ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 277: Điều kiện của nhà họ Tần



“Bốp!”

Điều khiến Đường Yên Nhiên kinh ngạc là lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô ta.

Mà lần này người đánh cô ta lại là Đường Bắc Sơn.

“Ông nội, sao ông lại đánh cháu?”, Đường Yên Nhiên đưa tay lên che mặt, cảm thấy khó hiểu, vô cùng ấm ức tủi thân.

Đường Bắc Sơn nổi giận.

Con bé ngốc này, vậy mà lại sỉ nhục thiếu tướng Quỳ Ngưu trước mặt mọi người, nói anh ta chẳng là cái thá gì cả.

Đúng là tự đào hố chôn mình.

Không dễ dàng gì mới có thể tạo thiện cảm tốt với thiếu tướng Quỳ Ngưu, vậy mà đều tan thành mây khói trong chốc lát.

“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, thật xin lỗi!”, Đường Bắc Sơn vội cúi người xin lỗi: “Cháu gái của tôi không biết thân phận của cậu, nên đã mạo phạm cậu, hi vọng cậu rộng lượng bỏ qua!”

“Ông Đường, tôi thấy cháu gái của ông vô cùng ngang ngược!”, Quỳ Ngưu liếc mắt, ung dung nói: “Nếu ông không đến kịp thì e rằng hai người chúng tôi đã bị người của cô ta ta đánh nát xương nát thịt rồi nhỉ?”

“A, cái này?”, Đường Bắc Sơn vừa nghe đến đây thì bị dọa đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu, cậu nói đùa rồi, nói đùa rồi”.

Tiếp đó, Đường Bắc Sơn lại trách mắng Đường Yên Nhiên: “Còn ngây người ra đó làm gì, mau ra xin lỗi nhận sai với thiếu tướng Quỳ Ngưu đi!”

Lúc này, Đường Yên Nhiên cũng hết sức kinh hãi.

Cô ta không ngờ được rằng, người đàn ông với vẻ ngoài không thuận mắt lắm trước mặt cô ta lại chính là thiếu tướng Quỳ Ngưu.

“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, xin lỗi anh!”, đột nhiên Đường Yên Nhiên cúi đầu như con gà trống bị đánh bại: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh!”

“Người cô phải xin lỗi không phải tôi, mà là người này!”, Quỳ Ngưu chỉ tay vào Mục Hàn.

“Thiếu tướng Quỳ Ngưu, xin hỏi cậu với cậu đây là…”, nhìn thấy Quỳ Ngưu ra mặt cho Mục Hàn, Đường Bắc Sơn thầm lo âu thấp thỏm.

Nếu như Mục Hàn là họ hàng thân thích của thiếu tướng Quỳ Ngưu vậy thì tiêu đời rồi.

“Ha ha! Tôi và anh ấy tình cờ gặp nhau, vì vừa mới tới đây, chưa thông thuộc tình hình giao thông, vừa hay anh ấy lại ra ngoài nên tôi nhân tiện hỏi đường thôi”, câu trả lời của Quỳ Ngưu khiến Đường Bắc Sơn yên tâm hơn.

Không phải họ hàng thân thích thì tốt rồi! Viên đá trong lòng Đường Bắc Sơn được gỡ bỏ.

“Tôi không quan tâm trước đây nhà họ Đường các người và anh ấy có thù sâu oán nặng gì, hôm nay nể mặt tôi cứ bỏ qua như vậy đi”, khóe miệng Quỳ Ngưu hơi nhếch lên: “Ông Đường, sẽ không đến mức ngay cả tôi cũng không nể mặt chứ?”

“Đương nhiên là phải nể mặt thiếu tướng Quỳ Ngưu rồi!”, Đường Bắc Sơn lập tức trả lời.

Đồng thời cụ ta cúi đầu thật sâu, nói: “Làm phiền các cậu rồi! Tôi xin tạm biệt ra về”.

Thế là Đường Bắc Sơn dẫn theo Đường Yên Nhiên và hơn một trăm người nhanh chóng rời đi.

“Chồng à, sao bên ngoài lại ồn ào vậy?”, lúc này, cánh cửa lớn của căn biệt thự Hoàng Đình số 1 mở toang, Lâm Nhã Hiên bước ra ngoài.

Là biệt thự hàng đầu Sở Bắc, hiệu quả cách âm của Hoàng Đình số 1 rất tốt.

Lâm Nhã Hiên và những người ở trong vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

“Bạn cũ của anh đến thăm!”, Mục Hàn lập tức giới thiệu Quỳ Ngưu với Lâm Nhã Hiên: “Cậu ấy là A Ngưu, ngày trước là đồng nghiệp của anh”.

“Mau vào đây, anh Ngưu!”, Lâm Nhã Hiên nói.

Mặc dù nói ngoại hình của Quỳ Ngưu xấu xí, trông cách ăn mặc cũng không giống người giàu có, nhưng Lâm Nhã Hiên không hề có ý nghĩ ghét người nghèo, thích người giàu.

Thậm chí cô còn muốn ra ngoài mua đồ ăn, để Mục Hàn và Quỳ Ngưu, hai “đồng nghiệp” lâu ngày không gặp nhâm nhi uống rượu.

Ở một nơi khác.

Sau khi trở về biệt thự nhà họ Đường.

Đường Yên Nhiên không cam tâm nói: “Ông nội, lẽ nào chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”

“Đương nhiên là không”, Đường Bắc Sơn lắc đầu nói: “Yên Nhiên, cháu cũng nhìn thấy tình hình lúc đó rồi đấy, nếu chúng ta cố chấp muốn gây rắc rối với Mục Hàn thì e rằng sẽ xui xẻo đụng vào thiếu tướng Quỳ Ngưu, ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta!”

