ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 280: Tin xấu lũ lượt kéo đến



Một đoàn mấy chục người nhà họ Tần lái bảy tám chiếc xe sang trọng hệt như đi diễu hành, đến tòa nhà trụ sở của tập đoàn Nhã Hiên.

Khi Tần Nam lôi ra văn bản thay đổi cổ phần ra, lễ tân liền gật đầu cúi người, thái độ vô cùng cung kính, đưa đoàn người nhà họ Tần vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, hơn nữa còn pha trà Long Tĩnh phục vụ hết sức chu đáo.

“Ồ, không ngờ rằng con ranh Lâm Nhã Hiên cũng bày trí khá sang trọng đấy chứ”, Trương Hạo ngồi trên ghế sô pha, uống trà Long Tĩnh, cực kỳ vui vẻ.

“Cho dù nó có sang trọng như thế nào đi chăng nữa, kể từ hôm nay trở đi, nơi này cũng thuộc về nhà họ Tần của chúng ta rồi!”, Vương Binh vui vẻ cười nói.

Tần Nam ngồi trên chiếc ghế làm việc của Lâm Nhã Hiên, cảm giác như một vị vua của cả thế giới.

“Bố, mẹ!”, Tần Yến phụ trách việc bàn giao công việc chủ yếu, gương mặt cùng tràn đầy sức sống: “Hiện nay tập đoàn Nhã Hiên đang khai thác dự án vườn sinh thái ở ngoại ô phía bắc Sở Bắc, đây là dự án trọng điểm được chính quyền thành phố hỗ trợ, hơn nữa còn có vốn đầu tư, bây giờ chúng ta tiếp nhận dự án này sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

“Tốt tốt tốt!”, Tần Nam hài lòng gật đầu nói: “Đi thông báo với lãnh đạo cấp cao, quản lý trưởng bộ phận, bảo họ đến phòng họp, nhà họ Tần chúng ta chính thức tổ chức lễ tiếp nhận tập đoàn!”

“Vâng, thưa bố!”, Tần Yến nói: “Con sẽ đi làm ngay!”

“Không hay rồi!”, đúng lúc Tần Yến chuẩn bị ra ngoài, Tần Mỹ vội vàng chạy vào trong, gương mặt nôn nóng: “Phòng Tài vụ mà vừa nãy bố phân cho con phụ trách, đột nhiên nghỉ việc tập thể, ngay cả lương cũng không lấy!”

Không chờ Tần Mỹ nói xong, Tần Lượng cũng lao vào: “Gặp ma rồi, vừa nãy con tuyên bố phụ trách phòng nhân sự nhưng đám nhân viên kia cứ như bốc hơi, từ chức tập thể, lương cũng không cần!”

“Bố, mẹ, không hay rồi!”, ngay sau đó, Tần Yến nghe điện thoại xong cũng sững sờ nói.

“Không phải phòng quản lý chất lượng mà con tiếp quản cũng đã từ chức tập thể rồi chứ?”, tim Tần Nam cứ đập thình thịch.

“Bố, bố nói đúng ạ”, Tần Yến gật đầu bất lực nói.

“Thế này nghĩa là sao?”, Tần Nam tức giận nói: “Là bãi công tập thể à?”

Ngô Tâm Ưu nhíu mày nói: “Ông, nếu như từ chức tập thể quy mô lớn như vậy sẽ vô cùng bất lợi với việc chúng ta tiếp quản tập đoàn Nhã Hiên đang vận hành bình thường!”

Khi tất cả mọi người trong nhà họ Tần đang đau đầu thì có một vị khách không mời mà tới.

“Mọi người là người của công ty Tần Thị sao?”, vị khách kia nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là chủ tòa nhà của trụ sở tập đoàn Nhã Hiên, trước kia tập đoàn Nhã Hiên đã thuê tòa nhà này của chúng tôi, tiền thuê mỗi năm là một trăm triệu, lần trước cô Lâm Nhã Hiên đã thanh toán trước ba mươi triệu rồi, theo như hợp đồng đã hẹn, hôm nay tôi đến thu bảy mươi triệu còn lại!”

“Cái gì?”, Tần Nam bị dọa sợ chết khiếp: “Tiền thuê bảy mươi triệu ư?”

Lợi nhuận hàng năm của công ty Tần Thị mới có hơn một trăm triệu!

Mà riêng tiền thuê tòa nhà trụ sở của tập đoàn Nhã Hiên đã lên đến một trăm triệu tệ!

Tần Nam không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

“Hợp đồng này là Lâm Nhã Hiên đã ký với các ông, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”, Ngô Tâm Ưu không biết xấu hổ nói: “Các ông muốn tiền thuê nhà thì đi mà đòi Lâm Nhã Hiên!”

“Ha ha!”, chủ nhà cười nói: “Tôi được biết, công ty Tần Thị đã thu mua tập đoàn Nhã Hiên, theo như pháp luật của Hoa Hạ chúng ta, chuyện này đã không còn liên quan đến cô Lâm Nhã Hiên nữa, đương nhiên là do công ty Tần Thị các người phụ trách rồi!”

