Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!

Chương 13: Sinh cho tôi một đứa con.



Bữa cơm đầu tiên cô cùng Cao Tuấn về nhà, anh đích thân tới đón Trần Ngọc Châu nên cô không thể nói không đi. Nhưng mà từ lúc bước lên xe theo anh về nhà cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước, cô thừa biết họ đã sắp xếp sẵn một vở kịch chờ cô.

Nhà họ Cao nằm ở khu trung tâm thành phố, đi một đoạn là đến ngay. Lúc xe đổ vào gara, cô mới nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh quen thuộc đang đổ bên cạnh thì cô đã hiểu bọn họ muốn làm gì rồi.

Trong nhà có Cao Minh Khải.

Cao Tuấn không vội rời khỏi xe, anh nắm tay cô, dịu dàng nói:"Em ngoan nhé, đừng chống đối sẽ không tốt cho em đâu."

"Các người một người đánh, một người xoa cực kì ăn ý luôn đó. Tôi nghĩ anh mới thật sự là con ruột của Cao phu nhân đấy, sao mà giống hệt mẹ của anh."

Bàn tay đang nắm tay cô vô thức siết chặt, đôi mắt anh biến mất vẻ ôn nhu thay vào đó là tối sầm lại. Trần Ngọc Châu thấy vậy liền cười sảng khoái, cô lại nói tiếp:"Ít nhất không để anh hả hê, anh nên tức tối thì tôi mới vui."

Nói xong cô rụt tay ra khỏi bàn tay người đàn ông rồi đẩy cửa bước xuống xe. Cao Tuấn đi phía sau cô, giữ im lặng.

Trần Ngọc Châu vào tới cửa đã thấy Cao Minh Khải và Trác Ny đang ngồi ở ghế sofa, vô thức cô siết tay thành nắm đấm, trong lòng ẩn nhẫn đau đớn.

"Chào cả nhà, đường hơi tắc nên chúng con về trễ." Cao Tuần ôm eo cô, rất lịch sự nói.

Khác hẳn với dáng vẻ bị cô chọc tức lúc nảy, cô lại phải khen ngợi tài diễn xuất của anh rồi. Thật cmn đỉnh, còn hơn ảnh đế hiện tại nữa.

Cả nhà họ Cao chỉ đợi bọn cô về để dùng cơm, trong bàn ăn hoàng gia của nhà họ Cao, sự căng thẳng là điều không tránh khỏi. Cao Tuấn ở bên cạnh ân cần gắp thức ăn cho cô, ra dáng một người đàn ông ga lăng và chiều chuộng người phụ nữ của mình.

"Tuấn, chuyện cưới hỏi chuẩn bị tới đâu rồi con. Mẹ muốn hai đứa cưới sớm, dù sao cũng đã có con với nhau rồi." Cao phu nhân như cố ý xoáy vào chuyện cưới xin và con cái của Trần Ngọc Châu.

Lúc này ánh mắt của cô vô thức nhìn qua Cao Minh Khải, hắn cũng nhìn cô, tay cầm dao, nĩa của hắn siết chặt tới mức trắng dã. Cô ngó lơ đi chỗ khác, cố tình như không nhìn thấy.

"Sớm thôi mẹ, con vẫn đang chuẩn bị một số việc cho đám cưới. Váy cưới đã đặt nhà thiết kế làm rồi."

"Hay là đăng ký kết hôn trước đi?"

...Rầm...

Cao Minh Khải đập bàn một cái, tất cả sự chú ý đều tập trung lên người hắn. Cao lão gia tuổi đã già rồi, sớm đã không biết được trong nhà đang xảy ra chuyện gì. Bây giờ quyết định lớn nhỏ của Cao gia đều thuộc về Cao phu nhân, lúc hắn đập bàn bà ấy đã tắt hẳn nụ cười thương mại đi thay vào đó là sự nghiêm nghị mà cô vẫn thường nhìn thấy nơi bà.

"Tỏ thái độ với ai thế a Khải?" Bà ấy vẫn từ tốn hỏi chuyện.

Cao Minh Khải nốc cạn ly rượu vang, hắn nói:"Phụ nữ muốn bước chân vào Cao gia từ khi nào mà dễ dàng như vậy thế mẹ? Cô ta và nhà chúng ta không môn đăng hộ đối, mẹ không thấy sự chênh lệch rõ ràng hay sao?"

