ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 198: Tạo được sự răn đe



Một phút sau, điện thoại Mục Hàn nhận được tin nhắn được gửi từ phòng nhân sự của tập đoàn Phi Long.

“Xong việc!”, Mục Hàn liếc nhìn tin nhắn, lập tức đi lòng vòng ở bên ngoài, sau đó mua bừa một bộ Âu phục để thay.

Đợi hơn mười giờ, anh trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1.

“Phỏng vấn kết thúc nhanh vậy à?”

Lâm Nhã Hiên cảm thấy hơi bất ngờ.

Suy cho cùng, lúc này mới chỉ mười giờ hơn.

Sao cứ có cảm giác không đáng tin lắm nhỉ?

“Chắc là phỏng vấn không được thông qua rồi!”, Tần Lệ bước đến liếc xéo Mục Hàn rồi nói với vẻ rất tiếc nuối: “Đúng là uổng cho bộ Âu phục này của mày, phải tốn không ít tiền nhỉ?”

“Chẳng bao nhiêu tiền cả, cũng chỉ một nghìn tệ thôi”, Mục Hàn trả lời.

“Cái gì?”

“Một nghìn tệ?”

Tần Lệ vừa nghe đến đây, giọng nói lúc này được nâng cao hơn tới tám phần: “Mày phỏng vấn thất bại, còn lãng phí một nghìn tệ sao?”

“Nói mày là thằng ở rể ăn hại, cũng đúng thật đấy!”

“Mẹ!”, Lâm Nhã Hiên không nghe nổi nữa.

“Ai nói con phỏng vấn thất bại thế?”, Mục Hàn lại bĩu môi: “Con có nói vậy sao?”

“Vậy anh…”, gương mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ nghi ngờ.

“Nhã Hiên, em xem!”, Mục Hàn mở tin nhắn điện thoại ra, đưa cho Lâm Nhã Hiên.

“Chào anh Mục Hàn, chúc mừng anh đã thông qua phỏng vấn của tập đoàn Phi Long, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ chính thức đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long!”

Nhìn thấy chỗ ký tên viết phòng nhân sự tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên lập tức cười tươi như hoa.

Vui mừng nói: “Chồng ơi, anh được thông qua buổi phỏng vấn rồi à?”

“Đương nhiên!”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Cũng không xem thử anh là chồng của ai!”

Một câu khen ngợi khéo léo, khiến Lâm Nhã Hiên không khỏi đỏ mặt e thẹn.

“Tao còn cho rằng mày phỏng vấn cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một bảo vệ quèn!”, lúc này, giọng nói khó chịu của Tần Lệ vang lên.

“Chỉ thế này thôi?”

“Mà còn muốn thăng chức lên vị trí lãnh đạo cấp cao trong vòng ba tháng ư?”

“Chắc chỉ có trong mơ thôi!”

Cũng hết cách, trong mắt mọi người, bảo vệ chính là một công việc không có tiền đồ.

Nhất là kiểu nhà quyền thế như nhà họ Tần thì lại càng xem thường bảo vệ.

Cho dù là đội trưởng của đội bảo vệ.

Nhưng trong mắt Tần Lệ, đó vẫn là một bảo vệ.

“Mẹ à, mẹ nhìn kỹ, đây không phải bảo vệ bình thường, mà là đội trưởng của đội bảo vệ!”, Mục Hàn nói: “Hơn nữa, còn là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long!”

Mục Hàn cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘tập đoàn Phi Long’.

Trong một đêm, tập đoàn Phi Long lớn mạnh sáp nhập với tập đoàn Lưu Thị, còn có thể khiến hiệp hội kinh doanh Sở Bắc không làm gì được, chỉ điểm này đủ để cho vô số nhà quyền thế của khắp Sở Bắc tranh nhau nịnh hót.

Lúc này Tần Lệ mới ý thức được điều đó, giọng nói vô thức nhỏ lại một chút: “Ghê quá nhỉ!”

Nhưng Lâm Nhã Hiên lại rất vui mừng.

Cô đặc biệt chọn ra mấy bộ quần áo lịch sự cho Mục Hàn, để ngày mai anh mặc đi làm.

Ngày hôm sau, Mục Hàn mặc đồ Lâm Nhã Hiên chuẩn bị, lái Maserati mà hiệp hội kinh doanh Sở Bắc gửi tặng, đưa Lâm Nhã Hiên đi làm trước, sau đó đến tập đoàn Phi Long báo cáo.

Mặc dù đãi ngộ tiền lương của nhân viên tập đoàn Phi Long khá ổn, đứng đầu danh sách ở khắp Sở Bắc, có không ít nhân viên lái xe BMW, Mercedes-Benz và Audi để đi làm và tan làm, nhưng lái kiểu xe thể thao cao cấp trị giá hơn mười triệu như Maserati để đi làm thì chỉ có một mình Mục Hàn.

Do đó, Mục Hàn vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều nhân viên hóng hớt.

Đặc biệt là sau khi Mục Hàn xuống xe, đi đến phòng bảo vệ, đồng thời sau khi thay đồng phục của đội trưởng đội bảo vệ, trong chớp mắt tập đoàn Phi Long trở nên nhốn nháo.

“Đội trưởng đội bảo vệ mới đến vậy mà lại lái Maserati đi làm!”

