ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 453: Nhân vật mà không ai dám đắc tội



Lúc này, Sở Nhậm Hành nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.

“Gia chủ Sở, tôi là Hồng Chân Long của Hồng Anh Xã!”, đối phương vừa mở miệng liền nói tên, khiến Sở Nhậm Hành lập tức bối rối.

Dù nhà họ Sở là vương tộc nhưng thế lực của Hồng Anh Xã rất lớn, vô cùng hùng mạnh, địa vị không thua gì vương tộc.

Vì vậy, khi đột nhiên nhận được điện thoại của Hồng Chân Long, Sở Nhậm Hành cũng cẩn trọng hơn chút.

Sở Nhậm Hành tin đây đúng là Hồng Chân Long thật.

Dù sao cũng chẳng ai cả gan dám mạo danh thủ lĩnh Hồng Anh Xã.

“Xin chào thủ lĩnh Hồng!”, Sở Nhậm Hành ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi ông có gì dạy bảo?”

Sở Nhậm Hành cũng không rõ lúc này Hồng Chân Long gọi điện đến là có ẩn ý gì.

“Gia chủ Sở, ông quá coi thường Hồng Anh Xã chúng tôi đấy nhỉ?”, Hồng Chân Long tức giận nói: “Đến địa bàn của Hồng Anh Xã chúng tôi làm ra chuyện như vậy, mà lại không thèm chào hỏi lấy một câu?”

“Ôi, hỏng rồi!”

Nghe Hồng Chân Long nói vậy, Sở Nhậm Hành ngay lập tức hiểu ra.

Thế giới ngầm Hoa Hạ trước nay luôn có một luật bất thành văn, thế lực ngoại bang đến bản địa làm chuyện gì, ví như báo thù rửa hận đều phải đến chào hỏi người cầm đầu.

Mà người cầm đầu này chính là kẻ có thế lực mạnh nhất bản địa.

Thế lực của Hồng Anh Xã trải khắp phía nam Hoa Hạ, Sở Dương đương nhiên cũng là địa bàn của Hồng Anh Xã.

Đám người Sở Nhậm Hành đến đây, thậm chí còn cử cả tay súng bắn tỉa đến mà không hề báo trước với Hồng Anh Xã một tiếng.

Chẳng trách Hồng Chân Long lại tức giận.

“Thủ lĩnh Hồng, chuyện này quả thật là sơ sót của tôi, tôi xin lỗi ông! Hôm nào đó tôi nhất định đích thân đến tận cửa thăm hỏi, chiêu đãi thủ lĩnh Hồng một bữa!”

Sở Nhậm Hành vội nói: “Có điều, trước mắt nhà họ Sở chúng tôi có một chuyện cần giải quyết ở Sở Dương, vẫn mong thủ lĩnh Hồng giúp đỡ, giơ cao đánh khẽ, đừng gây trở ngại!”

Thực ra, lúc nhận được thông báo của Mục Hàn, trong lòng Hồng Chân Long cũng vô cùng phức tạp.

Dẫu sao, Sở Nhậm Hành cũng là ông ngoại của Mục Hàn.

Nhưng giữa hai người hiển nhiên có mâu thuẫn không thể tháo gỡ.

Mặc dù đang thực hiện mệnh lệnh của Mục Hàn, nhưng trong lòng Hồng Chân Long cũng lo lắng không yên, bề ngoài hai người có vẻ đối chọi gay gắt, nhưng lỡ một ngày nào đó lại hòa giải thì sao, tới lúc đó nhà họ Sở gièm pha bên tai Mục Hàn thì Hồng Chân Long sẽ hết sức lúng túng.

Vì vậy, Hồng Chân Long không bày tỏ bất cứ thái độ nào với yêu cầu của Sở Nhậm Hành.

“Gia chủ Sở, tôi tin tưởng vào thành ý của ông”, Hồng Chân Long suy nghĩ, quyết định khéo léo khuyên giải: “Hành động của ông ở khu vực Sở Dương, không phải không thể, nhưng mà tôi mong ông khiêm nhường chút. Thậm chí ngay lập tức rời khỏi đây là tốt nhất”.

“Bởi vì Sở Dương có một người mà không ai dám đắc tội, một khi chọc người đó tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng!”

“Tôi chỉ nói đến thế thôi, mong ông tự thu xếp ổn thỏa!”

Dứt lời Hồng Chân Long cúp máy luôn.

“Gia chủ, Hồng Chân Long nói gì vậy?”, Sở Hùng ở bên cạnh vội vàng hỏi.

“Hồng Chân Long nói rằng, Sở Dương có một người mà không ai dám đắc tội, bảo chúng ta tốt nhất là nhanh chóng rời đi”, Sở Nhậm Hành trầm giọng nói: “Bố nghe nói vị đại thống soái nắm quyền chỉ huy tối cao mấy ngày trước đang ở thành phố này dưỡng thương. Người mà Hồng Chân Long nhắc đến đó, chẳng lẽ là cậu ta?”

“Cho dù là đại thống soái ở đây thì đã sao?”, Sở Hùng bĩu môi, nói: “Chỉ cần chúng ta làm việc khiêm tốn chút, không chủ động đụng chạm đến đối phương, đương nhiên đối phương cũng sẽ không để tâm đến chúng ta”.

