẹp đến chói mắt này, A Ly rất thích, nhưng vừa thấy giá tiền cao dọa người, liền nhanh chóng nắm lấy bàn tay to của Mục Hàn muốn rời đi.
"Em yên tâm đi, anh có tiền".
Mục Hàn xoa đầu A Ly, cưng chiều nói.
Không thích?
Không thích thì tại sao mà hai mắt lại sáng lên lấp lánh như ánh sao vậy?
"Vậy thì... Vậy em đi xem một chút".
Thấy Mục Hàn kiên quyết, A Ly chỉ đành thỏa hiệp.
"Lát nữa mình vào chọn cái rẻ nhất mà mua. Như vậy không lãng phí tiền bạc, lại còn thể hiện được mình rất nể mặt anh Mục!"
A Ly thầm nghĩ.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Mục Hàn đột nhiên vang lên.
Nhìn số điện thoại, là Diệp Thiên!
Có vẻ như nhà họ Mục ở thủ đô không chịu được cảnh sóng yên biển lặng, cuối cùng đã hành động!
"Anh đi nghe điện thoại, em tự mình xem đồ trước nhé".
Dứt lời Mục Hàn vội vàng đi đến góc ít người, nghe điện thoại.
"Điện Chủ... Mục Vãn Trang nhà họ Mục đã lên đường đến thành phố Sở Dương. Dự kiến... ngày mai sẽ tới nơi!"
Diệp Thiên cung kính bẩm báo.
Mục Vãn Trang!
Nghe đến cái tên này, Mục Hàn nheo mắt lại, một tia lạnh lùng xoẹt qua!
Bà ta là con gái trưởng của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng chính là... cô của Mục Hàn!
Mặc dù Mục Vãn Trang thuộc đám đàn bà con gái, nhưng bà ta có dã tâm rất lớn, thích chơi đùa người khác bằng quyền lực!
Trong đám sát thủ truy sát Mục Hàn, thấp thoáng bóng dáng của bà ta!
"Ừ, tôi biết rồi!"
Mục Hàn lạnh lùng nói.
"Xem ra cuối cùng nhà họ Mục cũng bắt đầu để ý đến sự tồn tại của mình!"
Mục Hàn cười khinh bỉ, thầm nghĩ.
Sau đó, anh cất điện thoại, đi về phía A Ly.
"Cửa hàng Flagship Cleamons!"
Chẳng bao lâu sau, Mục Hàn đã nhìn thấy bảng hiệu thời thượng lấp lánh đầy.
Vào lúc này, rất nhiều người đang đứng vây quanh cửa hàng Flagship Cleamons, người này thì thầm tai người khác, như thể đang thảo luận điều gì đó.
"Cái này... không phải do tôi làm bẩn! Tôi... lúc tôi vừa vào đã thế rồi!"
A Ly co rụt đầu lại, giống như một con thỏ sợ hãi, cả người khẽ run rẩy.
"Vừa vào đã thế này rồi? Cô định lừa ai thế? Cô có biết đây là đâu không, cửa hàng Flagship Cleamons, là một trong một trăm công ty quần áo hàng đầu thế giới đấy!"
"Chúng tôi luôn đề cao chất lượng cao cấp, quy trình làm việc nghiêm ngặt. Lẽ nào làm bẩn quần áo của chúng tôi mà chúng tôi cũng không biết!"
"Hơn nữa, cô nhìn quần áo của cô đi! Bẩn như gì ấy, lại còn đầy vết vá! Không phải cô làm bẩn thì ai làm!"
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi buộc tóc đuôi ngựa lớn tiếng chửi bới.
Cô ta tên là Mã Lan, là người bán hàng đạt doanh số vàng của cửa hàng Flagship Cleamons.
Thật ra, bộ quần áo này do cô ta vô tình làm bẩn, nhưng lại quá đắt, cô ta không thể đền nổi!
Hơn nữa, một khi người quản lý phát hiện, nói không chừng cô ta còn có thể bị mất việc!
"Hừ, cô cứ ngoan ngoãn nhận đi, có trách thì trách cô xui xẻo ấy!"
Mã Lan vui mừng khôn xiết khi tìm được người chịu tội thay cho mình.
"Tôi... tôi không có!"
“Hơn nữa, tôi không bẩn, quần áo của tôi mỗi ngày đều được giặt!"
A Ly quật cường ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ không cam lòng nhìn Mã Lan.
"Ây da, cô mà còn không bẩn? Không tin thì cô đi lòng vòng hai lần xem mọi người có coi cô là thứ ăn mày không!"
"Mau gọi người lớn nhà cô tới đây. Bộ quần áo này đáng giá mười mấy nghìn tệ đấy! Nếu hôm nay cô không đưa tiền, tôi lập tức đưa cô đi báo cảnh sát!"
Mã Lan chống hông, hung hăng chèn ép A Ly.
