Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Nhã Hiên cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Do tính cách của Lâm Nhã Hiên, cộng thêm việc đều là người thân trong gia đình, nên dù là nhà họ Lâm hay nhà họ Tần ở Sở Bắc hết lần này đến lần khác bắt nạt Lâm Nhã Hiên, Lâm Nhã Hiên vẫn luôn nghĩ đến tình thân và bao dung mọi thứ.
Nhưng sự nhún nhường của Lâm Nhã Hiên cũng khiến cho nhà họ Lâm và nhà họ Tần được nước lấn tới, cho rằng Lâm Nhã Hiên dễ bị bắt nạt.
Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Nhã Hiên cứng với nhà họ Lâm.
Còn trút được một bụng tức.
Đặc biệt là bà cụ Lâm trước giờ luôn tự cao tự đại lại khuất phục trước Mục Hàn, trả lại dự án đầu tư mười tỷ cho Lâm Nhã Hiên.
“Chồng à, vừa rồi anh giỏi thật đó!”, Lâm Nhã Hiên hưng phấn khoa chân múa tay, sau đó lại hơi lo lắng nói: “Có điều anh đã đánh gãy chân tay của hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn, chắc sẽ không gặp phải rắc rối gì chứ?”
“Rắc rối?”, Mục Hàn cười khẩy: “Hai anh em nhà đó đáng bị như thế!”
"Đặc biệt là thằng nhãi Trương Tùng đó, vì muốn thể hiện trước mặt bà cụ mà muốn tát tai em. Anh đánh gãy chân tay của anh ta còn là nhẹ đấy”.
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên không ngờ rằng Mục Hàn lại bảo vệ mình như vậy.
Trong lòng cô bất giác cảm thấy thật ấm áp.
Cô không kìm được mà dựa đầu vào vai Mục Hàn.
Ai nấy đều cho rằng Mục Hàn chỉ là đồ ở rể bỏ đi, mỗi ngày chỉ biết ăn bám.
Tuy nhiên, chỉ có Lâm Nhã Hiên mới biết rằng Mục Hàn luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô khó khăn nhất, cần sự giúp đỡ nhất.
Đặc biệt là lần này, Mục Hàn không ngần ngại vì mình mà gây gổ với nhà họ Lâm.
Cho dù Mục Hàn thực sự chỉ là kẻ ăn bám, không được tích sự gì thì Lâm Nhã Hiên cũng chấp nhận anh.
Một ông chồng lúc nào cũng nghĩ cho mình như vậy, Lâm Nhã Hiên cảm thấy mình nuôi anh cả đời này cũng không có vấn đề gì cả.
Lâm Nhã Hiên không trở lại biệt thự Vân Đỉnh.
Trong mấy tháng Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn rời Sở Dương đến Sở Bắc, nhà họ Lâm gần như đã chiếm giữ biệt thự Vân Đỉnh, Lâm Nhã Hiên không muốn quay về đó đối mặt với mọi người trong nhà họ Lâm nữa.
"Mục Hàn, hay là chúng ta tổ chức đám cưới sớm hơn đi?”
Lâm Nhã Hiên đề nghị với Mục Hàn.
Lúc nào nhà họ Lâm và cả nhà họ Tần cũng nghĩ ra đủ mọi cách để chia rẽ cô và Mục Hàn. Lâm Nhã Hiên sợ đêm dài lắm mộng nên muốn tổ chức hôn lễ với Mục Hàn sớm hơn.
Như vậy, nhà họ Lâm và nhà họ Tần sẽ không còn lý do gì để ngăn cản họ nữa.
“Sắp rồi!”, Mục Hàn khẽ cười nói: “Vợ à, anh đã từng nói với em rằng đám cưới mà anh muốn bù đắp cho em nhất định phải là một đám cưới thế kỷ!”
"Chỉ là vẫn còn một số điều bất ngờ quan trọng chưa thu xếp xong! Khi nào mọi thứ chuẩn bị xong, chúng ta sẽ chính thức tổ chức hôn lễ!"
"Nhưng……"
Lâm Nhã Hiên muốn nói gì đó, lại bị Mục Hàn cắt ngang: "Vợ à, anh biết em đang lo lắng điều gì, đừng lo, chỉ cần có anh ở đây, âm mưu chia rẽ chúng ta của nhà họ Lâm hay nhà họ Tần đều sẽ không thể thực hiện được”.
Thấy Mục Hàn tự tin như vậy, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Thôi được, em tin anh!”
Mục Hàn để Lâm Nhã Hiên ở lại tỉnh.
Anh cho sửa sang lại tòa nhà văn phòng lúc trước của tập đoàn Chu Thức và để Lâm Nhã Hiên chuyển đến đó ở.
Như vậy Lâm Nhã Hiên cũng sẽ ở tương đối gần với nơi làm việc tạm thời của tập đoàn Thiên Thành tại tỉnh. Đợi sau khi hoàn thành việc dời trụ sở của tập đoàn Thiên Thành đến tỉnh, sẽ lại chuyển địa điểm văn phòng.
Vì dù sao, trọng tâm công việc sau này của Lâm Nhã Hiên sẽ là ở tỉnh.
Lâm Nhã Hiên là một người nghiện công việc và không mấy quan tâm đến môi trường sống.
