Diễn Viên Lấn Sân

Chương 28: Thế mà ngủ như lợn



Canh gừng nóng ngon phết, mùi gừng và đường đỏ tràn ngập khắp phòng khách. Cù Yến Đình ngồi trên sô pha uống, nước canh rót vào dạ dày, cơ thể chậm rãi ấm lên.

Kịch bản đặt trên bàn uống nước, trang giấy ướt nhượt chỉ cần vê nhẹ sẽ nhăn nhúm hết, anh cẩn thận mở ra, lật đến giữa quyển, cũng chính là bước ngoặt cuộc đời của Diệp Sam và Diệp Tiểu Vũ.

Diệp Tiểu Vũ chết rồi.

Diệp Sam tiếp tục cuộc sống của mình, đồng thời thay Diệp Tiểu Vũ bắt đầu một cuộc sống khác.

Lúc Nhâm Thụ mới nhận được kịch bản, đọc đến đây hắn kinh ngạc nói: “Đây là câu chuyện về bệnh rối loạn nhân cách phân liệt à?”

Đề tài này không phổ biến lắm, gặp nhiều trong phim hình sự. Cù Yến Đình không trả lời “Đúng” hay “Không phải”, theo anh thấy, sự thay đổi của Diệp Sam giống như phân tách nhân tính hơn, mà không phải bệnh tâm lý.

Diệp Sam hâm mộ mọi thứ của Diệp Tiểu Vũ, hâm mộ tới mức ghen ghét, cậu ta khao khát trở thành Diệp Tiểu Vũ để lấy được tình yêu của mẹ. Mang suy nghĩ ấy và niềm đau bị lạnh nhạt nhiều năm đã thúc đẩy cậu ta sinh ra nhân cách của em trai.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu ta rất tỉnh táo, không làm gì phạm pháp, không có chuyện hai nhân cách ăn mòn lẫn nhau. Như chỉ đơn giản là tách mình thành hai nửa, sống thêm cuộc đời của một Diệp Tiểu Vũ.

Với tư cách Diệp Sam, cậu ta tham gia kì thi Đại học, vào Đại học, rời khỏi nhà dọn ra ở riêng. Với tư cách “Diệp Tiểu Vũ”, cậu ta chăm sóc hiếu thuận với mẹ Diệp, thỉnh thoảng buông thả ngông cuồng, không khác gì Diệp Tiểu Vũ thật.

Cù Yến Đình lật đến trang cuối, vừa lúc uống xong canh gừng.

Anh khép kịch bản lại, ngửa người tựa vào lưng ghế, mệt mỏi trào dâng vô bờ bến.

Ngồi đờ hồi lâu, Cù Yến Đình định đi ngủ một giấc thật ngon. Trước đó đặt một suất cơm tối ăn tại phòng, anh quá hiểu cái tính của mình nên để phòng ngộ nhỡ, anh gửi thêm lời nhắn cho quản lý rằng lúc đưa cơm đến phiền ấn chuông cửa nhiều lần.

Cù Yến Đình vào phòng ngủ nghỉ ngơi, lúc đứng dậy hơi váng đầu. Anh chui vào trong chăn, nhiệt độ cơ thể tăng lên, rồi tự dưng thấy lạnh quá bèn cuộn chặt người.

Cơn mưa ngừng rơi vào buổi trưa, cả thành phố mịt mùng hơi nước, bầu trời đầy mây.

Từ trên cao nhìn ra đằng xa, khoảng không giữa đất trời ẩm ướt bất tận.

Một mình Lục Văn chiếm hết cả cái giường, nằm sấp giữa giường, tay dài chân dài  dang ra ngáy o o. Lúc sẩm tối điện thoại vang lên, hắn chôn đầu trên gối, thò tay sờ soạng khắp nơi.

Chẳng mở mắt ra, cơn cáu kỉnh lúc mới dậy dâng trào.

“Ai đấy?” Lục Văn nhận máy, giọng nói trầm kinh khủng: “Đờ mờ đang ngủ đừng làm phiền tôi.”

Trong di động không thấy tiếng gì, Lục Văn đoán là cuộc gọi rác bị hắn dọa són đái, bèn sốt ruột bảo: “Có việc gì không? Có thì sủa mau. Kêu gọi đầu tư hay cho vay tiền? Giậm dờ mà còn học đòi người ta đi lừa đảo, biến!”

Giọng nói vô cảm vang lên: “Bố đây.”

Lục Văn run bắn người, bật dậy nhảy lên theo tư thế Hạc Trắng Tung Cánh [1], mắt trợn tròn nhìn màn hình điện thoại hiển thị —- Lục Chiến Kình.