“Đương nhiên, nếu như các ông định chơi xấu thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa!”

“Tôi tin dựa vào bản hợp đồng thuê nhà trong tay tôi này và giấy phép kinh doanh công ty Tần Thị các ông đã thu mua tập đoàn Nhã Hiên, đến lúc đó số tiền mà tòa tuyên bố các ông phải trả cho tôi không chỉ có bảy mươi triệu thôi đâu!”

“Được rồi! Ông đừng nói nữa!”, trán Tần Nam đổ mồ hôi hột.

Là lão làng đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, Tần Nam hiểu rất rõ những gì chủ nhà nói đều là thật.

“Tôi đồng ý trả tiền thuê cho ông”, Tần Nam nghiến răng nói: “Nhưng số tiền bảy mươi triệu thực sự quá lớn, chúng tôi không thể lấy ra ngay được, có thể thư thả cho chúng tôi, để chúng tôi trả góp được không?”

“Không được!”, chủ nhà lắc đầu nói: “Theo hợp đồng đã viết, nhất định phải thanh toán hết một lần”.

“Nếu không là vi phạm hợp đồng, các ông phải trả thêm một phần trăm tiền vi phạm hợp đồng”.

“Bịch!”, Tần Nam lập tức ngồi phịch xuống ghế.

“Xem ra hôm nay tôi đến không đúng lúc!”, nhìn thấy Tần Nam dường như không khỏe, chủ nhà nói: “Thế này đi, tôi sẽ nới thêm thời gian bảy ngày cho các ông, bảy ngày sau, các ông phải thanh toán hết cho tôi, nếu không chúng ta hẹn gặp lại nhau ở tòa!”

Chủ nhà vừa đi, lại có một tốp người nữa đến trụ sở tập đoàn Nhã Hiên.

“Những người này đến làm gì đây?”, Tần Nam cảm thấy huyết áp tăng vọt.

Điều sợ nhất bây giờ là nghe tin có người tới.

“Vì sự thay đổi chủ sở hữu của tập đoàn Nhã Hiên, ngân hàng Sở Bắc tạm thời quyết định hủy bỏ vốn đầu tư ba trăm triệu, cho người đến điều tra, muốn thu hồi khoản vay!”

“Người của tập đoàn tài chính Hoàn Vũ tới, bảo chúng ta trả bọn họ mười triệu chi phí tài vụ mà tập đoàn Nhã Hiên nợ!”

“Còn có công ty Trung Chính đã ký thỏa thuận với tập đoàn Nhã Hiên, vốn dĩ tối qua sẽ thanh toán nhưng vì thay đổi chủ sở hữu nên đã vi phạm hợp đồng, yêu cầu chúng ta bồi thường tiền vi phạm là năm triệu”.

“Tập đoàn Phi Long vừa gửi thư nói rằng muốn rút một tỷ tiền đầu tư”.

“…”

Tin tức thay nhau đưa tới khiến cho sắc mặt người nhà họ Tần đều trở nên xám xịt.

“Chuyện này là thế nào?”, Tần Nam tức giận hét lớn: “Ai có thể nói cho tôi biết không?”

Vốn tưởng rằng tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì cả nhà họ Tần đều sẽ được hưởng không ít lợi lộc.

Nhưng không ngờ rằng đây hoàn toàn là cục diện hỗn loạn.

Liên tiếp những món nợ kéo đến khiến tay Tần Nam run lẩy bẩy.

Lúc này, bên dưới tòa nhà trụ sở Nhã Hiên lại có một nhóm công nhân xây dựng khác kéo tới la hét.

“Những người kia lại tới làm gì thế?”, Tần Nam bị dọa sợ.

“Những người đó đều là công nhân xây dựng dự án vườn sinh thái ở vùng ngoại ô của tập đoàn Nhã Hiên, vì không xoay được vốn trong giai đoạn đầu nên Lâm Nhã Hiên đã đồng ý với họ, ba tháng sau sẽ thanh toán hết tiền giai đoạn đầu một lần, vốn dĩ là tối qua sẽ trả tiền cho họ, nhưng vì thay đổi chủ sở hữu nên chuyện này đã bị hoãn lại”.

Tần Yến lập tức điều tra rõ hết sự việc.

“Nếu là tiền công trình mà Lâm Nhã Hiên nợ, vậy thì để bọn họ tìm Lâm Nhã Hiên mà đòi chứ!”, Tần Nam nghĩ lại thấy rùng mình.

Đối mặt với những khoản nợ kia, Tần Nam lừa gạt một chút còn có thể chậm trễ được mấy ngày.

Nhưng những công nhân này đều không có tiền, nếu cụ ta không trả thì bọn họ sẽ liều mạng với cụ ta.

“Mọi người”, Tần Nam đưa người nhà họ Tần xuống dưới, nói với những công nhân kia: “Người nợ tiền công trình của các cậu là Lâm Nhã Hiên, không liên quan đến chúng tôi! Các cậu phải đi tìm Lâm Nhã Hiên chứ!”

“Nói bậy!”, người đại diện đám công nhân lập tức phản bác: “Chuyện này không liên quan đến cô Lâm Nhã Hiên!”