"Cái... cái gì ? Mười... mười mấy nghìn tệ?"
A Ly sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lập tức tái nhợt, khi nghe thấy cô ta muốn gọi cảnh sát, lo lắng tới mức nước mắt không ngừng rơi xuống.
"A Ly, có chuyện gì vậy?"
Mục Hàn tiến lên một bước, trực tiếp bảo vệ A Ly phía sau mình.
Nhìn nhân viên bán hàng độc đoán trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Anh Mục... Em... em xin lỗi! Em không làm bẩn bộ quần áo này... Em chỉ thấy nó đẹp nên muốn sờ một chút!"
"Đều... đều tại em! Quần áo ở đây nào có phải dành cho những người thấp kém như em! Là em tham lam phù phiếm sờ vào, đều là lỗi của em!"
A Ly ôm lấy Mục Hàn, khóc lớn.
"Ôi chao, người lớn đến rồi đấy à? Anh là bố nuôi của con bé ăn mày này hay là bố đỡ đầu của cô ta thế? Hai người không biết xấu hổ mà còn ôm ấp nhau nơi ngoài đường!"
"Nào, mau tới thanh toán hoá đơn này! Thiếu một xu là tôi gọi cảnh sát đấy!"
Mã Lan khinh thường nói, ngay khi Mục Hàn xuất hiện cô ta đã nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới.
Áo, quần, giày...
Đều là đồ vỉa hè không đáng tiền!
"Gọi cảnh sát? Được thôi, tôi cũng ủng hộ! Tôi không tin ở đây có nhiều cửa hàng như vậy, lại không có camera giám sát!"
Mục Hàn cười khẩy.
"Anh... anh có ý gì?", khi Mã Lan nghe thấy Mục Hàn thực sự sẽ gọi cảnh sát, cô ta lập tức cảm thấy hoảng sợ. Cô ta chột dạ nhìn xung quanh, rồi nói một cách hằn học với Mục Hàn: "Anh định chơi tôi đấy à? Anh đừng quên chỗ này là nơi nào! Cửa hàng Flagship Cleamons, đây là sản nghiệp của người nước Mễ! Nếu anh đắc tội họ, hậu quả tự chịu!"
Mã Lan lại chống lưng, mặt đỏ bừng.
"Sản nghiệp của nước Mễ? Hình như cô quên mình đang ở trên lãnh địa Hoa Hạ nhỉ?"
"Hơn nữa, đây là em gái của tôi, cô có thể khiêu khích tôi, nhưng cô lại chọc vào em gái tôi..."
Mục Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, thanh âm bỗng nhiên dừng lại, sau đó anh liền sải chân ra đầy mạnh mẽ!
Bịch!
Mã Lan bị đạp một cước vào lồng ngực, bay ra ngoài.
"Chọc vào em gái tôi, ông đây đánh chết cô!"
Mục Hàn khí thế hừng hực nói.
A Ly che miệng nhỏ nhắn của mình, kinh ngạc nhìn Mục Hàn.
Đây…
Còn là người đàn ông thu mình trước mặt mẹ vợ không?
"Đây... mới là bộ mặt thật của anh Mục!"
A Ly vui vẻ nghĩ, không biết tại sao, trên mặt vẫn hơi nóng!
"Ôi! Chết tiệt! Anh ta đây là muốn giết người! Hu hu! Tôi không còn sống nữa! Các người mau gọi cảnh sát cho tôi! Đừng để tên sát nhân này đi mất!"
Mã Lan nhịn đau, bò đi lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc không ngừng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, một người đàn ông trẻ mặc bộ vest chỉnh tề, chiếc đồng hồ bỏ túi vẫn đeo trên ngực bước ra khỏi sảnh bên trong của cửa hàng Cleamons.
Hắn là quản lý của cửa hàng Flagships Cleamons, Hà Thanh Hồng!
Gươngmặt của Hà Thanh Hồng ngay lập tức tối sầm lại khi nhìn thấy Mã Lan đang lăn lộn trên mặt đất.
"Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!"
Hà Thanh Hồng lạnh lùng ra lệnh.
Mã Lan vừa nhìn thấy quản lý thì y như người đang chết đuối vớ được cọng rơm, nhanh chóng bò qua, ôm đùi hắn, vừa khóc lóc vừa chửi bới.
Hà Thanh Hồng nhìn dáng vẻ đầy xấu xí của Mã Lan liền muốn dùng chân đá chết cô ta!
"Đừng khóc nữa! Nói đi!"
Hà Thanh Hồng nóng nảy mắng.
"Quản lý Hà, chuyện là thế này..."
Mã Lan khóc lóc kể lại sự việc, ghen ghét, thêm mắm dặm muối...
Quả nhiên, gương mặt Hà Thanh Hồng như run lên vì tức giận sau khi nghe được chuyện này.