Chỉ lại là series vừa làm vừa nghe của mình :)))) mình khá thích đoạn violin trong bài này nhưng tìm mãi chả thấy sheet nhạc để chơi T~T
_____
[Tình yêu thần tiên! Thì ra lâu như vậy trước đây, bạn gái Giang đã bắt đầu vẽ câu chuyện của hai người! Tôi vì sao chèo càng hăng say như vậy!!!!!]
[Nội dung trong truyện đều là thật sao? Tôi sợ ngu người luôn, nói cách khác là Giang Chước Dạ từ đầu đã được bạn gái tặng một chiếc siêu xe bản giới hạn? Đỗ nghèo chảy nước mắt hâm mộ]
[Một người là thiên phú nghệ thuật siêu cấp ôn nhu ốm yếu đỉnh cấp O, một người là thiên tài diễn xuất vừa độc miệng lại lãng mạn đỉnh cấp O, hai người vừa có tiền vừa có sắc, này còn không xứng đôi nữa thì thôi! Tôi chèo!]
Bình luận trên internet luôn không ngừng gia tăng, câu chuyện tình này cũng đã bị công chúng biết rõ, mà cái người từ đầu phát tán thông tin của Tô Lệ là Angelica Chen đã bị Weibo khoá tài khoản.
Angelica Chen, cũng chính là Trần An Cát, đang ở trong phòng tiếp điện thoại của ai đó.
Tâm tình của người điện thoại bên kia rất kém cỏi, mắng cô ấy đến không kịp vuốt mặt, cô tức giận đến tím mặt nhưng vẫn phải vâng vâng dạ dạ nghe, không dám phản kháng,
"Vậy bây giờ làm sao giờ?"
"A? Vậy thì......"
Không biết bên kia điện thoại nói gì, Trần An Cát lộ ra cảm xúc kinh ngạc, sau đó đồng ý.
Cô cúp điện thoại, nhìn nhìn điện thoại của mình, cùng với lịch sử trò chuyện của người kia.
Người kia uy hiếp cô, muốn đưa cô lên giường cho một soái ca nào đó, phát sóng đến bạn bè và gia tộc. Đây là vòng hào môn, loại ảnh như thế này nếu mà bị lộ ra ngoài, Trần An Cát cô sau này không bao giờ có thể tìm được nhà chồng.
Trần An Cát chỉ có thể chịu thương chịu khó, làm con chó cho người kia, dựa theo sắp xếp của người kia mà làm theo.
*
Tô Lệ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, dậy liền chạy tới bên bàn làm việc, xem tình huống truyện tranh mình vừa vẽ xong tối hôm qua.
Xác nhận không có vấn đề gì xong, nàng gọi điện thoại cho Giang Chước Dạ, ngượng ngùng hẹn gặp nhau ở quán cà phê bên ngoài tiểu khu.
Mười phút sau, Giang Chước Dạ bỏ xuống xấp kịch bản mới đi vào quán cà phê, ngoài dự kiến thấy được một người.
Ngồi ở vị trí đã hẹn trước, là đỉnh cấp A Tô Mông, mà không phải là Tô Lệ.
Giang Chước Dạ sửng sốt một chút, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi tới, ở chiếc ghế đối diện Tô Mông đã chỉ ngồi xuống.
"Tô Lệ đâu?"
Chào hỏi qua đi, Giang Chước Dạ đi thẳng vào vấn đề.
"Em ấy chắc cũng nhanh tới thôi. Tôi có lời muốn nói, em ấy cũng nên nghe, chờ trong chốc lát đi. Uống gì?"
Giang Chước Dạ tùy tiện chọn một ly Cappuccino.
Tô Mông order cà phê đen, rồi giúp Tô Lệ order nước chanh, cố ý dặn dò không thêm đường.
Giang Chước Dạ mở miệng hỏi:
"Tô Mông tiểu thư, chị muốn nói có phải chuyện yêu đương của chúng em?"
Tô Mông:
"Đúng vậy, nhưng cũng không chỉ có vậy."
Giang Chước Dạ cũng không dò hỏi thêm, chậm rãi uống cà phê.