“Con nói đúng”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Việc quan trọng nhất trước mắt của chúng ta là bắt được Mục Hàn để giao cho Tang Kiệt”.

“Phải rồi, sao Mục Hàn còn chưa đến?”

“Không phải cậu ta sợ quá nên trốn mất rồi chứ?”

“Ai bảo là tôi trốn rồi?”, lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vang dội.

Một mình Mục Hàn đi đến chỗ đám người Sở Nhậm Hành.

“Đến thì tốt!”, trong lòng Sở Nhậm Hành âm thầm hả hê: “Để tôi xem thằng nhóc cậu có thể đắc ý bao lâu?”

“Nếu đã đến rồi vậy phải tranh thủ”, Sở Hùng còn tưởng rằng Mục Hàn đến đầu hàng nên nhanh chóng nói với Sở Nhậm Hành: “Gia chủ, mau liên hệ với Tang Kiệt, nói chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.

“Hôm nay tôi tới, không phải là để đầu hàng mấy người”, Mục Hàn giơ một ngón tay đặt bên miệng, khẽ xua tay: “Hôm nay tôi tới, là muốn dạy dỗ mấy người!”

“Dạy dỗ chúng tôi sao?”, Sở Nhậm Hành cười chế nhạo: “Mạnh miệng thật đấy”.

Từ lần thi hành gia pháp với Sở Chiêu Quân bị Mục Hàn phá hỏng, Sở Nhậm Hành đã cử nhiều cao thủ từ Đông Hải đến.

Có một số lượng lớn cao thủ trấn giữ ở đây, Sở Nhậm Hành tin chắc rằng lần này Mục Hàn mọc cánh cũng khó mà thoát được.

“Các người động vào tôi thì được, nhưng động đến vợ tôi thì không được đâu!”, ánh mắt Mục Hàn lạnh lùng nhìn Sở Nhậm Hành: “Rồng có vảy ngược, đụng đến thì phải chết!”

“Các người đã chạm đến vảy ngược của tôi rồi!”

“Nhất là ông, Sở Hùng!”, vừa dứt lời, Mục Hàn lập tức đánh vào phần bụng Sở Hùng.

Cơ thể Sở Hùng đột ngột bay ra ngoài.

Sau lưng đập vào tường, tạo ra một lỗ hổng to đùng.

Sở Hùng ngã sõng soài xuống đất, ói ra một ngụm máu.

Ông ta ho khan dữ dội.

“Muốn chết!”, sắc mặt Sở Nhậm Hành đột ngột thay đổi, lạnh lùng nói: “Lên hết cho tôi!”

Ngay sau đó, hàng trăm cao thủ lũ lượt như thủy triều lao về phía Mục Hàn.

“Một đám tôm tép!”, Mục Hàn chế nhạo.

Một chiêu quét qua ngàn quân, hàng trăm cao thủ lập tức đồng loạt ngã xuống.

Dư âm của đòn đánh thậm chí còn làm bàn ghế vỡ nát, mảnh vỡ bay tung tóe.

“Đứa cháu này lại có bản lĩnh lớn đến mức này sao?”, Sở Nhậm Hành hơi hối hận, cụ ta đánh giá thấp Mục Hàn rồi, số cao thủ bên phía cụ ta đã giảm bớt.

Có điều, nhiều cao thủ như vậy mà không quật ngã được Mục Hàn.

Sở Nhậm Hành đã không còn người để dùng nữa.

Sở Lão Lục và Sở Chí Minh thì căn bản không thể trông cậy được.

“Nể tình ông là ông ngoại của tôi, tôi sẽ không động đến ông”, Mục Hàn đi đến trước mặt Sở Nhậm Hành, nghiêm mặt cảnh cáo: “Thế nhưng, ông hãy nhớ kỹ, nếu còn dám động đến người phụ nữ của tôi thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại giống hôm nay đâu!”

Mục Hàn nói xong cũng không cho Sở Nhậm Hành cơ hội trả lời liền quay người đi thẳng.

Lúc này điện thoại của Sở Nhậm Hành lại đổ chuông.

Vừa thấy số gọi đến, Sở Nhậm Hành bất giác run rẩy.

Biểu cảm trên gương mặt cụ ta vô cùng sợ hãi, cuối cùng Sở Nhậm Hành vẫn nhận điện thoại: “Tướng... tướng quân Tang Kiệt!”

“Sở Nhậm Hành, tôi đã quyết định, ngày mai sẽ đến Hoa Hạ, gọi để thông báo với ông một tiếng”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hung hãn: “Nhân tiện muốn hỏi ông , một trăm tỷ của nhà họ Sở và mười nam nữ nhánh chính, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn... chuẩn bị xong rồi”, Sở Nhậm Hành không ngừng run rẩy.

Chưa bắt được Mục Hàn, lại còn để Sở Chiêu Quân chạy mất.

Bây giờ Sở Nhậm Hành chỉ muốn chết đi cho xong.

“Haizz, toi rồi!”, sau khi cúp máy, vẻ mặt Sở Nhậm Hành tiều tụy hốc hác.

“Gia chủ, cháu về rồi!”, lúc này, giọng nói của một cô gái trong trẻo vang lên.

Người đó là Sở Chiêu Quân.