“Bố, những chuyện vặt vãnh này đâu cần làm phiền bố chứ”, lúc này, Quách Xung nói: “Chỉ là một thằng con hoang thôi mà, để con giải quyết là được”.
Hiểu con không ai bằng bố. Nghe những lời này của Quách Xung, ‘Tân Hải Vương’ lập tức hiểu ý, nhanh chóng gật đầu nói: “Được, con trai, chuyện này giao cho con đấy, nhất định phải làm cho tốt”.
‘Tân Hải Vương’ và Quách Xung nghĩ rằng họ Mục ở thủ đô chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy con trai của Sở Vân Lệ. Nếu Quách Xung ra mặt, giải quyết con trai của Sở Vân Lệ thì chắc chắn sẽ tạo được ấn tượng tốt trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô.
Khi đó, mối quan hệ giữa ‘Tân Hải Vương’ và nhà họ Mục ở thủ đô sẽ càng thân thiết hơn, càng có lợi hơn cho sự phát triển của ông ta.
“Này, con trai”, ‘Tân Hải Vương’ nghĩ một lát rồi nói: “Thằng con trai của Sở Vân Lệ có thể đánh nhiều người bị thương như vậy, chắc là cũng có chút bản lĩnh, con dẫn thêm vài cao thủ đi cùng đi, cẩn thận vẫn hơn”.
Nói xong, ‘Tân Hải Vương’ chỉ tay về phía đám thuộc hạ đứng bên cạnh, ra lệnh: “Các người đi cùng cậu chủ đi”.
“Rõ!”, đám thuộc hạ cùng Quách Xung ra ngoài.
Quách Xung dẫn theo vài cao thủ bên cạnh ‘Tân Hải Vương’, đến chỗ ở của Sở Vân Lệ, đúng lúc gặp Lâm Nhã Hiên và Lăng Sở Sở muốn đưa Sở Vân Lệ đi.
“Đứng lại!”, Quách Xung thấy vậy, lập tức tiến lên, chặn xe Lăng Sở Sở đang lái lại, quát lớn: “Sở Vân Lệ, bà đúng là to gan thật, còn dám trốn khỏi đây luôn sao?”
Thấy Quách Xung đến, Sở Vân Lệ sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch.
Đây là con trai duy nhất của ‘Tân Hải Vương’!
Tên này luôn dẫn người đến quấy rối bà ấy.
“Chúng tôi không chạy trốn, mà là quang minh chính đại rời đi”, lúc này, Mục Hàn xuất hiện, đứng trước mặt Quách Xung, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chỉ là một thị trấn Tân Hải nhỏ bé, sao có thể vây giữ mẹ tôi được cơ chứ!”
Mục Hàn ra hiệu cho Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở hiểu ý, đánh tay lái, quay đầu xe, lái xe rời khỏi thị trấn Tân Hải ngay lập tức.
“Mục Hàn?”, Quách Xung sững sờ, nhìn chằm chằm Mục Hàn: “Anh chính là thằng con hoang của Sở Vân Lệ à?”
“Cậu là ai?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.
“Anh kia, anh nghe cho kỹ đây”, Quách Xung huênh hoang nói: “Tôi tên Quách Xung, là con trai của ‘Tân Hải Vương’ ở thị trấn Tân Hải, ở đây lời tôi nói chính là vương pháp”.
“Cho nên, hai mươi năm qua, cậu luôn quấy rối mẹ tôi sao?”, sắc mặt Mục Hàn tối sầm lại, lạnh lùng hỏi hắn.
“Đúng thế, tôi hành hạ bà ta đấy”, Quách Xung ngạo nghễ nói: “Nói cho anh biết, không chỉ có tôi mà cả những người sau lưng tôi đều đã từng hành hạ Sở Vân Lệ”.
“Dù sao bà ta cũng là tù nhân mà nhà họ Mục ở thủ đô đặc biệt chăm sóc, cho nên chúng tôi cũng phải quan tâm đàng hoàng”.
“Món nợ này tôi nhớ kỹ rồi”, Mục Hàn gật đầu, hỏi tiếp: “Hạn chế phạm vi hoạt động của mẹ tôi ở con phố này là vì sao?”
“Lúc đầu, nhà họ Mục ở thủ đô ra lệnh chỉ cho phép Sở Vân Lệ hoạt động ở thị trấn Tân Hải. Nhưng để trông coi Sở Vân Lệ tốt hơn, bố tôi đã đặc biệt thu hẹp phạm vi hoạt động của bà ta, do đó bà ta chỉ có thể ở trong con phố này”.
Quách Xung không hề kiêng dè gì, nói thẳng: “Bằng cách này, Sở Vân Lệ không thể ra ngoài tìm việc làm, chỉ có thể làm dựa vào việc làm công nhân vệ sinh, làm công việc nặng nhọc nhất, nhận mức lương thấp nhất để duy trì cuộc sống mong manh của bà ta”.
“Các người đúng là không bằng loài súc sinh”, Mục Hàn siết chặt nắm đấm.
“Mới như vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”, Quách Xung cười lớn: “Còn có chuyện quá đáng hơn cơ!”
“Người đàn bà Sở Vân Lệ này sức khỏe không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Tôi đã đặc biệt dặn dò tiệm thuốc, Sở Vân Lệ đến mua thuốc thì phải bán với giá cao nhất”.
Đối với những kẻ đã làm nhục mẹ mình, dù là báo thù về thể chất hay tinh thần, Mục Hàn cũng sẽ không bao giờ nương tay.
Nhìn thấy con trai mình bị xích như một con chó, ‘Tân Hải Vương’ vô cùng tức giận.
Chỉ vào Mục Hàn, tức giận nói: “Thằng con hoang, cậu đúng là ức hiếp người quá đáng!”
“So với những gì ông đã làm với mẹ tôi thì chút sỉ nhục này có là gì chứ”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Ông là ‘Tân Hải Vương’ đúng không?”
“Hôm nay tôi sẽ khiến ông và con trai ông phải trả giá vì những tội ác mà các người đã gây ra!”
Ánh mắt đầy sát khí của Mục Hàn khiến ‘Tân Hải Vương’ vô thức rùng mình, sống lưng ớn lạnh.