Không chờ mấy phút, Tô Lệ đã tới, thấy Tô Mông, nàng còn kinh ngạc hơn cả Giang Chước Dạ:
"Chị sao chị lại ở đây? Còn....... Còn ở chung với A Dạ......."
Tô mông kéo ghế dựa ở bên cạnh, kêo Tô Lệ ngồi xuống, biểu cảm và giọng điệu đều nghiêm khắc, nói với hai người:
"Chị không nghĩ là hai em lại làm bậy như vậy!'
Tô Lệ sợ tới mức run lên một chút, ngay sau đó, tay rũ ở ghế dựa đã bị Giang Chước Dạ nắm lấy.
Đầu ngón tay của Giang Chước Dạ nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay nàng, ngoài mặt bình thản như nước:
"Em cho rằng hai người chúng em là yêu đương trưởng thành, không phải bậy bạ."
Tô Mông mày nhăn lại, hạ giọng nói:
"Hai người cơ bản là không hiểu, hai đỉnh cấp O ở bên nhau, ai người sẽ gặp ít nhiều khó khăn. Chị từng có một người bạn, cô ấy là ưu tú O, ở bên một vị ưu tú O khác, rất nhanh cô ấy bị người theo dõi, bị lâm thời đánh dấu, đánh dấu xong, đối tượng của cô ấy không tiếp nhận được hương vị A khác, cũng chia tay với cô ấy. Cô ấy đã rất thống khổ....... Thống khổ đến mức không thể đi làm, bây giờ là chị cho cô ấy tiền sinh hoạt tiếp tế. Hai người không có A để bảo vệ O, ở cái xã hội này cơ bản là không sống nổi! Hai người không hiểu rõ, ở trên chợ đen thậm chí còn có thuốc tiêm tiêm vào tuyến thể liền có thể đánh dấu O, ngay cả khi bạn của hai người là B hay là O, đều có thể bị dính chưởng, có hiểu không?"
Sắc mặt Tô Lệ tái nhợt, ngón tay chặt chẽ nắm lấy tay Giang Chước Dạ.
Sắc mặt Giang Chước Dạ cũng nghiêm trọng, gật đầu:
"Cảm ơn chị đã nói cho tụi em biết cái này."
Tô Mông thiếu chút nữa ngất đi:
"Đừng gọi tôi là chị!"
Tô Lệ không nhịn được lộ ra một nụ cười, Tô Mông càng nhìn kỳ lạ không được, cảm giác trên người giống như có kiến bò, vì thế vẩy tay đứng lên:
"Dù sao trước mắt chị sẽ hỗ trợ giấu mẹ, ba chắc chắn sẽ không biết, hai người tự xử đi, có thể chia tay thì chia tay, làm bạn không phải cũng tốt sao? Chị đi!"
Tô Mông hấp tấp rời đi, cũng y chang lúc đốt nhiên tới đây.
Tô Lệ quay đầu hỏi Giang Chước Dạ:
"Chị của em tới đây để nhắc nhở chúng ta hả?"
Giang Chước Dạ nghiêm túc gật đầu:
"Chị ấy rất quan tâm chúng ta, mới có thể nói ra cái này, em đừng nóng giận."
Tô Lệ mím môi:
"Ừm..... Chúng ta cũng nên làm chút gì đó đi."
Giang Chước Dạ không nói gì, tâm trí lâm vào trầm tư.
Tô Lệ tinh thần sa sút trong chốc lát, móc ra điện thoại mở ra một cái giao diện:
"Chị xem, này là em tặng chị nè....... Đáp lại video tỏ tình kia của chị."
Nàng đang nói thì mặt đỏ, Giang Chước Dạ cười xoa nhẹ mặt nàng một cái, nhìn vào giao diện điện thoại kia.
Trên đó là chương mới nhất của tài khoản "Bệnh tiểu thư", là một chương dài.
Chương truyện là từ việc Bệnh tiểu thư cuối cùng phát hiện ra bệnh của mình có thể bắt đầu tốt lên, nét bút tinh diệu hiện ra nàng và Lá tiểu thư đi công viên chơi, trong đó bao gồm cả căn phòng kẹo kia, còn có trong phòng rậm rạp ảnh chụp và câu thoại của Lá tiểu thư.