Cơn buồn ngủ sợ rụt vòi về bụng mẹ hết, hắn tiếp tục kề điện thoại bên tai, ngoan ngoãn khủng khiếp: “Bố, là bố à.”

Lục Chiến Kình: “Ờ.”

Lục Văn: “Gọi con có việc gì không?”

Lục Chiến Kình: “Cho vay.”

Lục Văn gãi gãi cằm, luyên thuyên cho qua chuyện: “Ai bảo bố gọi cho con vào lúc này, con đang ngủ ngon. Trùng Khánh đổ mưa to, hôm qua con phải quay cảnh tông xe suốt đêm, đeo dây cáp ngã lộn cổ, xong lăn lê bò toài trên đường chứ có sung sướng gì.”

Lục Chiến Kình hỏi: “Mệt à?”

“Còn phải hỏi.” Lục Văn kể khổ: “Mệt chết mất, suýt tí nữa bố kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.”

Lục Chiến Kình vẫn vô cảm như trước: “Nói hươu nói vượn.”

Lục Văn nhún vai: “Không biết vì sao trước ngực sau lưng nhoi nhói, với cả đói lắm luôn, cảm giác hơi trống rỗng.”

Lục Chiến Kình bảo: “Giả vờ giả vịt.”

Không thể tương tác nổi, Lục Văn đạp chân lên gối đầu: “Rốt cuộc bố có việc gì không? Không có thì cúp đây.”

Lục Chiến Kình nói: “Mặc ấm vào, cơm nước xong hẵng ngủ tiếp.”

Lục Văn chưa kịp phản ứng, Lục Chiến Kình đã nói tiếp: “Bố anh cúp máy trước đây.”

Bên tai chuyển thành tiếng máy bận, Lục Văn ngồi trên giường đần mặt.

Đề phòng xảy ra tình huống trở tay không kịp như vừa rồi, hắn mở cài đặt điện thoại, đặt nhạc chuông riêng cho Lục Chiến Kình. Nhằm xoa dịu tâm trạng của mình lúc nghe máy, hắn chọn nhạc chuông là bài “Phút giây hạnh phúc”.

Lục Văn không còn thấy mệt nữa, cơn đói tập kích, cần lấp đầy Miếu Ngũ Tạng ngay. Hắn lao vào phòng thay đồ, ăn gì chưa biết nhưng phải chưng diện cái đã.

Trời lạnh mặc quần len được cắt may riêng, không béo không gầy. Áo sơ mi cotton đơn sắc với cổ áo rộng kiểu Anh, áo khoác là chiếc trench coat phong cách cổ điển vừa mua chưa mặc lần nào.

Lục Văn thay quần áo xong, cầm điện thoại ví tiền, lúc đứng ngoài huyền quan thay giày bỗng nghe thấy riêng bấm chuông ngoài hành lang. Phục vụ và quản lý đẩy xe đồ ăn đứng trước cửa 6206.

Hắn buộc dây giày, phục vụ bấm lần thứ 3.

Hắn cài cúc tay áo khoác, phục vụ bấm lần thứ 4.

Hắn rút thẻ phòng, phục vụ bấm lần thứ 5.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ Cù Yến Đình nhận điện thoại, Lục Văn mở cửa, quản lý cất lời chào hắn, hắn nhiệt tình nhắc nhở: “Bấm nhiều tí, khách ở phòng này không thính với tiếng chuông lắm.”

“Anh Cù?” Quản lý đổi sang gõ cửa: “Bữa tối của anh đây, thưa anh Cù?”

Phục vụ hỏi: “Hay là đi ra ngoài rồi ạ?”

“Chắc là không đâu.” Quản lý nói: “Anh Cù có nhắn lại rằng anh ấy không ra ngoài, chắc sẽ mở cửa chậm chút.”

Lục Văn quẹo trên hành lang, tiếng đập cửa luẩn quẩn sau lưng.

Hắn vừa đi vừa nóng ruột, dù Cù Yến Đình có là chúa lề mề thì cũng không đến nỗi ấy chứ.

Chẳng lẽ đang ngủ? Nhưng hắn ngủ sâu thế mà điện thoại vừa kêu đã tỉnh ngay, bấm chuông ầm ĩ lâu vậy sao Cù Yến Đình chưa tỉnh?

Bước chân Lục Văn chậm lại, hắn nghĩ, chả nhẽ Cù Yến Đình xảy ra chuyện gì trong phòng? Lần trước tự mình dìm mình xuống nước được thì còn chuyện gì anh bạn ấy không dám làm?