"A Khải đừng nháo nữa, anh Tuấn và chị dâu con sớm đã có con với nhau. Cho dù nhà của chị dâu có nghèo đi chăng nữa, cũng phải làm một cái lễ cưới đón dâu, đón cháu về Cao gia chứ con."



Cao phu nhân nói ra rất từ tốn, bình tĩnh. Vì bà biết rõ vì sao Cao Minh Khải lại kiếm chuyện không cho tiến hành đăng ký kết hôn, con trai bà vẫn ôm mối tương tư với Trần Ngọc Châu. Mà bà, thân là một người mẹ đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra được, mối hoạ này phải chặt đứt càng sớm càng tốt.

"Nếu em không thích Châu, sau khi kết hôn anh chị dọn ra ngoài sống, không gặp nhau thường xuyên đâu. Em đừng lo." Cao Tuấn cũng làm bộ làm tịch mà nói.

Cao Minh Khải tức đến nổi bỏ đi lên phòng, bọn họ đồng thuận với nhau như thế, một mình hắn đi một hướng làm sao có thể cản được. Không có hắn, họ vẫn vui vẻ ăn cơm như không hề có sự phản đối nào ở đây.

Lần đầu tiên Cao Tuấn gặp riêng Cao Minh Khải để nói chuyện, anh đi ra sau vườn rút một điếu thuốc lên rồi mượn quẹt lửa của hắn để bắt đầu một câu chuyện.

Anh nói:"Anh và Châu yêu nhau thật lòng, em sẽ chúc phúc cho anh chị chứ?"

"Tôi cũng yêu cô ấy, anh nhường cho em trai được không?" Hắn ngậm điếu thuốc, đôi mắt rũ xuống nhàn nhạt hỏi.

Cao Tuấn khá bất ngờ vì hắn dám thừa nhận, con người của Cao Minh Khải không mấy dễ chịu. Từ nhỏ anh và hắn đã không cùng một chí hướng. Anh là con riêng của Cao lão gia, lúc mẹ anh mất anh mới nhận lại được cha và được ông ấy dẫn về nơi này để nuôi dưỡng.

Anh gọi Cao phu nhân là mẹ, nhưng thật chất bà ấy chẳng có mối liên hệ nào với anh. Cho nên bà ấy cũng sẽ không thương yêu gì anh thật lòng, bà ấy luôn sợ anh sẽ tranh giành tài sản với đứa con trai ruột của bà ấy là Cao Minh Khải.

Từ nhỏ tới lớn Cao Tuấn luôn tỏ ra là một người nhu nhược, nghe răm rắp theo lời của Cao phu nhân. Vì anh biết nếu như anh không làm vậy, sẽ có ngày anh bị đá ra đường không một xu dính túi. Từ nhỏ Cao Tuấn đã trải qua cuộc sống cơ cực, có khi miếng ăn lại phải lục lọi ở trong thùng rác bẩn thỉu nên anh thật sự rất coi trọng đồng tiền.

"Từ nhỏ tới lớn anh luôn nghe theo lời mẹ nhường nhịn em, nhưng chỉ có duy nhất điều này anh không thể nhường em được. Anh yêu Châu, anh sẽ cưới cô ấy."

Nói rồi anh quay lưng vào nhà, bỏ lại một Cao Minh Khải với gương mặt đằng đằng sát khí. Hắn rít thêm hai hơi thuốc lá sau đó dập tắt điếu thuốc bằng mũi giày, đi thẳng vào nhà.

Cao Tuấn đang chơi cờ cũng Cao lão gia, Trác Ny thì đang trò chuyện với Cao phu nhân. Hắn nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc, không thấy cô hắn mới đi ra phía sau nhà vì chắc cô sẽ ở trong nhà vệ sinh.

Đúng như hắn dự đoán, hắn đứng dựa lưng vào tường chờ cánh cửa toilet mở ra.

Trần Ngọc Châu vừa mới bước chân ra khỏi toilet đã bị người nào đó kéo ngược trở vào trong, hắn bịt chặt miệng cô bằng một nụ hôn nồng cháy.

"Ưm... Ưm... Cao... Cao Minh Khải!!!"

Đem hai tay cô trói ra phía sau lưng, hắn kiềm hãm cả người Trần Ngọc Châu dán chặt lên tường. Môi lưỡi hắn xâm nhập một cách cực kỳ ngang ngược và bá đạo, cô định cắn nhưng mấy lần đều hụt.

"Điên... Ưm..."