Là từ góc nhìn của Bệnh tiểu thư mà vẽ ra, còn có cảm xúc hỗn loạn và ý nghĩ của Bệnh tiểu thư, xem qua giống như cùng nhau đi theo Bệnh tiểu thư trải qua một giấc mộng tỏ tình huyền ảo lãng mạn.
Giang Chước Dạ sau khi xem xong, ôm Tô Lệ thật chặt, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn...... Cảm ơn em, đã chịu dụng tâm như vậy, vì chị mà chuẩn bị cái này."
Tô Lệ ôm trả lại Giang Chước Dạ:
"Hẳn phải là em cảm ơn chi trước mới đúng."
Hai người ở tiệm cà phê nho nhỏ ôm nhau, cũng có không ít người nhìn ra, nhưng hai người đều mang khẩu trang và đội mũ, cho nên cũng không ai nhìn ra được, đó chính là ảnh hậu Giang Chước Dạ nổi tiếng và bạn gái mới công khai gần đây của cô.
Ở dưới phần bình luận truyện tranh của Tô Lệ đã sớm bùng cháy, mọi người chỉ ở dưới cảm thán tình yêu thần tiên, nhưng cũng có một số người đưa ra vấn đề làm cho người ta ớn lạnh:
[Tình yêu thần tiên đương nhiên không sai, nhưng mà...... Vị Bệnh tiểu thư này đem sinh hoạt cá nhân của cô ấy và quỹ đạo đều vẽ ra hết, có thể sẽ xảy ra vấn đề gì khác hay không? Chưa kể đây còn là hai đỉnh cấp O nổi tiếng nữa.......]
Có người ở dưới phụ họa:
[Đúng vậy, thật ra tôi cảm thấy cái tài khoản này cũng đã đủ vẽ ra quỹ đạo sinh hoạt của Bệnh tiểu thư rồi, nghĩ lại lúc trước vài thành phố đã bắt được vài thằng tội phạm biến thái chuyên nhằm vào đỉnh cấp O, tôi càng nghĩ càng thấy ớn!]
[Toàn là anti, làm gì có cái chuyện giật gân như vậy, làm cho chúng tôi sau này không còn truyện tranh tình yêu thì sao! Bệnh tiểu thư cô đừng tin bọn họ, làm gì nguy hiểm như vậy được!]
Nhưng mà cũng không biết ai lại tiên đoán cuối cùng trở thành sự thật.
Tô Lệ sau khi về nhà tận hưởng nửa cuối tuần, nhưng lại bị nhớ nhung chi phối, rồi lại đi chơi với Giang Chước Dạ. Hai người cũng không muốn đi nơi cấp cấp nào, chỉ muốn hưởng thụ một chút pháo hoa nhân gian, vì thế lái xe đi phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố.
"Hiện tại bác sĩ nói em có thể nếm thử một ít đồ ăn bình thường, chúng ta đi uống sữa đậu nành hoặc trà sữa Ba Ba nha?"
Tô Lệ kéo cánh tay Giang Chước Dạ, vui vẻ phấn chấn, Giang Chước Dạ chiều chuộng ôm bả vai nàng, xoa đầu nàng:
"Được rồi, chị đi xếp hàng."
Bên này có rất nhiều người, Giang Chước Dạ đội mũ đeo khẩu trang mang kính râm, đứng xếp hàng trong đám người lại duyên dáng yêu kiều, thường thường quay đầu lại nhìn Tô Lệ một cái.
Trong lòng Tô Lệ tràn đầy hạnh phúc, ôm điện thoại chụp hình Giang Chước Dạ đi xếp hàng.
Nàng cúi đầu xem lại ảnh chụp, nghĩ thầm đợi một chút nhất định phải cùng với Giang Chước Dạ chụp một tấm ảnh chung, dùng sticker đáng yêu trang trí một chút, muốn thấy Giang Chước Dạ có tai mèo là bộ dáng gì.........
Tầm mắt bỗng nhiên nhìn đến ngoài rìa ảnh chụp, Tô Lệ hơi sửng sốt, sau đó hai ngón tay trên màn hình phóng to ảnh chụp, cẩn thận xem xét.
