Nghe vậy, Triệu Ba Lãng không còn quan tâm đến cơn đau dữ dội nữa mà chạy ra ngoài một cách điên cuồng.
Vì dù sao mấy cao thủ mà hắn mang theo cũng chẳng có tác dụng gì, Mục Hàn đánh gãy tay hắn như thể đang chơi đùa vậy.
Không ai trong số các cao thủ dưới quyền Triệu Ba Lãng có thể lường trước được.
“Bố, bố!”, chẳng mấy chốc, Triệu Ba Lãng đã chạy về sơn trang của Tam giác Hoàng Kim, hắn ôm chặt một cánh tay bị gãy và báo tin: “Thằng cháu ngoại nhà họ Sở hèn mạt kia, hắn đã đánh gãy một cánh tay của con rồi, hu hu hu!
"Cái gì?”
Nghe vậy, Triệu Lâm Phong, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Thật đáng ghét!”, Triệu Lâm Phong tức giận nói: “Ba Lãng, các cao thủ con mang theo đâu? Lẽ nào họ để mặc cho con bị người ta đánh gãy tay sao?”
“Bố, thân thủ của tên khốn đó quá nhanh”, Triệu Ba Lãng kêu lên: “Cao thủ mà con mang theo căn bản không nhìn rõ hình dáng của hắn”.
“Rác rưởi, một lũ rác rưởi!”, Triệu Lâm Phong hét lên.
“Bố”, lúc này Triệu Ba Lãng lại nói: “Tên khốn nhà họ Sở nhờ con chuyển lời cho bố, nói rằng hắn sắp giết đến đây, tìm bố để tính sổ chuyện năm đó, đòi lại sự công bằng cho mẹ ruột của hắn”.
"Nực cười! Thật là nực cười!”, Triệu Lâm Phong không khỏi tức điên lên: "Hồi đó con đàn bà đê tiện nhà họ Sở cắm sừng tôi, khiến Triệu Lâm Phong này không thể ngẩng đầu lên trước mặt thiên hạ, thế mà nó còn muốn tìm tôi đòi lại công bằng?”
“Được, vậy tôi sẽ chờ xem”, Triệu Lâm Phong đập bàn đứng dậy: “Tôi muốn xem rốt cuộc thằng ranh đó sẽ đòi lại sự công bằng như thế nào?”
"Tôi sẽ cho tên khốn đó biết rằng Tam giác Hoàng Kim không dễ dây vào như vậy đâu!”
Ở bên kia.
Sau khi Triệu Ba Lãng rời đi, Mục Hàn cũng bắt đầu hành động.
Tứ đại chiến thần Thao Thiết, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Chúc Long đi theo Mục Hàn đến sơn trang trên núi nơi có Tam giác Hoàng Kim.
“Đây là sơn trang Thần Long, không phận sự miễn vào!”, khi Mục Hàn dẫn tứ đại chiến thần tới cổng sơn trang Thần Long, nơi có Tam giác Hoàng Kim, liền bị nhân viên bảo vệ chặn lại ở cửa.
“Bảo vệ là cao thủ hạng nhất?”, khóe miệng Quỳ Ngưu hơi bĩu ra: “Xem ra Tam giác Hoàng Kim ở Đông Hải quả nhiên có chút thực lực!”
"Tuy nhiên trước mặt tôi, thực lực của cao thủ hạng nhất chẳng là gì cả”.
Nghe Quỳ Ngưu nói vậy, sắc mặt của nhân viên bảo vệ chợt thay đổi.
Tất cả đều vào thế phòng thủ và nói với vẻ mặt cảnh giác: "Các người đến đây để gây rối à?”
"Đây là sơn trang Thần Long, không phải ai cũng có gan đến đây!”
“Nghe nói chủ nhân của sơn trang Thần Long là Tam giác Hoàng Kim Triệu Lâm Phong, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong, đúng không?”, Mục Hàn nheo mắt, hờ hững nói: “Còn tôi đến đây chính là để giết Triệu Lâm Phong, một trong những Tam giác Hoàng Kim đấy".
"Nếu các người biết điều thì hãy chủ động nhường đường!”
"Nếu không thì…"
Mục Hàn quay sang ra hiệu cho Quỳ Ngưu.
“Đại ca, anh phí lời với mấy nhân viên bảo vệ làm gì!”, Quỳ Ngưu cười nói: “Giải quyết chúng dễ như trở bàn tay!”
Bóng dáng Quỳ Ngưu lóe lên, anh ta lao tới.
Những nhân viên bảo vệ này gần như đã bị xử lý hoàn toàn chỉ trong nháy mắt.
Mục Hàn được tứ đại chiến thần vây quanh bước vào sơn trang Thần Long.
"Ba vị gia chủ, không hay rồi!”
Trước khi mấy người Mục Hàn xông vào trong, ai đó mới vội vàng đến báo cáo với Triệu Lâm Phong, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong: "Có người đột nhập vào sơn trang Thần Long!”
Sắc mặt của Triệu Lâm Phong, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong lập tức thay đổi.
Dám xông vào sơn trang Thần Long, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra ở Đông Hải.
"Là hắn! Hẳn là tên hèn mạt Mục Hàn của nhà họ Sở đến đó!”, Triệu Ba Lãng đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Lúc này, Mục Hàn cũng đã dẫn theo tứ đại chiến thần tới trước mặt Tam giác Hoàng Kim.
Tứ đại chiến thần đồng thời ra tay, giống như bốn trận cuồng phong mạnh mẽ, đến rồi đi như gió giữa hàng trăm cao thủ cấp tông sư.
Trong vòng chưa đầy một phút, hàng trăm cao thủ cấp tông sư đồng loạt ngã gục xuống.
Điều này không thể không khiến cho Triệu Lâm Phong, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đột nhiên biến sắc.
Hàng trăm cao thủ cấp tông sư này đã là cấp dưới mạnh nhất của Tam giác Hoàng Kim, và Tam giác Hoàng Kim dựa vào họ mới không bao giờ gặp bất lợi, xưng hùng xưng bá ở Đông Hải.
Bây giờ họ đã bị đánh bại bởi bốn người khác trong vòng chưa đầy một phút.
Thật kinh hoàng!
“Khá lắm!”, lúc này Mục Hàn mới đứng lên, anh rất hài lòng gật đầu: “Tôi còn tưởng rằng mọi người giải quyết mất hai phút, không ngờ những cao thủ cấp bậc tông sư này lại kém cỏi đến thế”.
Lúc này Mục Hàn tiến từng bước về phía Triệu Lâm Phong: "Triệu Lâm Phong, đã đến lúc tính toán món nợ giữa chúng ta rồi".
“Cậu… cậu muốn làm gì?”, Triệu Lâm Phong không khỏi lùi người về phía sau.
“Tôi muốn làm gì à?”, Mục Hàn cười nói: “Đương nhiên là giết ông rồi!”.