Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 35: Tất cả đều là giả



Đảo Phổ Cát trời không xanh thẳm, biển cả rộng lớn, bên kia đường chân trời, một vòng tròn mặt trời lặn xuống, chậm rãi đáp xuống, giống như chậm rãi bị biển cả nuốt chửng.

Trên bãi cát, một thiếu nữ trẻ tuổi, thân mặc váy dài, bên ngoài khoác áo lụa mỏng màu trắng, nửa nằm ở trên ghế bên bờ cát, bên cạnh đặt một ly nước trắng.

Một phụ nữ mặc váy ngắn Gypsy gợi cảm, bưng một ly rượu vang đỏ đi tới, đung đưa nửa cong lưng hỏi:

"Người đẹp, là người Trung Quốc sao?"

Cô gái ở trên ghế bên bờ cát gỡ kính râm xuống, cảm xúc bình đạm nói ra một câu:

"Let me alone, thank you."

Người phụ nữ gợi cảm kia cười một chút, đưa danh thiếp của mình ra, đặt ở bàn nhỏ bên cạnh, đung đưa rời đi.

Tô Lệ liếc mắt xem xét danh thiếp một cái, đó là tấm danh thiếp tiếng Anh, bên trên viết một từ đơn tiếng Anh, đại khái là: Ứng Triệu nữ Alpha ưu tú.

Tô Lệ cảm giác chạm đến một thế giới mới làm cho người ta khiếp sợ, thì ra còn có A tốt như vậy, cấp bậc còn cao như vậy.

Nàng bưng ly nước lên uống một ngụm nước, nhìn về phía hoàng hôn mặt trời lặn, trong lòng có đủ loại ý niệm luân chuyển.

Sinh mệnh chỉ còn lại thời gian một năm rưỡi, nàng không nghĩ giữ lại tấm thân xử nữ rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ xem tình hình, có lẽ đến lúc đó nàng cũng chỉ có thể...... Tuỳ tiện tìm một A thử một chút đi.

Đương nhiên không phải hiện tại, cũng không phải ở nơi địa phương này.

Tô Lệ nằm đến mơ màng sắp ngủ, qua một lát liền nhận được điện thoại của Lý Chân Chân:

"Nên trở về ăn cơm, ở bên ngoài lạnh."

Tô Lệ chậm rì rì dậy, xoay người hướng về khách sạn ởđằng sau đi tới.

Nơi này vốn dĩ là bãi cát tư nhân đằng sau khách sạn, là khách sạn tốt nhất toàn đảo, đương nhiên cũng có cảnh sắc tốt nhất và phục vụ tốt nhất, Tô Lệ đứng dậy đi tới, bên cạnh liền có phục vụ đi theo, hỏi nàng có nhu cầu gì.

Tô Lệ đương nhiên không có nhu cầu gì, nàng chậm rãi dọc theo lối đi quanh co của vườn hoa đằng sau khách sạn mà đi.

Cây cối nhiệt đới màu xanh um tùm, tầm mắt nàng nhoáng lên, bỗng nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, khi nhìn kỹ lại, bên đó chỉ có cây chuôi thật lớn và lá cọ.

Tô Lệ cười tự giễu, nàng đã đến nơi xa đất nước như vậy, chính là vì né tránh người kia, hiện giờ lại nghi thần nghi quỷ sinh ra ảo giác.

Nàng trở về phòng, cùng Lý Chân Chân ăn cơm chiều, hưởng thụ thực đơn đặc sắc ở địa phương, vẫn như cũ chú ý ít muối ít dầu ít mỡ.

Tô Lệ không ăn được gì nhiều, ăn xong liền trở về phòng ngủ, trước khi ngủ xem điện thoại, Giang Chước Dạ vẫn như cũ gửi tới rất nhiều tin nhắn.

Chẳng qua mấy ngày nay, cô không gọi điện thoại.

Từ ngày bị Tô Lệ từ chối ở ngoài cửa phòng bệnh, sau đó Giang Chước Dạ gửi tin nhắn tới, gọi điện thoại, Tô Lệ một mực không trả lời không bắt máy, nhưng vẫn như cũ mỗi thông báo đều sẽ xem.

Lúc đầu Giang Chước Dạ chỉ hỏi là tại sao vì cái gì, sau đó lại bắt đầu xin lỗi, nhưng nội dung xin lỗi không rõ ràng, chỉ là một câu khách sao:

"Nếu chị lỡ chọc vào chỗ nào làm em tức giận, làm ơn em nói cho chị được không, chị nhất định sẽ sửa, thật xin lỗi!"

