Một tuần lễ rồi cũng không thấy Bối Kiều tới tìm anh, trong tim của Cao Tuấn lại cảm thấy có một chút trống vắng, cùng không yên.
Nên anh quyết định buổi chiều, sau khi tan làm anh ghé cửa hàng ngoại nhập mua một chút quà sau đó trực tiếp đến Bối gia.
Lấy lý do là tới thăm các vị trưởng bối.
Mở cửa cho anh là người hầu của Bối gia, họ nói trong nhà hiện tại đang có khách.
"Là chồng sắp cưới của Bối tiểu thư đến ăn cơm ạ." Người hầu cung kính báo lại.
"Bối Kiều em ấy có chồng sắp cưới? Từ khi nào mà có?" Nụ cười anh cứng ngắt treo trên môi.
"Là thông qua xem mắt, Bối tiểu thư cũng đã tới tuổi lấy chồng rồi cho nên ông bà chủ cứ đôn thúc mãi. Hay là Cao tiên sinh cứ đi vào đi, sẵn tiện gặp mặt chào hỏi cũng tốt." Người hầu ngây thơ gợi ý.
Lý trí bảo Cao Tuấn đừng đi, nhưng bước chân anh lại không tự chủ được mà đi vào trong biệt phủ.
Trong nhà có các vị trưởng bối của Bối gia, còn có một người đàn ông lạ mặt mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ. Người này trẻ tuổi, cao ráo lại đẹp trai. Gương mặt vừa nhìn đã biết là con lai thật đặc biệt, lại rất sự xứng với Bối Kiều.
Mà thứ khiến anh chú ý là tay của hai người họ đan vào nhau, cô đã sớm cam tâm tình nguyện rồi?
Thảo nào, ngày đó cô lại không náo loạn, thì ra đã sớm từ bỏ anh rồi.
"Cao Tuấn con đến sao không nói trước một tiếng để ta dặn người chuẩn bị trước?" Bối phu nhân có vẻ như khách khí, nhưng anh nghe ra được bà ấy đang không thích có sự có mặt của anh.
"Con đến gửi ít quà rồi đi ngay, không cần phiền vậy đâu ạ." Nói rồi anh đưa quà cho quản gia rồi cuối người chào một cái rồi quay lưng rời khỏi nhà.
Bước chân của anh như chạy như bay, hình như là rất gấp gáp rời khỏi.
"Ba cái thứ đồ này Bối gia cũng không thiếu, quản gia bà đem chia cho người hầu đi."
Lời này của Bối phu nhân thốt ra thậm chí Cao Tuấn còn chưa ra khỏi cửa, anh đương nhiên là nghe thấy. Song anh cũng đã sớm biết được trong mắt nhà họ Bối anh là cái gì, nên cũng im lặng mà cuối đầu bước tiếp.
Đáng lẽ anh không nên tới đây, vạn lần không nên!
"Mẹ, mẹ nói gì kỳ quá vậy. Anh ấy sẽ nghe được đó." Bối Kiều cau mày nhắc nhở mẹ mình, cô biết là Cao Tuấn đã nghe thấy rồi.
"Nghe được thì đã sao, nó cũng đâu có dám quay lại. Nhà chúng ta là gia đình cao quý, con phải biết giữ phong thái tiểu thư có như vậy mới xứng với cậu Daniel Will đây."
"Không có gì đâu bác, em Kiều rất dễ thương." Daniel Will nói xong liền hôn lên mu bàn tay cô.
Sự xuất hiện của người đàn ông này nếu muốn kể, phải kể chuyện của vài tháng trước. Daniel Will là người của nước M, là một gia đình có dòng dõi hoàng tộc cao quý. Lúc trước mẹ Bối muốn cô cùng Cao Minh Khải thành một đôi, nhưng sau này khi đời tư của hắn quá lộn xộn nên bà cũng đã không còn muốn dính dáng gì tới Cao gia nữa.
Bà tìm một đối tượng khác, mà đối tượng đó không ai khác chính là Daniel Will này. Cô đã đồng ý với bà là tìm hiểu anh ta, nhưng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu. Cô vẫn đang chờ đợi, đợi Cao Tuấn có thể đường đường chính chính nắm tay cô.