Ở rìa bức ảnh, có một hàng người xếp hàng ở cửa tiệm bên cạnh, một người toàn thân mặc màu đen đang nhìn chằm chằm vào Giang Chước Dạ, ảnh chụp được túi áo của hắn căng phồng lên.
Đám người rộn ràng náo nhiệt, người khác cũng không có ai để ý một người qua đường, càng không nói đến nhìn gắt gao chằm chằm với ánh mắt sắc bén như vậy.
Tô Lệ từng gặp ra loại ánh mắt này, ở thời điểm nàng bị bắt cóc ở nhà hàng kia, người đàn ông bắt cóc nàng cũng dùng loại ánh mắt sắc bén lạnh băng như vậy nhìn nàng, xuống tay thật cay độc, đối với người tựa như đối với một sọt cải trắng.
Khi đã một lần bị bắt cóc ở nhà hàng, thật ra Tô Lệ cũng không có sợ hãi đến vây, nàng biết đó là địa bàn của Giang Chước Dạ, bản thân chắc chắn rất nhanh sẽ thoát được, nhưng ánh mắt giống như nhìn vật chết của bọn bắt cóc này đã để lại một ấn tượng thật sâu cho nàng.
Dựa theo hiện tại từ ảnh chụp Tô Lệ có thể nhìn ra được người đàn ông này nhất định có chút vấn đề.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phái hàng người xếp hàng bên kia, chỉ thấy Giang Chước Dạ đã đến vị trí thứ hai, mà người đàn ông mặc đồ đen kia cũng đã đi vào cửa tiệm trà sữa.
Phía trước là một cặp đôi, cô bạn gái vẫn muốn bạn trai đoán khẩu vị của mình, anh bạn trai mồ hôi đổ đầy đầu, hai người đứng trước quầy đã lâu.
Người đàn ông mặc đồ đen kia cố ý đi về phía Giang Chước Dạ, một bàn tay cắm ở cổ túi áo, chăm chăm chú ý Giang Chước Dạ ở bên này đi tới.
Người đàn ông mặc đồ đen cẩn thận quan sát bốn phía, xung quanh không có ai chú ý tới hắn, khoé miệng hắn hơi cong cong, ngón tay ở túi áo cầm vật, chờ Giang Chước Dạ, chỉ chờ Giang Chước Dạ đi đến trước quầy order liền động thủ.
Nhưng mà lúc này, có người người từ bên cạnh hắn chen lên, âm thanh hoảng loạn nói;
"Cái đó, thật xin lỗi xin nhường một chút......."
Người đàn ông mặc đồ đen bị đẩy qua bên cạnh, phẫn nộ nhìn thoáng qua, phát hiện là một cô gái gầy yếu tái nhợt, đột nhiên nhào tới ôm lấy Giang Chước Dạ trực tiếp kéo đối phương ra khỏi hàng.
Mắt thấy Giang Chước Dạ muốn đi, người đàn ông đồ đen nôn nóng lên, móc ra vật trong túi hướng đến Giang Chước Dạ vọt qua, xô đẩy những người trẻ đang xếp hàng, bước chân mạnh mẽ không thể ngăn cản, làm cho mọi người xung quanh hoảng sợ hét lớn hoảng loạn!
Giang Chước Dạ vừa lúc đưa lưng về phía hắn.
Người đàn ông đồ đen giơ vật trong tay lên, là một cái ống tiêm, mũi kim dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cô gái tái nhợt gầy yếu ôm Giang Chước Dạ, đẩy về phía sau, lớn tiếng kêu:
"Chị chạy đi!"
Người đàn ông nhìn thoáng qua cô gái kia, hắn đương nhiên biết rõ nàng, đó chính là người bị lộ thông tin trên mạng, bạn gái đỉnh cấp O Tô Lệ của Giang Chước Dạ.
Xem ra hôm nay không phải Giang Chước Dạ thì cũng chính là Tô Lệ, hai đỉnh cấp O, ai bị cũng không lỗ....... Haha, cái tụi O không nên nết này, nên bị hắn trừng trị!
Trong lòng người đàn ông ngập tràn oán hận, giơ lên ống tiêm vốn dĩ dành cho Giang Chước Dạ, đột nhiên xoay người lại hướng về phía Tô Lệ!
