Cao Huệ đến tìm gặp Trần Ngọc Châu vào mấy ngày sau đó, bà ấy lần này đến có chút khác biệt.
Trong quán cafe sang trọng, bà ấy từ tốn nhìn thẳng vào mắt cô và nói:"Gần đây A Khải nó thế nào?"
"Anh ấy vẫn tốt." Cô cố gắng bình tĩnh mỉm cười đáp.
Cao Huệ gật đầu, sau đó giọng lại càng thêm nhẹ nhàng hơn, bà nói:"Trần Ngọc Châu, tôi không có đốt nhà cô."
Sắc mặt Trần Ngọc Châu lập tức cả kinh, cô nhìn bà ấy và ngược lại bà cũng đang nhìn cô.
Trong lòng cô lúc này có rất nhiều nghi ngờ, có khi nào bà ấy cố tình nói vậy để dụ cô tiết lộ sơ hở không?
Cao Huệ là một người phụ nữ thủ đoạn, đa mưu cô không thể tiếp tục lộ ra sơ hở được. Bà ấy mà biết được cô quay lại trả thù, chắc chắn sẽ tính kế giở trò.
"Cao phu nhân, bà có nhầm lẫn gì không? Tôi là Annie Trịnh, không phải cô Trần." Cô mỉm cười tỏ ra bình tĩnh vô cùng.
"Tôi thừa nhận mình có ý định hãm hại cô, nhưng mà chưa kịp xuống tay đã có kẻ ra tay trước. Tôi có thể thề với trời đất là tôi không làm, Trần Ngọc Châu cô phải tin tôi."
"Cao phu nhân bà bị sao vậy? Tôi không phải cô Trần. Tôi nhấn mạnh là tôi không phải cô ta, ân oán của các người tôi thật sự nghe không hiểu. Cái gì mà hãm hại, tại sao bà phải hãm hại cô Trần vậy?" Cô cố ý tỏ vẻ hiếu kỳ mà hỏi lại.
"Tôi biết là cô hiểu." Môi người phụ nữ mím lại.
"Bà kì lạ thật đó! Tôi sẽ gọi cho Cao tổng, bà muốn nói gì về cô Trần thì hãy nói với anh ấy."
Nghe thấy cô doạ, bà ấy liền ngăn cản. Sau khi nói mãi mà cô vẫn giữ thái độ cứng ngắt, bà ấy cũng đành chấp nhận ra về. Lúc này Trần Ngọc Châu mới dám thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô giả vờ làm quá lên cho nên vô cùng mệt mỏi.
Xin nghỉ buổi quay chiều, cô lê thân trở về nhà trong tình trạng đuối nhừ. Trong nhà lạnh lẽo không có hơi người, bất giác cô cười nhạt, từ bao giờ mà nơi này không còn gọi là "nhà" nữa?
...Cạch...
Cô vừa đi tới phòng khách thì cửa chính mở ra một lần nữa, Cao Minh Khải đã về. Nhìn thấy cô hắn tỏ thái độ ngạc nhiên, hỏi ngay:"Không phải em quay đêm sao?"
"Ồ? Anh đợi lúc em vắng nhà mới trở về sao?" Tâm trạng đang khó chịu, cho nên cô cố tình hỏi vặn vẹo lại hắn.
Cao Minh Khải cởi giày tây đi vào, hắn đưa tay ấn công tắc đèn, sau đó nhàn nhạt đáp:"Cái đó là do em nói, không phải tôi."
Hắn đi lướt qua cô, sau đó đi vào phòng ngủ. Xem kìa chỉ mới vài tháng ngắn ngủi hắn đã chán ghét cô ra mặt như vậy rồi, cái gì mà cả đời không quên, cô so với Trần Ngọc Châu có cái gì khác nhau chứ? Rõ ràng tình yêu của hắn không đủ lớn, như vậy hắn mới thể dễ dàng yêu người con gái khác nhanh như vậy.
Diệp Mộng Mộng trẻ hơn cô, có hơi thở của thanh xuân hơn cô, với lại cô ta vui vẻ hơn cô. Có lẽ Cao Minh Khải đã chán ngắt cái dáng vẻ trưởng thành, điềm đạm rồi nên khi gặp cái gì đó mới mẻ hơn liền cảm thấy bị thu hút.
Người ta thường nói, cái gì không có được người ta thường khao khát còn nếu có được rồi sẽ không biết trân trọng. Cao Minh Khải chính là như vậy, đối với Trần Ngọc Châu không phải là yêu mà là chấp niệm mà thôi. Khi hắn thấy cô toàn tâm toàn ý ở bên hắn, có lẽ sớm đã thoả mãn rồi.
Lồng ngực cô lại đau đớn, hắn chấp niệm với cô, nhưng cô thì yêu hắn, thật cay đắng làm sao!
Cao Minh Khải tắm xong bước ra, nhìn thấy Trần Ngọc Châu đang thu dọn đồ đạc vào trong vali. Hắn vừa lau tóc, vừa nhíu mày hỏi:"Em đi đâu?"
"Ở công ty có ký túc xá cho nghệ sĩ, em muốn dọn tới đó ở."
"Đừng quậy, đi tắm đi, còn nước nóng."
"Cao tổng, em muốn dọn tới ký túc xá!" Cô nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Cô không muốn nhìn thấy cơ thể đầy mùi đàn bà của hắn, cũng không muốn thấy hắn nhìn cô lạnh nhạt vô tình. Kết thúc ở đây, cô có thể tập trung làm chuyện nên làm.
Cao Minh Khải vứt khăn lông trên tay xuống giường, hắn đi tới hung dữ nắm cổ tay cô.