Chuyện trước đó cô nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác, kể cả chuyện anh bất ngờ đến tận nhà cô, hai chuyện này đều nằm ngoài dự tính của cô. Cho nên bây giờ cô vẫn đang suy nghĩ nên đối với anh như thế nào mới phải?
Anh có yêu thích cô không?
Có muốn cùng cô nắm tay nhau vượt qua lời đàm tiếu của người khác?
Tự nhiên trong giây phút yếu lòng, Bối Kiều đã nghĩ nếu như anh yêu một cô gái khác rồi cưới cô ấy về làm vợ. Anh có thể sẽ vui vẻ, hạnh phúc mà không cần cùng cô vượt qua lời đàm tiếu, dị nghị, thậm chí anh sẽ không cần nghe những lời sỉ nhục như ngày hôm nay.
Bối Kiều chưa từng hỏi anh có nguyện ý hay không, cô chỉ tự mình làm mọi chuyện mà chưa từng hỏi ý anh.
Lỡ, anh không yêu cô thật thì sao?
Trong tim Bối Kiều lại có thêm một vết xước, rất đau đớn. Cô chỉ chờ anh lần này nữa thôi, nếu anh vẫn quyết định cùng cô không có liên quan vậy... Cô sẽ không cưỡng cầu anh nữa...
*
Trần Ngọc Châu sau khi chụp ảnh quảng cáo cho tạp chí xe hơi xong, tổng giám đốc của công ty họ muốn mời cô đi ăn cơm. Dĩ nhiên là cô vui vẻ đồng ý, thật ra cô đã cố tình làm anh chú ý tới mình. Bữa cơm này đối với cô rất quan trọng, cô phải nhân cơ hội này do hỏi một chút.
Tổng giám đốc này là một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi, anh đẹp trai, sạch sẽ và lịch thiệp. Hai người ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng, từ đầu đến giờ anh vẫn luôn tỏ ra nhã nhặn và ga lăng với cô.
"Cô Trịnh tôi nói thế này trong các diễn viên, người mẫu từng hợp tác với công ty chúng tôi. Cô là người đẹp nhất, cũng là người có thái độ tốt nhất."
"Từ tổng quá lời rồi, tôi đâu có tốt như vậy." Cô mỉm cười đáp lời.
"Tôi không nói để lấy lòng cô đâu, tôi nói thật đó. Thú thật bạn gái trước đây của tôi cũng là người mẫu nhưng mà làm trong giới giải trí lâu ngày dần sẽ bị mắc bệnh "ngôi sao" đấy. Chúng tôi vì vậy nên mới chia tay."
"Ồ, vậy sao. Xin lỗi nha tôi chỉ nghe thôi được không, chứ cũng không tiện xen vào chuyện của hai người."
"Đấy, nhân cách của cô rất tốt. Nếu như là người phụ nữ khác, sợ rằng sẽ buông lời chì chiết bạn gái cũ của tôi rồi."
Trần Ngọc Châu chỉ cười không đáp. Thức ăn được dọn lên, cô ăn uống một lúc, rồi mới bắt đầu dò hỏi:"Từ tổng tôi nghe nói mẫu xe vừa rồi đã được mở bán đấu giá trước đó hả? Xin lỗi nha tôi thấy hơi hiếu kì đó, kiểu dáng của xe đó rất đẹp luôn."
"Cô Trịnh thích à, hay là tôi tặng cho cô một chiếc nhé?" Ý tứ của Từ Minh quá rõ ràng, anh nhìn trúng cô.
"Không, không, ý tôi là tôi đã từng thấy nó trong chuyến công tác của nước M rồi ấy. Trước khi chụp hình quảng cáo cho quý công ty luôn cho nên muốn tìm hiểu về quy trình xe cộ một chút đó mà."
"Chắc chiếc mà cô Trịnh nhìn thấy là chiếc xe mang biển số ngũ tám nhỉ, chiếc đó thuộc sở hữu của một gia tộc lớn bên nước M."