“Chắc không phải con nhà giàu đến trải nghiệm cuộc sống chứ?”

“Nếu tôi có thể lái chiếc xe này đi làm thì tôi sớm đã là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn rồi nhỉ?”

“…”

Mọi người trong tập đoàn Phi Long bàn tán sôi nổi, ngay cả phòng bảo vệ cũng ngồi không yên.

“Đội phó, anh xem tên nhóc này lái Maserati đi làm, còn bày ra bộ dạng yếu đuối nữa, có tư cách gì để làm đội trưởng của đội bảo vệ chúng ta chứ?”

Trong phòng làm việc của đội bảo vệ.

Một tên bảo vệ đưa tay chỉ trỏ Mục Hàn đang đi từ xa đến, lẩm bẩm với đội phó Vũ Minh.

Sắc mặt Vũ Minh tối sầm lại, bẻ ngón tay vang lên âm thanh răng rắc.

Vốn dĩ đội trưởng đội bảo vệ trước đó từ chức, theo quy tắc cũ thì xác suất Vũ Minh thăng chức làm đội trưởng là rất cao, nhưng ai ngờ được, nửa đường lại xuất hiện một tên nhà giàu như vậy, chặn ngang vị trí sắp đến tay của hắn.

Hơn nữa, còn đi làm một cách khoa trương như vậy.

Trong lòng Vũ Minh đã không nhẫn nhịn được từ lâu.

“Lát nữa để cho tên nhà giàu đó biết, phòng bảo vệ này là do ai định đoạt!”, Vũ Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Chẳng mấy chốc, Mục Hàn đã bước vào phòng làm việc của đội bảo vệ.

Anh liếc nhìn Vũ Minh và tên bảo vệ còn lại rồi lên tiếng: “Tôi tự giới thiệu trước một chút, tôi là Mục Hàn, kể từ hôm nay tôi sẽ là đội trưởng đội bảo vệ. Người này chắc là đội phó nhỉ?”

“Nhờ đội phó tập hợp mọi người lại, để mọi người cùng làm quen với nhau!”

Thế nhưng Vũ Minh lại ngồi yên không nhúc nhích.

Tên bảo vệ còn lại thấy bầu không khí hơi căng thẳng, vội vàng xoa dịu: “À, để tôi tập hợp vậy!”

“Đứng lại!”, Vũ Minh gọi tên bảo vệ này lại, lạnh lùng nói: “Phòng bảo vệ đến lượt cậu làm chủ từ khi nào vậy?”

Tên bảo vệ lúng túng.

Mục Hàn lập tức hiểu ra, câu này của Vũ Minh là nói cho mình nghe.

Tên đội phó này là muốn ra oai phủ đầu mình đây mà!

“Vậy thì mời đội phó anh làm chủ đi!”, Mục Hàn nói.

“Ngại quá, tôi cũng không làm chủ được. Mấy chuyện tập hợp mọi người chỉ có đội trưởng như anh mới có tư cách”, Vũ Minh bày ra bộ dạng lười nhác: “Đội trưởng này, vẫn là anh nên tự mình tập hợp mọi người đi!”

“Nếu là tôi đích thân tập hợp thì kết quả khác hoàn toàn rồi”, Mục Hàn cũng không tức giận, chỉ mỉm cười.

Anh đi thẳng đến trước mặt Vũ Minh rồi đưa tay vỗ xuống bàn.

Nhưng mặt bàn lại không hề rung lắc.

“Chỉ có vậy thôi à?”, Vũ Minh nhếch miệng cười khẩy.

Mục Hàn cũng không nói nhiều, chỉ xoay người, đi ra khỏi phòng.

Mà lúc Mục Hàn vừa bước chân ra khỏi cửa phòng làm việc, một góc mặt bàn bị Mục Hàn vỗ lên đó, chớp mắt rơi xuống đất.

Đường cắt ở chỗ anh vỗ tay vào cũng vô cùng ngay ngắn.

Nhìn có vẻ như bị cắt đứt bằng cưa kim loại.

“Đây…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vũ Minh lập tức sững sờ.

Không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Phải biết rằng, có thể vào phòng bảo vệ của tập đoàn Phi Long thì có tên bảo vệ nào mà không mang tuyệt kỹ đầy mình chứ?

Vũ Minh là lính đặc chủng đã giải ngũ, từng đánh đâu thắng đó trên chiến trường Châu Phi và Châu Âu.

Nhưng hắn tự biết mình không làm được như Mục Hàn, một phát đập gãy mặt bàn, vả lại còn có thể khống chế thời gian.

Vũ Minh lập tức cảm nhận được sự tài giỏi của Mục Hàn.

Xem ra đội trưởng mới đến này, chắc chắn không phải cậu ấm nhà giàu đơn giản như vậy.

“Đội trưởng!”, sau khi Vũ Minh ý thức được sự kiêu căng vô lễ của mình thì lập tức đuổi theo, chặn Mục Hàn lại, nói với gương mặt đầy tươi cười: “Chuyện nhỏ như tập hợp nhân viên bảo vệ, sao có thể làm phiền anh đích thân ra tay chứ?”

“Tôi đi là được rồi!”

Nhìn bộ dạng đầy nhiệt tình của Vũ Minh, Mục Hàn biết, anh đã tạo được sự răn đe ở phòng bảo vệ.