"Là bởi vì chuyện Ứng Phi Yên? Hay là chuyện tai nạn xe? Làm cho em bị thương thay chị, chị đời này đều khó có thể chuộc lỗi, nhưng em đừng có không để ý tới chị, cho chị cơ hội chuộc tội được không?"

"Chuyện cơ bản đã điều tra rõ ràng, Trần Dĩnh đứng phía sau chuyện này, chị sẽ báo thù cho em. Lệ Lệ, chúng ta không phải bạn tốt sao, bắt máy của chị nha?"

Tô Lệ xem xong lúc sau yên lặng tắt điện thoại, chỉ muốn nhắm hai mắt, trầm mặc thật sau, cảm xúc dao động cực lớn, nhưng trên mặt không có cảm xúc gì.

Ngay cả Lý Chân Chân cũng nhìn ra nàng có vấn đề, thật cẩn thân nói:

"Côn có phải cãi nhau với tiểu Giang hay không? Vì sao vậy, mẹ cảm thấy đứa nhỏ tiểu Giang này đối với con rất để ý."

Tô Lệ cũng không có giải thích với mẹ, chỉ đạm cười một chút, ở trước mặt mẹ, nàng vẫn luôn cho Giang Chước Dạ để lại một chút mặt mũi.

Những người trong nhà khác đều ở lại trong nước, ngoại trừ chuyện công việc, còn có chuyện Trần Dĩnh, Hoàn Húc kia, người Tô gia đồng tâm hiệp lực nhất định phải để Trần gia trả cái giá đắc.

Tô Lệ đối với mấy chi tiết này cũng không rõ ràng, mấy ngày nay cũng chỉ là nghe nói, giá cổ phiếu của Hoàn Húc rớt thảm hại, Trần Dĩnh bị bắt ra gánh tội thay, đã bị tập thể hội đồng quản trị của công ty khai trừ, cũng bị thập thể trong vòng hào môn bài xích, tương lai cho dù gây dựng lại sự nghiệp cũng sẽ bị phá hư, rất khó để lại bọt nước.

Lại qua mấy ngày, cả nhà đều sẽ đến hòn đảo này, trải qua một cái Tết Trung Quốc phong vị nhiệt đới, Tô Lệ tính sẽ nhân lúc này tận hưởng ấm áp của gia đình, không nghĩ đến cái gọi là bạn bè, người yêu linh tinh.

Cũng chỉ có người chung huyết mạch, mới có thể đôi tốt với mình không lý do, nếu không người ngoài bất luận tốt như thế nào, đều là có lý do.

Tô Lệ suy nghĩ thật lâu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Giang Chước Dạ rốt cuộc vì cái gì muốn theo đuổi mình, tìm cách khống chế mình, đối phương cũng không giống như người ham mê lợi ích, bản thân mình cũng không có giá trị.

Nếu là vì địa vị Tô gia, Giang Chước Dạ là đỉnh cấp O, trực tiếp đi tiếp cận Tô Mông, Tô Lịch, không phải nhanh hơn sao?

Nếu là vì chính mình...... Vậy càng thì khó hiểu.

Tô Lệ tỉ mỉ xem kỹ bản thân, thật không phát hiện ra được lý do Giang Chước Dạ yêu thích mình, cuối cùng cũng chỉ có thể đem vấn đề này vứt ra sau đầu.

Một đêm qua đi, Tô Lệ buổi sáng dậy, cùng Lý Chân Chân đi xuống lầu, chuẩn bị đi ra bãi biển ăn sáng hải sản.

Hai người đều không có hứng thú gì ở trên đảo đi dạo, Lý Chân Chân tìm được một hội mạt chược phu nhân, mỗi ngày ở đó chơi, Tô Lệ liền nằm ở trên bãi biển, bị gió biển thổi mệt thì về phòng nằm, đặc biệt dưỡng lão.

Bữa sáng hải sản mang lên bãi cát, Tô Lệ chỉ ăn, bên cạnh Lý Chân Chân bỗng nhiên có thêm một cái bóng.

"Dì, buổi sáng tốt lành."

Tiếng nói mỹ lệ quen thuộc, ngọt ngào lại ôn nhu, như tẩm đầy mật ong, trên đỉnh đầu vang lên.

Tô Lệ cắn bánh mì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ mặc bộ đồ bơi hai mảnh gợi cảm đường viền hoa, bên ngoài khoác áo choàng dơi dài, mang kính mắt màu cam, tóc dài uốn lượn hỗn độn, rối loạn trên vai, càng làm cho khuôn mặt kia tuyệt mỹ vô song.

Đẹp đến làm người hít thở không thông.

