ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 60: Quả thật là quá tệ!



Bốp!

Khi tay của hai người bọn họ chạm nhau giữa không trung thì mùi thuốc súng trong không khí xung quanh bỗng trở nên nồng nặc!

“Hừ! Tên ăn bám phụ nữ, chờ coi tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ ở trước mặt mọi người ra sao!”

Vi Dương thầm nhủ.

Ngay lập tức lực tay của hắn tăng mạnh, nụ cười xảo quyệt càng lúc càng rõ.

“Hử? Có gì đó không đúng!”

Vi Dương không khỏi nhíu mày.

Bây giờ hắn đã dùng tới bảy mươi phần trăm sức lực rồi, lực này đủ để bóp vỡ một cái ly cứng!

Thế nhưng sắc mặt của Mục Hàn chẳng hề thay đổi!

Kỳ lạ hơn là dù hắn có mạnh tay như nào thì dường như sức lực đều bị Mục Hàn hóa giải hết, chẳng thể gây tổn thương gì cho anh!

“Chẳng lẽ là con nhà luyện võ?”

“Vậy thì đã sao! Chịu chết đi!”

Vi Dương độc ác suy nghĩ, hắn lập tức dồn hết lực toàn thân vào tay phải, thề là phải bóp nát tay của Mục Hàn!

Ngay sau đó!

Răng rắc răng rắc!

Tiếng xương bị vỡ vụn bởi sự tích tụ ma sát vang lên.

Mục Hàn vẫn cười khẩy như thường.

Nhưng sắc mặt của Vi Dương lại đau đớn đến tái mét!

“A!”

Vi Dương đau đớn hét lên một tiếng, nhanh chóng rút tay ra, căm hận nhìn Mục Hàn.

“Anh… khỏe thật!”

Vốn dĩ Vi Dương muốn chửi thề nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhã Hiên hơi nghi hoặc, hắn đành nuốt những lời lúc đầu muốn nói vào bụng.

“Ừ! Vợ tôi cũng thường xuyên nói vậy”.

Vẻ mặt Mục Hàn vẫn bình thản.

Còn sắc mặt Vi Dương thì trở nên khó coi hơn!

Lâm Nhã Hiên khen anh ta khỏe?

Vậy chẳng phải…

Nghĩ tới đây một cảnh tượng 18+ liền hiện lên trong đầu Vi Dương.

“Hừ!”

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, kìm nén sự phẫn nộ dành cho Mục Hàn rồi xoay người trở lại bàn, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ngồi ra, làm động tác mời.

“Nhã Hiên, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em ngồi cạnh anh đi, như vậy chúng ta cũng có thể dễ dàng ôn lại kỷ niệm thời còn đi học”.

Vi Dương cười thản nhiên và mời.

“Tôi…”

Lâm Nhã Hiên đang muốn từ chối nhưng lại bị Lâm Thù Nhi vừa đẩy vừa kéo nhấn xuống chỗ ngồi.

“Chị, chị cứ nói chuyện cùng giáo sư Vi đi, em và Mục Hàn ngồi bên cạnh là được”.

Lâm Thù Nhi vừa nói vừa cố gắng đưa mắt ra hiệu với Lâm Nhã Hiên!

“Được thôi!”

Lâm Nhã Hiên nghĩ tới mục đích của bữa cơm lần này nên cũng không từ chối.

Mục Hàn cũng chẳng ý kiến gì, có anh ở đây chẳng lẽ tên ‘liệt dương’ này còn có thể ăn vợ anh được sao?

“Anh Dương, nghe nói sau khi tốt nghiệp anh đã ở lại trường hai năm, sau đó còn đi du học ở đại học Harvard?”

Lâm Thù Nhi thấy bầu không khí hơi gượng gạo, vội vàng nịnh hót và hỏi.

“Phải! Đại học Harvard có phong cách học tập nghiêm túc, đội ngũ thầy cô có trình độ cao, anh học hỏi được rất nhiều!”

Vi Dương liếc nhìn Lâm Thù Nhi bằng ánh mắt khen ngợi, cô gái này biết ăn nói ghê!

“Ôi! Anh giỏi thật! Em cũng rất mong có thể học giỏi như anh! Được học ở ngôi trường nổi tiếng!”

Nắm bắt được cơ hội, Lâm Thù Nhi tiếp tục chìm đắm trong màn nịnh bợ.

“Làm gì có!”

Vi Dương mỉm cười giả vờ khiêm tốn, rồi ngay lập tức kiêu căng liếc nhìn tới người vô công rồi nghề như Mục Hàn và hỏi: “Không biết anh Mục học ở ngôi trường đào tạo chuyên sâu nào và ở nước nào vậy?”

“Tôi ư? Tôi không đi học!”

Mục Hàn thờ ơ nói.

Bỗng nhiên.

Nụ cười trên mặt Vi Dương liền nở rộ.

Đánh bại về đẳng cấp chỉ trong giây lát!

Tặng hắn điểm à!

Chẳng phải đã có sự chênh lệch giữa hắn và Mục Hàn ở màn so sánh này sao?

Nghĩ vậy hắn liền đắc ý liếc nhìn Lâm Nhã Hiên, ai ngờ cô chỉ nghịch điện thoại một mình, dường như chẳng hề bận tâm tới nội dung mà bọn họ vừa nói!

Đúng lúc này, một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, trên tay cầm rượu vang nhẹ nhàng mở cửa.