Tiếng cởi thắt lưng lọt vào tai cô, Trần Ngọc Châu trợn mắt cả kinh. Hắn vậy mà dùng thắt lưng trói chặt tay cô ra phía sau, nụ hôn dời xuống cổ, còn tay hắn thì bịt chặt miệng của cô. Cao Minh Khải hắn điên thật rồi, hắn muốn ở trong này "làm" cô.

Cô cố gắng lắm cũng chỉ kêu được mấy tiếng "ưm, ưm" bất lực, khoá quần người đàn ông kéo xuống tay hắn lôi ra vật đàn ông cứng ngắt chỉa về hướng cô.



Giây phút đó cô không chống cự nữa, đôi mắt mở to ậc nước nhìn hắn. Cao Minh Khải thấy thái độ bất phục của cô thì dừng hành động "tuốt" lên xuống của mình lại. Hắn nhìn cô, dáng vẻ ủy khuất của Trần Ngọc Châu ngập tràn trong đại não của hắn.

Cao Minh Khải thả tay đang che miệng cô ra, hắn vuốt ve gò má của cô dịu dàng nói:"Châu, anh yêu em mà. Tình cảm của chúng ta hồi đó em quên hết rồi sao? Sinh cho anh một đứa con được không Châu?"

"Cao Minh Khải nếu anh tiếp tục phát điên, tôi sẽ chết cho anh xem." Cô nghiến răng nói với hắn, có trời mới biết trong lòng cô đau đớn.

Hắn vừa nói hắn yêu cô, còn cô cũng yêu hắn nhưng nào có dám thừa nhận. Họ là hai đường thẳng song song nhau đáng tiếc họ không thể nào va vào nhau được.

"Em thà chết chứ không muốn ở bên cạnh anh? Sao em nhẫn tâm thế hả Châu, em có trái tim không vậy hả Châu?"

Hắn khổ sở nhìn cô, ngữ điệu của hắn hệt như đang khóc.

...Cộc cộc cộc...

Tiếng đập cửa ở bên ngoài cực kì lớn, người nọ không kiên nhẫn đến nổi dùng chìa khoá dự phòng để mở cửa. Lúc cánh cửa ấy mở ra, Cao Minh Khải vẫn đang trong tình trạng "xấu hổ" còn cô thì bị hắn trói hai tay bằng thắt lưng.

"Thằng khốn nạn!"

Cao Tuấn đấm vào má trái của Cao Minh Khải, vì lực mạnh khiến hắn ngã ra phía sau văng thẳng vào tường. Anh cởi dây trói cho cô, sau đó ôm cô vào lòng và hỏi:"Em có sao không Châu?"

Cô nhìn về hướng của Cao Minh Khải, rất muốn chạy lại đỡ hắn dậy nhưng anh gắt gao ôm chặt cô, đôi mắt hiện lên ý tứ cảnh cáo.

Trần Ngọc Châu cắn răng, cô nói:"Em muốn về nhà."

"Được, anh đưa em về."

Kể từ ngày hôm ấy, cô không gặp lại Cao Minh Khải một lần nào nữa. Hắn đã từ bỏ rồi ư, vậy cũng tốt!

*

Sự việc "cọ nhiệt" với ảnh đế Tạ Hữu được chị Apple hướng dẫn nhiệt tình, thật ra cô cũng không đồng tình lắm với cách của chị, nhưng mà thật sự trong thâm tâm cô vẫn luôn muốn thoát ra. Nếu thật sự cô có quyền lực và địa vị, có phải Cao phu nhân sẽ không thể khống chế được cô hay không?

"1... 2... 3... Máy chạy, diễn."

Phân đoạn này, người phụ nữ nắm tay người đàn ông, quyến luyến níu kéo anh ta đừng rời đi. Hai mắt cô rớm nước, thể hiện rất tốt bộ dạng không nỡ chia xa với nhân tình.

Tạ Hữu sờ lên gò má cô, đau khổ nói:"Anh đi rồi sẽ về, anh hứa. Em hãy tin anh nhé."

Nói xong anh trao cho cô nụ hôn nồng nàn, Trần Ngọc Châu muốn đẩy anh ra ngay lập tức vì trong kịch bản mà cô nhận không hề có cảnh hôn nào, nhưng anh thì cô tình ôm cô lại. Tạ Hữu né tránh máy quay nói:"Không phải muốn cọ nhiệt sao? Cho cô cọ thoải mái đấy, muốn cọ thế nào cũng được. Tôi tình nguyện bị lợi dụng."