Sáng sớm tính mơ bãi cát không có bao nhiêu người, nhưng chỉ cần có người, mặc kệ là nam hay nữ đều nhìn Giang Chước Dạ.

Mà trong mắt Giang Chước Dạ, chỉ một mình Tô Lệ.

"À, tiểu Giang sao. Trùng hợp như vậy, con ăn không?"

Lý Chân Chân xấu hổ chào hỏi.

Tô Lệ mặt không cảm xúc, tiếp tục cúi đầu ăn, giống như không nhìn thấy người trước mắt.

Nàng dùng sức lực rất lớn, mới đem kinh diễm trong nháy mắt kia ép xuống, không xác định được ánh mắt mình có thể tiết lộ tâm tư hay không, nàng chỉ có thể không ngẩng đầu lên.

"Còn chưa ăn, con có thể cùng mọi người ăn không?"

Âm thanh của Giang Chước Dạ vừa điềm mỹ vừa vô tội.

"A...... Đương nhiên......"

Lý Chân Chân liếc mắt nhìn con gái mình, kéo dài thanh âm.

"Không được."

Tô Lệ thấp giọng nói.

"Ây da không được, chỗ này của chúng ta không có chỗ ngồi, con bận chuyện của mình đi, cố ý tới đây chào hỏi, vất vả rồi."

Trong nháy mắt biểu hiện của Lý Chân Chân thay đổi.

"Con có thể kêu phục vụ cho thêm cái ghế dựa, cũng có thể tự mình gọi món, mọi người ở nước ngoài có gặp được người quen, thật sự không cùng nhau ăn sao?"

Giang Chước Dạ nhu nhược đáng thương, khi nói chuyện khoé mắt còn tiết ra một chút lóng lánh, khoé miệng hạ xuống, giống như bị người khi dễ.

"Không được, ai..... Tiểu Giang, con đi trước đi, dì giúp con làm công tác tư tưởng."

Lý Chân Chân nhìn không được người đẹp chịu khi dễ, luôn cảm thấy mình mang theo cảm giác tội lỗi, nhưng lại không dám làm con gái khó chịu, đành phải một bên đuổi người, một lôi kéo tay Giang Chước Dạ nhỏ giọng nói chuyện.

"Vậy dì, ngài nhất định phải nói giúp con, nói cho em ấy, con thật sự rất xin lỗi."

Lời Giang Chước Dạ là nói với Lý Chân Chân, đôi mắt lại nhìn Tô Lệ.

Đáng tiếc Tô Lệ giống như một cục đá, chỉ để lại cho cô một đầu tóc đen, đến đầu cũng không nâng, cũng không có động tác gì khác.

"Ừm, con đi đi, có cơ hội lại gặp."

Lý Chân Chân mỉm cười, cũng xem con gái của mình.

Giang Chước Dạ quyến luyến rời đi, Tô Lệ rốt cuộc cũng đem bánh mì kia nhanh chóng gặm xong, nàng làm như không có việc gì, lấy muỗng bắt đầu múc canh uống.

"Lệ Lệ, con và tiểu Giang rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào?"

Tô Lệ không trả lời.

"Con gái nhà người ta, lâu lâu cãi nhau cũng không sao, nhưng mà..... Vẫn nên biết chừng mực, lỡ đâu cãi nhau xong, có thể sẽ để lại nuối tiếc."

Lý Chân Chân nắm lấy tay Tô Lệ, lời nói thấm thía:

"Con xem, nhiều năm như vậy, bên cạnh con căn bản không có bạn bè tri kỷ gì, thật vất vả có tiểu Giang, mẹ không hy vọng con biến thành đứa nhỏ quái gỡ này. Hơn nữa về sau, con cần có bạn bè chiếu cố, tiểu Giang cho dù làm sai chuyện gì, con đều có thể cho nó một cơ hội sao?"

Tô Lệ vẫn ngậm miệng không đáp, uống mấy ngụm canh buông thìa, đứng dậy, lập tức hướng tới bờ biển đi tới, rất nhanh đi đến bên cạnh nước biển.

Lý Chân Chân chạy nhanh tới bắt lấy nàng:

"Đây là làm sao, con đừng đi tới nữa!"

Tô Lệ nhìn biển rộng, chậm rãi mở miệng:

"Mẹ, Giang Chước Dạ người này, không thể làm bạn của con."

Lý Chân Chân thấy chân Tô Lệ đã bị sóng cuộn vọt tới, sợ tới mức hoang mang lo lắng:

"Được được được, con nói cái gì cũng được, mẹ đồng ý con, không khuyên con nữa!"