Trật lưng?

Ngất xỉu?

Đột tử?

Lục Văn đột nhiên quay đầu về cửa phòng 6206, nói: “Đừng gõ nữa! Mở cửa vào xem thử đi!”

Quản lý lắp bắp: “Ờm… Khách sạn có quy định…”

“Quy định cái khỉ gì!” Lục Văn gào lên: “Quy định hay mạng sống quan trọng hơn? Nhỡ đâu anh ấy có mệnh hệ gì thì sao? Mở cửa ra cho tôi, tôi quen anh ấy, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm hết.”

Quản lý cũng lo lắng, đành phải đồng ý, lấy thẻ phòng ra mở cửa.

Lục Văn lập tức xông vào gọi: “Thầy Cù!”

Trong phòng không tiếng đáp lại, cửa phòng ngủ khép hờ, Lục Văn chạy một mạch tới bên giường, nghe thấy tiếng hít thở và trông thấy Cù Yến Đình bình yên vô sự nằm trên giường.

Nhưng hắn gây ra tiếng động lớn thế mà Cù Yến Đình vẫn nhắm chặt hai mắt, không động đậy tí nào.

Lục Văn ngồi xổm xuống cạnh giường, thò tay ra nhưng không biết chạm vào đâu, bèn kéo kéo chăn. Cả gương mặt Cù Yến Đình lộ ra, đỏ chót như chát son lên da thịt vậy, mồ hôi tuôn rơi làm sợi tóc bên thái dương ướt nhẹp.

“Thầy Cù?” Lục Văn gọi.

Đôi mắt ấy chậm rãi mở ra, vành mắt cũng đỏ chót, con ngươi đen nhánh mờ sương, Cù Yến Đình cất tiếng “Ừm…” đáp lời, thở ra toàn hơi nóng.

Lục Văn vén góc chăn lên, Cù Yến Đình nằm trong chăn hai chân co rúm, bả vai rụt lại, hai tay ôm trước người.

Từ cái hôm đứng bên hồ hóng gió, Cù Yến Đình đã bị cảm lạnh rồi, hôm qua dầm mưa cả đêm thì tiện đà phát sốt luôn.

Giọng anh khản đặc: “Sao cậu vào được?”

Lục Văn nói: “Em đưa bữa tối cho anh.”

Cù Yến Đình nói: “Tôi không muốn ăn…”

“Ăn gì mà ăn, nguột ngơ nguội ngắt cả rồi.” Lục Văn nằm nhoài bên mép giường: “Thầy Cù, anh phát sốt rồi, hình như nóng lắm ấy, anh cảm thấy thế nào?”

Cù Yến Đình nhắm mắt lại: “Lạnh.”

Lục Văn quyết định nhanh chóng: “Thầy Cù, em đưa anh đi bệnh viện nhé. Có bệnh phải gặp bác sĩ, chứ nếu để em chăm sóc anh thì chắc toang bu mất.”

Cù Yến Đình mỉm cười suy yếu, sắc mặt đỏ hơn.

Lục Văn bảo quản lý chuẩn bị xe, choàng cho Cù Yến Đình chiếc áo khoác len cashmere.

Từ tầng 62 đi xuống, Cù Yến Đình hao hết sạch sức lực, lên xe rồi tựa vào cửa sổ. Lục Văn ngồi ghế còn lại bên kia tay vịn, bảo lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đã ngả về đêm.

Cù Yến Đình ngả vào lưng ghế, đầu ngửa ra sau, cánh tay khép chặt vạt áo khoác. Mỗi lần sốt cao, triệu chứng rõ nhất là toàn thân rét run.

Lục Văn quay đầu nhìn mấy lần, bớt hỏi mấy câu thừa thãi mà nhấc cả tay vịn lên và nhích lại gần, cởi áo khoác giũ giũ trong không gian chật hẹp rồi bọc quanh Cù Yến Đình.

Bọc xong thừa ra bao nhiêu, hắn nói: “Thầy Cù, anh nên ăn nhiều hơn.”

Cù Yến Đình khép hờ mắt: “Áo phao ấm đấy.”

Lục Văn xụ mặt: “Anh sốt ngu người à? Đây là chiếc trench coat mới tinh, phong cách cổ điển, lần đầu em mặc đấy.”

Cù Yến Đình nói: “Trench coat mà cũng ấm thế à.”

Đó là vì… Lục Văn thầm nhủ, vì mang theo nhiệt độ cơ thể em.

Cù Yến Đình gục đầu cọ cọ cổ áo, nghĩ đến gì đó bỗng hỏi: “Cái áo len ấy, không cần thật à?”