Tô Lệ dưng lại một chút rồi chạy về phái bên cạnh, còn chọn chỗ đông người chạy vào, phố đi bộ lượng người vốn dĩ rất nhiều, các loại hàng rong lộn xộn, Tô Lệ nhanh chóng lẩn vào đám đông như một con cá làm người ta không thể nhìn thấy.
Người đàn ông hơi có chút ảo não, phản ứng lại đi tìm tung tích của Giang Chước Dạ, hắn vừa rồi có nhìn thấy Giang Chước Dạ không vội vã chạy trốn mà còn đi tìm bạn gái của cô!
Hai nhỏ O này còn rất thâm tình, nhưng vậy thì được cái gì? O và O ở bên nhau chỉ tổ làm lãng phí tài nguyên, hắn sẽ thay trời hành đạo, cho hai nhỏ này nếm thử nỗi hạnh phúc khi bị đánh dấu, đánh dấu của AO mới là đúng là quy luật tự nhiên!
Người đàn ông mặc đồ đen loạng choạng chạy tới một nhóm con gái tìm Giang Chước Dạ, ánh mắt láo liên liếc nhìn, thấy được một cơ thể cao gầy chạy qua, hắn nhanh chóng đi theo.
Kết quả chạy chưa được mấy bước đã thấy thân ảnh kia chui vào một cái hẻm nhỏ hẹp tối đen.
Gã đàn ông mừng điên, chạy theo vào hẻm nhỏ, giơ ống tiêm chuẩn bị đâm vào cổ của cơ thể kia!
Giây tiếp theo, cơ thể kia bỗng nhiên tản ra uy áp mãnh liệt thuộc về đỉnh cấp A!
Gã đàn ông chỉ là một A nhỏ bé tầm thường, giờ phút này bị tin tức tố đánh sâu vào, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, ống tiêm ngã lăn ra!
"A a...... Con mẹ mày......"
Ở đầu hẻm nhỏ, Giang Chước Dạ ôm Tô Lệ, hai người chậm rãi đi tới.
Cơ thể Tô Lệ còn đang phát run, Giang Chước Dạ ôm chặt người vào lòng, nhiều lắm cũng chỉ lộ ra đôi mắt của nàng.
Hai người đứng cách đó không xa, nhìn gã đàn ông dưới áp lực to lớn đau đớn quỳ xuống, thậm chí còn bắt đầu ôm lấy đầu kêu rên, ống tiêm rơi trên mặt đất đã sớm bị rớt bể, chất lỏng trong suốt bên trong đã chảy ra ngoài phân nửa.
Giang Chước Dạ và đỉnh cấp A dùng ánh mắt trao đổi, người phụ nữ cao gầy ngầu lòi kia mỉm cười một cái, nâng lên một chân, giày cao gót dẫm lên đầu gã đàn ông.
Giang Chước Dạ nâng điện thoại lên, ý bảo người A kia:
"Đã báo cảnh sát, kiềm chế chút đi."
Người A kia híp mắt cười:
"Vậy hai người tới đá hắn mấy cái đi."
Giang Chước Dạ ôm Tô Lệ, nhẹ giọng nói:
"Muốn qua không?"
Tô Lệ lắc đầu điên cuồng, hai tay ôm lấy eo GIang Chước Dạ, căn bản là không dám buông.
Giang Chước Dạ vì thế cũng đứng yên tại chỗ, nhìn người A kia đánh gã đàn ông đủ kiểu.
Người nữ A này luyện công phu gì vậy trời, tin tức tố cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải Tô Lệ trước đã uống thuốc ức chế thì hiện tại có thể đã buông vũ khí đầu hàng, gã đàn ông bình thường A kia càng không thể thoát được, cả người nằm liệt trên mặt đất tựa như một con sâu, chỉ có thể ở dưới giày cao gót của nữ A mấp máy run rẩy, nhìn qua thật gớm ghiếc.
"Mày đến đây có mục đích gì?"
Nữ A hỏi.
"Tụi nó, tụi nó làm lãng phí tài nguyên....... Tôi là, tôi là thay trời bẻ thẳng lại tụi nó!"
Gã đàn ông nỗ lực ngẩng đầu lên hô lớn.