Tô Lệ quay đầu tới:

"Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ, con hy vọng cùng mẹ, cùng cả nhà, đi qua.... Mỗi ngày, mà không phải cùng người ngoài dây dưa."

Lý Chân Chân không nghe rõ Tô Lệ ngập ngừng thấp giọng nói chuyện, nhưng cũng cảm động sâu sắc, liên tục gật đầu, từ giờ quyết định đứng chung một thuyền với con gái.

Giang Chước Dạ gì đó, sao quan trọng bằng con gái! Con gái nói gì cũng đúng, cả nhà nhất trí đối ngoại!

Tô Lệ chỉ chơi nước, chơi hai cái liền cảm thấy nước biển có chút lạnh, liền trở về.

Nàng chân trần đạp lên bãi cát, nửa mu bàn chân hoàn toàn chìm trong hạt cát, mắt cá chân nhỏ gầy trắng nõn, cẳng chân càng thêm tinh tế, khi đi hạt cát giơ lên, một người vẽ ra cả một phong cảnh.

Âm thanh Giang Chước Dạ lại từ phía sau truyền đến:

"Tô Lệ, chúng ta nói chuyện được không?"

Tô Lệ quay đầu đi, mặt vô biểu tình:

"Không cần thiết."

Giang Chước Dạ đi nhanh hai bước, lúc đối mặt với người ngoài giả tạo ngây thơ gì đó đều biến mất, chỉ có nản lòng và hối hận thật sâu.

Cô che lại gương mặt tái nhợt gầy yếu của Tô Lệ, thấp giọng nói:

"Em có phải biết chuyện gì hay không?"

Tô Lệ cảm thấy chuyện rất kỳ quái, rõ ràng Giang Chước Dạ mới là người làm chuyện xấu kia, bây giờ ngược lại mình mới giống như kẻ phạm tội bị thẩm vấn.

Nàng nâng cằm lên, nheo mắt lại, giọng điệu mang theo cười nhạo, cũng có nỗi thống khổ thật sâu:

"Chị cảm thấy tôi hẳn là biết cái gì? Tôi biết, chị đối với tôi tốt, tất cả đều là giả, này đủ không? Đủ làm cho chị....... Tránh xa tôi ra một chút sao?"

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Tiếng sóng biển tiếng gió và tiếng người, đều không thể tiến vào lỗ tai Giang Chước Dạ, trong đầu cô chỉ có lời nói không ngừng quanh quẩn của Tô Lệ vừa rồi.

Tất cả đều là giả...... Tránh xa tôi một chút.

Tô Lệ nhìn bộ dáng trố mắt của đối hương, vốn dĩ trong lòng còn có một phần chờ mong hy vọng như vậy, cũng nhanh chóng tan biến.

Quả nhiên không sai, nàng biết hết thảy đều là sự thật, Giang Chước Dạ đối với chính mình...... Là giả.

Tô Lệ cười lạnh một tiếng cắn răng, xoay người rời đi, góc áo trong không trung tung bay, giống như một lá cờ trắng.

Tiếp theo nàng muốn đổi bãi biển để nằm, đổi một nơi không ai tìm thấy, một mình chữa thương, tính sẽ một lần nữa bồi dưỡng tin tưởng đối với nhân loại.

Thân ảnh Tô Lệ dần dần đi xa, Giang Chước Dạ đứng tại chỗ, nước biển không tới được mu bàn chân cô, cô không hề phản ứng, tầm mắt chỉ chuyển động theo Tô Lệ.

Tô Lệ...... Đã biết.

Vào lúc mình bắt đầu chuẩn bị từ bỏ kế hoạch, em ấy đã biết.

Trong đầu Giang Chước Dạ nổi lên sương mù, cô căn bản không thể tự hỏi, trong đầu toát ra một câu không biết học khi nào:

Người giả bộ cầm kiếm chung quy cũng bị kiếm làm bị thương.

Người đùa bỡn tình cảm, cũng bị tình cảm đùa lại.

Những lời nói đó của Tô Lệ không ngừng quanh quẩn, theo gió biển rót vào, thân thể Giang Chước Dạ run rẩy, cô vươn một bàn tay muốn chạm đến, lại chỉ chạm đến hư không.

Hết thảy đều là sự thật, không thể sửa đổi.

Chỉ là, một mình Giang Chước Dạ biết.

Cô đối tốt với Tô Lệ...... Không phải giả.

Là sau khi cô xuyên tới thế giới này, lần đầu, phát ra lòng tốt với người khác từ trong nội tâm.

Trái tim bởi vì Tô Lệ mà chậm rãi sống lại, cũng tuyệt đối không phải giả.