Sau khi sống ở tòa nhà văn phòng mới, cô lập tức lao vào công việc.
Ngoài hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thiên Thành đang dần chuyển về tỉnh ra, Lâm Nhã Hiên còn có kế hoạch thực hiện dự án đầu tư mười tỷ tệ kia.
Tính cách của Lâm Nhã Hiên thuộc kiểu một khi đã cầm tiền thì nhất định phải làm việc thật tốt.
Bởi vì việc huấn luyện Đội Hổ Lang đã gần xong, nên Mục Hàn không cần thường xuyên đến đó để hướng dẫn, về cơ bản sẽ do một mình Quỳ Ngưu huấn luyện họ.
Những lúc rảnh rỗi, Mục Hàn không chỉ hỗ trợ di dời tập đoàn Thiên Thành mà còn thường xuyên quan tâm đến tiến độ xây dựng căn nhà tân hôn của mình.
Mấy ngày nay tin tức địa phương ở tỉnh liên tục thổi phồng rằng Vương Chung Quy sắp đến.
Chủ yếu trong khoảng thời gian này, khu vực biên giới lại xảy ra chuyện, tham vọng xâm phạm biên giới Hoa Hạ của nước Chiến Ưng đã bộc lộ rõ ràng. Quân đoàn 88 là đội quân thiện chiến trước đây, tổng tư lệnh của quân đoàn 88 - Vương Chung Quy cũng là một danh tướng dưới trướng đại thống soái, khiến cho quân địch phải khiếp sợ.
Lần này đến tỉnh tĩnh dưỡng vì bị thương, dưới sự tuyên truyền có chủ ý của Vương Chung Quy, dân chúng xôn xao nghị luận.
Vì dù sao Vương Chung Quy cũng là một anh hùng hào kiệt nên ai cũng muốn được gặp một lần, thắt chặt quan hệ với anh ta.
Ngoài vầng hào quang của chính bản thân Vương Chung Quy ra, quan trọng hơn, Vương Chung Quy là thuộc hạ dưới sự quản lý trực tiếp của đại thống soái, địa vị của anh ta trong lòng đại thống soái cũng gần giống như tứ đại chiến thần.
Móc nối quan hệ với Vương Chung Quy cũng đồng nghĩa với việc tiếp cận được với đại thống soái.
Ở Hoa Hạ ngày nay, chỉ cần có quan hệ với đại thống soái, tất sẽ là ‘quạ hóa phượng hoàng’.
Với sự mong đợi của người dân, cuối cùng ngày mà Vương Chung Quy đến tỉnh này cũng đã đến.
Những người nổi tiếng ở tỉnh này và cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở các tỉnh, thành phố lân cận đã sớm chuẩn bị lễ đón tiếp, chỉ đợi Vương Chung Quy đến, họ sẽ lập tức mời anh ta.
Nhà họ Sở ở Đông Hải là hoạt động tích cực nhất.
Để đón Vương Chung Quy, nhà họ Sở thậm chí đã chi một khoản tiền khổng lồ, tốn mười triệu tệ để lo lót các mối quan hệ, cử người phong tỏa sân bay quốc tế của tỉnh, để khi Vương Chung Quy xuống máy bay, nhà họ Sở có thể trở thành người đầu tiên nghênh đón anh ta.
Ngoài ra, nhà họ Sở cũng đã bao trọn sơn trang Tứ Hải.
Sơn trang Tứ Hải bao quanh bởi núi và sông, khung cảnh tao nhã, phong cách cao cấp, tiêu dùng sang trọng, là nơi ở của giới thượng lưu.
Nhà họ Sở hào phóng như vậy khiến giới thượng lưu ở tỉnh tán thán không dứt.
Đặc biệt là gia chủ Sở Nhậm Hành đã đích thân từ Đông Hải đến tỉnh.
Chuẩn bị tự mình nghênh đón Vương Chung Quy.
Trước đó một ngày, Sở Nhậm Hành thậm chí còn gọi một số thành viên chủ chốt của nhà họ Sở đến, dặn đi dặn lại: "Ngày mai, lễ đón Tổng tư lệnh Vương nhất định phải thật hoành tráng!"
Sở Nhậm Hành cho rằng Vương Chung Quy đã rêu rao việc anh ta đến tỉnh dưỡng thương như vậy, mình càng tổ chức lễ tiếp đón lớn bao nhiêu thì anh ta sẽ càng vui bấy nhiêu.
Tất nhiên, cảnh tượng tiếp đón càng lớn càng cho bên ngoài thấy quan hệ của nhà họ Sở và Vương Chung Quy không hề tầm thường.
Ngày hôm sau.
Mặc dù chuyến bay của Vương Chung Quy tận mười giờ mới đến nhưng nhà họ Sở đã phong tỏa toàn bộ sân bay từ lúc sáu giờ.
Hơn nữa họ còn cử một đội chào đón ăn mặc vô cùng trang trọng.
Quy cách như thế này giống như là chào đón nguyên thủ quốc gia vậy.
Về phần những nhân vật nổi tiếng ở tỉnh này, vì e ngại thế lực của nhà họ Sở nên họ chỉ có thể chờ để tiếp đón bên ngoài sân bay.
Đúng mười giờ, chuyến bay của Vương Chung Quy hạ cánh.