Nữ A dùng giày cao gót bén nhọn, dẫm một cái vào sau cổ người đàn ông, người đàn ông thét lên một tiếng, cuối cùng đầu cũng không nâng lên nổi.
"Cho dù là giới tính gì đi nữa, tất cả đều là người, làm gì có chuyện lãng phí tài nguyên hay không lãng phí tài nguyên? Mày sao lại không thử đái ra soi thử xem, loại rác rưởi như mày sống trên đời mới thật sự là lãng phí tài nguyên."
Giọng điệu nữ A bình đạm, tư thế thanh thản, khi nói chuyện vừa hời hợt vừa gia trưởng, Tô Lệ ở bên cạnh xem phải "Woa" lên một tiếng.
Nàng nhỏ giọng hỏi Giang Chước Dạ:
"Vị mỹ nữ này là ai vậy?"
Giang Chước Dạ:
"Là bà chủ của công ty vệ sĩ chị thường xuyên hợp tác."
Tô Lệ:
"Bảo sao đánh nhau giỏi như vậy......."
Giang Chước Dạ khẽ cười một tiếng:
"Thằng nhãi này còn không đủ cho cô ấy phát huy."
Tô Lệ nhìn nhìn Giang Chước Dạ, trong lòng có nơi nào đó ê ẩm:
"Chị với cô ấy quan hệ cũng khá tốt sao? Quen biết nhau bao lâu rồi?
"Ghen sao? Yên tâm đi bảo bối, lúc chị quen cô ấy, cô ấy đã có vợ rồi, tụi chị chỉ là bạn bè bình thường thôi, mà lần này chúng ta muốn tới khu náo nhiệt, trước đó chị đã chào hỏi cô ấy, mời người tới bảo vệ chúng ta, chỉ là không nghĩ là cô ấy tự mình tới."
Vị nữ A kia dẫm gã đàn ông đến bò dậy không nổi, nhướng mày hướng bên đây cười:
"Tôi tự mình tới, chính là vì bắt cái thằng này, thằng này gần đây ở địa phương này gây vài án, còn có hai lần đâm B bình thường, cảnh sát mời tôi ra hỗ trợ bắt hắn."
Giang Chước Dạ kinh ngạc nhướng mày:
"Cô còn làm mật thám cho cảnh sát sao?"
Tô Lệ nghĩ thầm, xem biểu tình này của Giang Chước Dạ, hai người đại khái xác thật là không thân.
Nữ A kia cười sang sảng:
"Còn biện pháp nào sao, nhà có cảnh sát, tôi cần phải kiếm việc cho người nhà nha."
Tô Lệ mở to hai mắt, nghe thấy Giang Chước Dạ cười giải thích cho mình:
"Vợ cô ấy cũng là đỉnh cấp A...... Là một nữ cảnh sát, cực kỳ lợi hại, hai người hằng ngày ở trong nhà đánh nhau."
Nữ A haha cười, ấn gã đàn ông không nói gì. Đôi mắt Tô Lệ muốn trợn lên, cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, trùng hợp là, vị nữ cảnh sát vừa tới kìa, vừa lúc lại là cô vợ A của bà chủ công ty vệ sĩ.
"Cố ý gọi điện thoại cho chị, làm chị tưởng có chuyện gì, thì ra là loại tiểu tặc này."
Nữ cảnh sát có ngũ quan nhẹ nhàng, khí chất giống như một gốc cây ngọc lan an tĩnh nở rộ, khi nói chuyện giống như mang theo hương thơm dịu dàng, nhưng động tác bắt người lại dứt khoát lưu loát.
Gã đàn ông bị mang lên xe cảnh sát, vệ sĩ A kia cũng đi theo, đi ở bên cạnh nữ cảnh sát, xa xa hướng Giang Chước Dạ vẩy tay, làm khẩu hình nói "Xong rồi đó".
Tô Lệ nghi hoặc hỏi:
"Chúng ta không cần phải đi khai báo gì sao?"
Giang Chước Dạ mỉm cười:
"Chắc là cô bạn A này của chị muốn thay chúng ta đi khai bao. Em biết mà, công việc của cảnh sát thật sự rất bận, cô ấy muốn ở chung với vợ thêm chút mà thôi."