“Dẫu sao, cháu cũng cần gả cho đại thống soái!”

Vừa nghe gả cho đại thống soái, mặt của Đường Yên Nhiên bỗng đỏ bừng.

Là đại thống soái duy nhất của Hoa Hạ kể từ khi lập quốc, đẩy lùi cuộc tiến công của hơn bốn mươi nước liên minh tấn công Hoa Hạ, vị anh hùng vĩ đại này nghiễm nhiên trở thành thần tượng trong lòng tất cả các cô gái, người phụ nữ nào cũng muốn lấy một người đàn ông như vậy.

“Nếu cháu gả cho đại thống soái thì ông chính là ông nội của đại thống soái, tới lúc đó chúng ta muốn đối phó với ai thì đối phó với người đó, ngay cả thiếu tướng Quỳ Ngưu cũng phải xem sắc mặt của chúng ta”, khuôn mặt Đường Bắc Sơn vô cùng đắc ý, sau đó lại hỏi trợ lý của cụ ta - Đường Thanh Vân: “Đúng rồi, đã điều tra ra họ hàng của thiếu tướng Quỳ Ngưu chưa?”

“Chưa ạ”, Đường Thanh Vân lắc đầu, nói: “Thưa ông, tất cả các mối quan hệ cá nhân của thiếu tướng Quỳ Ngưu đều là tuyệt mật, dựa vào mối quan hệ xã hội của chúng ta thì căn bản không điều tra ra được”.

“Không tra ra được thì thôi vậy”. Đường Bắc Sơn cười nói: “Mặc dù bên phía Mục Hàn, chúng ta tạm thời không thể động vào, nhưng bên phía nhà họ Tần thì vẫn có thể hành động”.

Lúc đó, cậu Đường dẫn theo rất nhiều người.

Đi đến khu nhà họ Tần với dáng vẻ khởi binh hỏi tội.

“Cái gì?”

“Mục Hàn đắc tội với Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc ư?”

“Tôi thấy cậu ta bị điên rồi, bây giờ cậu Đường đã tìm đến tận cửa!”

“Mục Hàn gây ra tai họa, tại sao lại liên lụy tới nhà họ Tần chúng ta chứ, mau gọi điện thoại, bảo Lâm Nhã Hiên đến đây xử lý!”

Bỗng chốc khu nhà họ Tần trở nên hỗn loạn như một nồi cháo.

Người giàu nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn là sự tồn tại mà bọn họ không thể đắc tội nổi.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Ngô Tâm Ưu, Lâm Nhã Hiên đang đi mua thức ăn liền vội vàng chạy đến nhà họ Tần.

“Nhà họ Đường muốn tìm Mục Hàn tính sổ sao?”, khi biết được thông tin này, Lâm Nhã Hiên bỗng hoảng sợ, lập tức cầu cứu Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà nhất định phải giúp Mục Hàn!”

“Giúp, chúng ta giúp thế nào đây?”, Ngô Tâm Ưu bĩu môi nói: “Cháu cho rằng nhà họ Tần chúng ta có thể đấu được với nhà họ Đường sao?”

Lâm Nhã Hiên bỗng im lặng không nói gì.

Cô hiểu rõ, ngay cả nhà họ Tần cũng không thể đấu lại nhà họ Đường, chứ đừng nói là Mục Hàn.

“Nhưng mà, nếu như ông bà không ra tay thì nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột xoay vòng vòng.

Lúc này, Trương Hạo ghé vào bên tai Tần Nam, nhỏ giọng thì thầm.

Tần Nam gật đầu, nói: “Nhã Hiên, chúng ta có thể giúp Mục Hàn một lần”.

“Ông nhớ cuộc họp thường niên của nhà họ Đường năm trước, Đường Bắc Sơn đã phát cho tất cả những gia tộc tham gia một lệnh đặc xá, khi ai xung đột với nhà họ Đường, có thể dùng lệnh đặc xá này thì có thể miễn được sự truy cứu của nhà họ Đường”.

“Nhưng mà, lệnh đặc xá này rất khó có được, không thể tùy tiện dùng bừa”.

“Suy cho cùng thương trường cũng như chiến trường, nếu một ngày nào đó chúng ta cạnh tranh với nhà họ Đường, đấu đến đầu rơi máu chảy thì dùng lệnh đặc xá này, vẫn có thể giữ được cơ nghiệp lớn nhà họ Tần!”

Lâm Nhã Hiên sao có thể không hiểu ý trong lời nói của Tần Nam, hỏi: “Ông ngoại, ông nói đi, phải làm thế nào thì ông mới đồng ý giúp Mục Hàn lần này?”

“Thật ra điều kiện của ông rất đơn giản, cháu hãy giao ra tập đoàn Nhã Hiên”, Tần Nam nói.

Mặc dù tập đoàn Nhã Hiên mới thành lập, nhưng đã giành được vài trăm triệu tệ tiền đầu tư từ ngân hàng, hơn nữa, còn có tập đoàn Phi Long đầu tư một tỷ tệ, có thể coi là một doanh nghiệp lớn.

Đặc biệt là trong cuộc xung đột với tập đoàn Tam Hưng, tập đoàn Nhã Hiên đã buộc tập đoàn này phải biến mất khỏi Sở Bắc chỉ sau một đêm.

Là một công ty rất có tiềm lực.

Nhà họ Tần đã thèm muốn từ lâu.