"Tôi bảo đi tắm, náo loạn cái gì?"
"Chẳng lẽ em muốn dọn đi ở ký túc xá mà anh cũng quản? Em yêu cầu cũng bình thường thôi... Ưm... Ưm..."
Hắn ngậm lấy đôi môi cô, hắn... Không muốn nghe những lời khó nghe ấy nữa.
Tại sao cô cứ bướng bỉnh như vậy?
Không! phải nói là hắn biết cô bướng bỉnh như vậy mà vẫn không chịu được.
"Anh... Buông ra... Ưm... Em không muốn..."
"Em có quyền nói không?"
Hắn đè cô xuống giường trực tiếp kéo quần lót của cô xuống đi vào, không có khúc dạo đầu cứ như vậy mà xâm chiếm. Nữ nhân ở dưới thân đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn, cô càng giãy dụa hắn càng hung dữ.
"Thả lỏng, kêu cho tôi nghe."
"Anh cút ra ngoài, tôi không muốn... Aaa... Đau... Cao Minh Khải!!!"
Lần "mây mưa" này chỉ toàn là đau đớn, hắn chỉ muốn thoả mãn bản thân mình thôi hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc của cô. Trần Ngọc Châu nước mắt giàn dụa, cô nằm xụi lơ trên giường nghiên đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Cao Minh Khải nhìn thấy cô như vậy, hắn đau lòng. Tại vì hắn tức giận, hắn không có khả năng khống chế bản thân mình, tất cả đều do hắn vô dụng cho nên cô mới bất hạnh.
"Đau hửm?" Hắn vỗ về phần hông của cô, ôn nhu hỏi.
Trần Ngọc Châu đẩy tay hắn ra, cô cố gắng gượng dậy, được một nữa thì bị hắn ôm lại.
Cao Minh Khải thủ thỉ vào tai cô:"Ráng một chút nữa thôi, chỉ cần một chút xíu nữa..."
"Một chút nữa để làm gì?" Cô hỏi hắn, giọng đã lạt đi nhiều vì la hét.
"Để tôi hoàn toàn có thể quên đi hình bóng của cô ấy."
...Bang...
Đó là tiếng tim cô vỡ vụn, hắn nói hắn muốn quên cô? Chính là quên đi cô gái mà hắn nói sẽ yêu suốt đời, suốt kiếp đấy sao?
Trần Ngọc Châu cười trong nước mắt, cô luôn mong hắn có thể quên cô đi và sống tốt hơn, nhưng khi hắn thật sự làm như vậy thì cô không thoải mái một chút nào. Thậm chí còn tức giận vô cùng, còn đau lòng.
Cô khóc thút thít, nhìn vào mắt hắn nói:"Cao Minh Khải, anh thật ích kỷ. Tôi và cô ấy đều không có lỗi với anh, tại sao anh phải dày vò hai chúng tôi chứ?"
"Cô ấy sẽ muốn tôi quên cô ấy đi, sống một cuộc sống tốt hơn. Em không phải cô ấy, em không hiểu!"
Nói rồi hắn rời giường, bỏ mặc cô lại ở trong phòng ngủ cô đơn, lạnh lẽo. Hắn nói đúng, cô rõ ràng luôn muốn như lời hắn nói.
Cao Minh Khải rất hiểu cô, còn cô... Cô thì không hiểu nổi hắn!
*
Bối Kiều hẹn cô đi ăn trưa, cô ấy nói có vài chuyện cần nói. Không hiểu vì sao lần này cô có dự cảm không tốt lắm, tin tức mà Bối Kiều sắp truyền đạt cô tự nhiên không muốn nghe.
Cuối cùng vẫn phải đối mặt, ngồi trước mặt Bối Kiều cô run tới mức siết chặt gấu áo sơ mi đang mặt.
Hôm nay tâm trạng của Bối Kiều cũng không vui vẻ, vô lo như bình thường. Trong đôi mắt của cô ấy là sự đồng cảm, là đang thấy tội nghiệp cho cô sao?
"Tôi điều tra được người gây ra vụ hoả hoạn rồi." Bối Kiều nói.
Lời cô ấy phát ra nhẹ như mây bây, vậy mà cô vẫn nghe ra được sự nặng nề trong đó.
Trần Ngọc Châu ngồi thẳng lưng, bưng ly nước cam lên uống một ngụm cố gắng đè xuống tâm trạng đang bất ổn của mình.
"Người đó... Là ai?" Cô hỏi.
"Cô có thật sự muốn biết không? Tôi nghĩ cô đủ thông minh để nhận ra ngay từ đầu, chỉ là cần có bằng chứng mà thôi. Hiện tại tôi đã có bằng chứng."
"Là bà ấy... Thật sao?"
Bối Kiều gật đầu, sau đó từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô. Lướt nhìn qua những trang giấy, từng phân tích, từng manh mối như tái hiện lại vụ cháy hôm đó trong đầu cô.
Hình ảnh của cha mẹ và đứa con tội nghiệp đang xấu xé linh hồn của cô, tại sao lại là bà ấy. Vì sao luôn là bà ấy chứ?
"Nếu cô có thể bỏ qua được thì tốt, hiện tại anh Khải đối với cô không tệ mà." Bối Kiều đưa ra lời khuyên.
Không phải điều đó cô chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu cô buông tay thì sau này làm sao cô có mặt mũi nhìn cha mẹ và Tony chứ. Cô không thể nào tha thứ cho người đã cố ý sát hại họ, nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy mẹ của người cô yêu vào vòng lao lí.