Tô Lệ xa xa nhìn bóng dáng của hai mỹ nữ, gió nhẹ đưa tới âm thanh nói chuyện của hai người A kia:
"Em không phải chỉ muốn gặp chị sao? Hơn nữa cái này giao cho chị, chị cũng coi như có công trạng đi, làm người nhà em nên kiếm ăn phụ chị nha."
"Bớt đi. Về nhà rửa chén."
"Được thôi, bất quá đêm nay em muốn....."
"Không được lại......"
Tô Lệ nhìn hai người một chọi một ngồi lên xe cảnh sát rời đi, chỉ cảm thấy hiểu của mình với thế giới này quá nông cạn, cho là mình và Giang Chước Dạ là một cặp đôi kỳ quái nhất rồi, không ngờ là còn có kỳ quái hơn.
"Thật là thế giới to lớn nên việc lạ gì cũng có....."
"Không. Là bởi vì mỗi người, đầu tiên là một người, sau đó mới là giới tính của cô ấy. Thích một người, bởi vì bản chất của cô ấy, mà không phải kết cấu sinh lý của cô ấy."
Giang Chước Dạ nói.
Tô Lệ quay đầu nhìn cô, thời điểm Giang Chước Dạ giảng đạo lý, cảm xúc cả người đều nghiêm túc, ánh mắt sâu xa thâm trầm, vẻ đẹp càng làm thêm trầm tĩnh.
Nhưng cũng là bộ dáng Tô Lệ thích.
Hai người trở lại bên ngoài tiểu khu, Tô Lệ ma xui quỷ khiến đi theo Giang Chước Dạ về nhà.
Căn nhà ở tiểu khu này của Giang Chước Dạ còn đơn giản hơn căn biệt thự lớn trước kia một chút, không có rạp chiếu phim gia đình xa hoa, hay phòng chứa đồ lớn, nhưng phía sau biệt thự lại có hồ bơi, nhìn rất đẹp.
Giang Chước Dạ vào nhà liền hỏi:
"Muốn vào bơi không?"
Tô Lệ ngượng ngùng lắc đầu, nàng không muốn cởi quần áo, tuy là trên quần áo đều là múi pháo hoa từ phố đi bộ, nhưng việc tắm rửa tương đối phiền. Tô Lệ câu nệ lắc đầu, nàng không nghĩ cởi quần áo, không có tắm rửa tương đối phiền toái, tuy rằng trên quần áo đều là đường đi bộ pháo hoa hương vị.
Vừa rồi còn bị gã đàn ông rượt một trận, trên người Tô Lệ bị dơ, dính nước trái cây. Giang Chước Dạ qua lấy một chiếc váy dài đưa cho Tô Lệ:
"Em tự thay đi, chị đi tắm một cái."
Tô Lệ đỏ mặt nhận váy dài, tùy tiện tìm căn phòng cho khách đi vào thay váy, chờ nàng thay váy xong đi ra phòng khách dạo một vòng, Giang Chước Dạ đã tắm xong.
Giang Chước Dạ thay một bộ váy ngủ dài trắng, tuy rằng có tay áo với che đến mắt cá chân, nhưng vẫn có vẻ gợi cảm, làm cho Tô Lệ không thể rời mắt được.
Tô Lệ nhịn không được nghĩ đến, hiện tại hai người là người yêu, giữa người yêu....... Sẽ phát sinh ra chuyện này.
Thật ra bản thân nàng không ngại, thậm chí đối với chuyện này có chút tò mò, nhưng rốt cuộc làm gái ngoan nhiều năm như vậy, nàng....... Nhìn xem Giang Chước Dạ một cái đã cảm thấy ngại.
Giang Chước Dạ còn cố tình mời gọi nàng:
"Đi bơi đi, hôm nay mệt như vậy, thư giãn một chút cũng được mà."
Ánh mắt Tô Lệ né tránh:
"Vậy em ở bên cạnh xem chị bơi."
Giang Chước Dạ vui vẻ đáp ứng, làn váy đung đưa, chui vào phòng ngủ chính của mình, nhanh chóng đổi một bộ đồ bơi đi ra.
Là Bikini......