Anh ta nhiệt tình nói với Vi Dương vài câu rồi lại mời rượu, sau đó mới vội vã rời đi.

“Anh Dương, anh chàng nước ngoài vừa nãy trông quen lắm, hình như em đã gặp ở đâu đó!”

Lâm Thù Nhi ôm đầu hơi ngờ vực hỏi.

“Anh ta chỉ là giáo sư được trường đại học Harvard mời tới dạy, chắc bình thường hay xuất hiện ở trên tivi nên em mới thấy quen. Trước kia khi ở nước ngoài bọn anh cũng hay ngồi lý luận suông với nhau!”

Vi Dương đắc ý nói.

Sự xuất hiện của người nước ngoài này quả thật là một sự trợ giúp thần kỳ cho mình.

Càng làm nổi bật sự cao quý trong thân phận của mình!

Lâm Nhã Hiên chỉ khẽ gật đầu.

Còn Mục Hàn thì tiếp tục nghịch dao nĩa trong tay.

“Anh Mục không biết dùng dụng cụ ăn đồ Tây sao? Chẳng trách, chắc trên người anh không có đồng nào nên thường ngày chẳng có cơ hội tới những khách sạn sang trọng như này để ăn cơm, không giống tôi, ngày nào cũng đến đây gặp gỡ những người nổi tiếng!”

Hai mắt Vi Dương chợt lóe sáng, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hạ thấp Mục Hàn và nâng cao bản thân!

“Anh có thôi đi không, từ lúc tới đây đến giờ cứ líu ríu y như con chim ngốc vậy! Đừng tưởng đeo cái gọng kính vàng thì anh sẽ là chim hoàng yến!”

Mục Hàn nhận ra được rằng dường như Lâm Thù Nhi có chuyện nhờ Vi Dương nên vốn chẳng thèm bận tâm tới hắn, ai ngờ tên này lại được voi đòi tiên chế giễu anh!

Hì hì!

Người vẫn luôn tỏ vẻ là một nữ thần lạnh lùng như Lâm Nhã Hiên cũng bị câu nói của Mục Hàn chọc cười!

Còn Lâm Thù Nhi thì tức giận trừng mắt với Mục Hàn, cô ta muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn.

“Nhã Hiên… anh… anh chàng họ Mục này cũng vô văn hóa quá! Ở rể là phải dạy, không thể nuông chiều được!”

Vi Dương thấy mình bị yếu thế trước tên phế vật Mục Hàn hết lần này tới lần khác, tức đến suýt nổ phổi!

Lâm Nhã Hiên thấy Vi Dương tức giận, sợ hắn sẽ giận lây sang Lâm Thù Nhi nên cô vội vàng ngưng cười, định an ủi hắn vài câu.

Đúng lúc này, những tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên.

Bỗng chốc khiến Lâm Nhã Hiên nghe tới nỗi mê mẩn.

Nhìn dọc theo tiếng đàn, chỉ thấy một cô gái ngây thơ mặc chiếc váy liền thân màu trắng đang ngồi giữa khách sạn đánh đàn.

Mười ngón tay nhảy múa uyển chuyển và khoan khoái ở trên phím đàn giống như người tí hon vui vẻ.

“Nhã Hiên, không ngờ em cũng thích bản nhạc dương cầm, nếu anh không nghe nhầm thì chắc hẳn bản nhạc này là The Night In Prague của nhà soạn nhạc Franz Liszt nhỉ?”

Thấy Lâm Nhã Hiên bị thu hút bởi đàn dương cầm, Vi Dương liền đón ý lấy lòng theo sở thích của cô và nói.

“Tôi? Cũng chỉ thích nghe thôi, nhưng cô gái này chơi giỏi thật, khơi dậy toàn bộ cảm xúc của tôi rồi”.

Lâm Nhã Hiên khen ngợi từ tận đáy lòng.

“Hi hi, Nhã Hiên em không biết đấy thôi, cô gái này không phải người bình thường đâu! Cô ấy tên là Lý Nhất Nam, là sinh viên xuất sắc nhất của học viện âm nhạc Bá Cách, tuy nhỏ tuổi nhưng đã tổ chức mấy chục show âm nhạc rồi!”

“Em nhìn thấy ông lão râu hoa râm ngồi bên dưới khán đài không? Ông ấy là ông Nhậm - Nhậm Ý Sinh, vừa là thầy dạy đàn của Lý Nhất Nam và cũng là bậc thầy dương cầm quý như báu vật của Hoa Hạ chúng ta!”

Vi Dương giới thiệu với vẻ mặt đầy đắc ý, như thể việc hắn biết những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này giúp hắn cảm thấy bản thân tài trí hơn người.

“Anh Mục, trông biểu cảm của anh hình như không thích bản nhạc dương cầm này! Hay là anh cũng bình luận chút đi?”

Vi Dương cố tình nói lớn nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Anh Dương, anh ta đâu có hiểu về dương cầm, nghe hiểu tiếng người đã là tốt lắm rồi!”

Lâm Thù Nhi khinh thường nói.

Còn Lâm Nhã Hiên thì nhìn Mục Hàn với ánh mắt tò mò, cô muốn nghe xem anh trả lời như nào.

“Mọi người muốn tôi nói thật sao?”

Mục Hàn bĩu môi hỏi.

Ba người đồng loạt gật đầu.

“Quả thật bản nhạc dương cầm này… chơi tệ quá!”