"Thì ra là vậy. Mà kiểu dáng xe đó phải nói siêu đẹp luôn, tôi chắc chắn đợt ra mắt này sẽ cháy hàng cho em. À, Từ tổng anh ăn món này nha." Cô chủ động gắp thức ăn cho anh, cố ý lơ đi chuyện vừa rồi mà chuyển sang một đề tài khác để nói chuyện.
Nhận được tín hiệu từ Trần Ngọc Châu, anh rất vui vẻ vì cho rằng cô đối với anh có ý nên mới chủ động như vậy.
"Từ tổng, buổi chụp hình hôm nay vừa ý anh chứ?" Cao Minh Khải từ chỗ nào mà tiến đến, tay của hắn vẫn còn đang bó bột.
"Cao tổng, trời ơi nghe nói anh còn bị bệnh. Sao mà đi ra đây vậy? Anh ngồi đi, ngồi đi. Tôi và nghệ sĩ của anh đang ăn cơm, lần hợp tác này vô cùng thuận lợi. Tôi cực kì hài lòng về cách làm việc của cô Trịnh đây."
Từ Minh khen cô hết lời với Cao Minh Khải, mà không thấy hắn cười chỉ thấy hắn từ tốn cùng dùng bữa.
Trần Ngọc Châu tròn mắt nhìn hắn, đột nhiên hắn cùng phóng ánh mắt về phía cô, sau đó ra lệnh:"Châu, lột giúp tôi con tôm. Tôi không tiện."
"Sao lại gọi tên thật của em thế? Anh không nên ăn tôm, tay còn đang bị thương mà, anh quên rồi sao?"
Cô không bóc vỏ tôm cho hắn, chỉ gắp mấy món ăn "lành tính" cho hắn mà thôi. Cao Minh Khải không bao giờ tự động biết chăm sóc bản thân, hắn tùy tiện thành quen rồi.
Vì có sự xuất hiện của hắn nên Từ Minh cũng mất tự nhiên hẳn, chỉ giữ dáng vẻ đúng mực để dùng cơm. Lúc chuẩn bị ra về, anh mới đề nghị là anh đưa Trần Ngọc Châu về. Ai mà dè Cao tổng của chúng ta lại nói:"Tôi vừa chốt mua xe, hiện tại không có khả năng lái về được. Annie Trịnh làm tài xế cho tôi, không phiền đến Từ tổng."
Nói xong hắn đặt chìa khoá xe trước mặt cô, còn cố tình bấm nút định vị xe. Chiếc xe phiên bản giới hạn giống hệt với chiếc xe cô vừa chụp ảnh quảng cáo xong đang nằm bên đường nháy đèn, cô trợn mắt nhìn hắn.
"Không phải em nói thích kiểu dáng này sao? Tôi mua rồi dùng tên của em để mua."
"Cao tiên sinh, tôi chợt nhớ ra mình có chút việc. Xin phép về trước, cô Trịnh tôi về nhé."
Nói rồi Từ Minh một bước đi, hai bước chạy rời khỏi nhà hàng. Khoé môi đắc ý của Cao Minh Khải cong lên, Trần Ngọc Châu nhìn thấy biểu hiện này mới biết đây là hắn rõ ràng cố ý.
"Chúng ta cũng đi thôi, về nhà. Đầu của tôi có chút đau." Hắn vừa day day thái dương vừa nói.
"Anh không còn ở bệnh viện nữa hả Cao tổng?"
"Không khí ngột ngạc, nên tôi xin về nhà rồi."
"Ai chăm sóc cho anh?" Cái này là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cô khi hắn nói mình đã về nhà.
Trong nhà của Cao Minh Khải không có người giúp việc, hắn định tự lo hay sao?
Hắn đang gãy tay mà, bất tiện lắm.
"Cái đó vẫn đang thiếu một người chăm sóc, đề cử em thì sao?" Hắn mặt dày, mày dạng hỏi.
"Để em gọi cho cô Diệp đến."
"Vậy thì thôi, tôi tự lo được."
Trần Ngọc Châu nhướn mày gật đầu, cô lái xe đưa hắn về nhà. Sau đó cô không gọi cho Diệp Mộng Mộng mà gọi cho Lý Cảnh. Giữa cô và hắn có quá nhiều khúc mắc, cô không thể nào coi như không có gì mà quay về bên hắn được.