Tô Lệ mắt thấy liền cảm thấy mặt mình đã đỏ chót, hoàn toàn không thể khống chế được.
Nàng lấy đồ uống từ tủ lạnh, đi theo Giang Chước Dạ đi đến bên cạnh bể bơi, chính mình mặc váy dài ngồi ở trên ghế nằm, uống đồ uống nhìn Giang Chước Dạ bơi lội.
Dáng người Giang Chước Dạ hình giọt nước, ở dưới bể bơi ánh nước lóng lánh chậm rãi bơi lội, hai tay giống như cánh bướm mở ra quạt nước, đẹp đến làm người ta giật mình.
Ít nhất là Tô Lệ nhìn xem, trái tim liền nhảy lên rung động kịch liệt.
Giang Chước Dạ ở giữa hồ nước nửa đứng lên, nói cái gì đó, Tô Lệ không nghe thấy, liền đứng lên, đi đến bệnh cạnh hồ bơi hỏi:
"Chuyện gì?"
Giang Chước Dạ giống như nhân ngư, ưu nhã thư thái bơi tới nơi Tô Lệ đứng, làn nước giống như chơi đùa với làn váy từ từ đẩy đưa.
"Chị nói, tối rồi, em lạnh không, trên sô pha phòng khách có chăn, em lấy tới đắp đi."
Tô Lệ từ trên cao nhìn xuống Giang Chước Dạ, dưới nước sắc xanh thẳm phụ trợ, ánh mắt Giang Chước Dạ ướt át triền miên, mang theo có chút hương vị ái muội.
Tô Lệ ngồi xổm xuống, hai tay chống ở bên cạnh hồ:
"Em không lạnh....... Chị lạnh không? Có muốn đi lên nghỉ ngơi một lát không?"
Giang Chước Dạ ở trong nước cười một chút, cô mang kính bơi, đôi mắt cười rộ lên vừa cong còn sáng, giống như một vầng trăm rằm,
Thân thể phụ nữ mềm mại trắng nõn, bỗng nhiên từ trong nước nhảy lên, bọt nước rơi lên mặt Tô Lệ, Tô Lệ sợ hãi mở to hai mắt.
Giây tiếp theo, hai tay Giang Chước Dạ chống bên cạnh hồ, từ trong nước lộ ra nửa thân trên, ngẩng mặt, đột nhiên không kịp phòng ngừa hôn một cái ở trên má Tô Lệ.
Tô Lệ gấp rút chống đỡ thân thể, cảm thấy mình muốn rớt vào trong hồ, còn chưa kịp thẹn thùng.
Sau đó Giang Chước Dạ lên thế tấn công, bay thẳng đến cánh môi Tô Lệ.
Hai người một người ở trong nước, một người ở trên bờ, đôi môi triền miên hôn nhau.
Ánh đèn rực rỡ mới mở vào đêm, hơi say trong bóng tối, chỉ có âm thanh trái tim của hai người điên cuồng đập vang, dần dần hợp lại làm một.
Giang Chước Dạ từ trong nước xoay người lên, cả người nhỏ giọt, một phát bế Tô Lệ lên, cánh tay và eo bụng đều ướt đẫm dán lên cơ thể Tô Lệ, làm cho trái tim bất ổn của Tô Lệ cũng trở nên ướt dầm dề.
Nàng mê ly mở to mắt, nhìn Giang Chước Dạ bế mình kiểu công chúa, nhỏ giọng hỏi:
"Chị muốn mang em đi đâu?"
Giang Chước Dạ cúi đầu, hôn một cái lên trán Tô Lệ, bọt nước ướt át dừng lại ở trên trán, ấm áp, Tô Lệ thật thoải mái, đôi tay không khỏi ôm chặt phía sau lưng Giang Chước Dạ.
"Đưa em đi lau người một cái...... Em, ướt rồi."
Tô Lệ đỏ mặt, đưa bản thân chôn vào trong ngực đồ bơi của Giang Chước Dạ, quyết định....... Đem tất cả vứt hết ra sau đầu, tới đâu thì tới.
Một đêm hỗn loạn kiều diễm, trong hoa viên rực rỡ đi ra, đem mọi sâu sắc tốt đẹp khắc sâu vào nơi sâu thẳm trong ký ức.......