Lục Văn lập tức nghĩ tới cái quần lót mình lỡ tay khều ra, đàn ông đàn ang không đến nỗi thẹn thùng, chẳng qua hắn cứ không kìm được liên tưởng đến hình ảnh Cù Yến Đình mặc vào cởi ra.

Lục Văn ngậm chặt miệng, gật gật đầu.

Cù Yến Đình được bọc dưới lớp áo khoác, mượn ánh đèn hắt vào xe mà quan sát Lục Văn. Người nọ đi giày da, trên cổ tay thoang thoảng nước hoa mùi gỗ tuyết tùng, ra ngoài vào buổi tối nhộn nhịp sau cơn mưa, chắc hẹn hò rồi.

Anh thấy áy náy lắm: “Có phải làm lỡ kế hoạch hẹn hò của cậu không?”

“Hả?” Lục Văn ngu ngơ: “Sao anh hỏi thế?”

Cù Yến Đình đáp: “Khó lắm mới có một tối được nghỉ, không hẹn hò với một người trong số bạn gái xếp quanh bia Giải Phóng à?”

Nét mặt Lục Văn bối rối, chém gió quá đà mất rồi, hắn bèn đánh trống lảng một cách gượng gạo: “Nhắc tới bạn gái, Diệp Tiểu Vũ chết rồi thì Tề Tiêu phải làm sao bây giờ?”

“Kịch bản viết rồi thây, cuối cùng về bên Lâm Yết.”

“Nam phụ mà hạnh phúc thế.”

Lục Văn trầm ngâm: “Thầy Cù, không biết lý giải của em có đúng hay không. Tuy Diệp Sam có nhân cách của em trai, nhưng em cho rằng cậu ta và Diệp Tiểu Vũ khách nhau.”

Cù Yến Đình hỏi: “Là sao?”

“So với thế chỗ…” Lục Văn châm chước: “Diệp Sam giống muốn thử hương vị cuộc sống của Diệp Tiểu Vũ hơn. Nếu như bố Diệp không gặp chuyện bất trắc thì cuộc đời cậu ta vốn dĩ cũng được vui vẻ và tự do.”

Cù Yến Đình không trả lời, Lục Văn hạ giọng: “Thầy Cù, trên đời không có nếu như, nhưng anh cho Diệp Sam một cơ hội đi.”

Bầu không khí lặng thinh.

Áo khoác trượt xuống, Lục Văn đưa tay kéo lên hộ Cù Yến Đình. Đúng lúc xe quẹo vào đường khác, Cù Yến Đình không chống lại được lực quán tính, ngả sang bên cạnh nép sát vào cánh tay Lục Văn.

Anh nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ dần. Có lẽ do mệt mỏi quá không động đậy nổi nên anh chưa quay về chỗ ban đầu ngay.

Lục Văn nói nhỏ: “Thầy Cù, anh nghỉ chút đi, bao giờ đến em gọi.”

“Được.” Cù Yến Đình khen: “Ngoan.”

Lục Văn ngoan ngoãn ngồi im, tuy rằng Cù Yến Đình chỉ nép vào hắn chứ không phải tựa vào hắn, nhưng hắn vẫn tự giác đảm nhận trách nhiệm của gối ôm hình người.

Trong xe yên tĩnh chưa được 5 phút, chuông điện thoại vang lên. Lục Văn thấy rõ Cù Yến Đình run lên khe khẽ, chẳng biết bị tiếng chuông quấy nhiễu hay lạnh nữa.

Hắn sờ túi áo khoác, không phải tiếng chuông điện thoại của hắn.

Hơi hạ thấp người, Lục Văn cầm điện thoại dưới mông Cù Yến Đình, màn hình hiện một chữ duy nhất – “Nguyễn”.

Lục Văn bỗng thấy bỏng tay, mỗi lần ở cạnh Cù Yến Đình, hắn luôn quên mất vấn đề về sinh hoạt cá nhân của đối phương. Bây giờ được nhắc nhở, trong lòng dâng trào khó chịu.

Hắn chìa ra: “Thầy Cù, điện thoại của anh.”

Cù Yến Đình vốn đã vất vả trong việc nhận điện thoại, giờ cuống họng đau rát như phải bỏng nên chẳng muốn nghe điện thoại của ai sất.

Lục Văn liếc nhìn, thầm nghĩ đúng là chột dạ, nói tiếp: “Thầy Cù, điện thoại của anh đang kêu này. Có người gọi cho anh, một người tên là Nguyễn, Nguyễn trong Nguyễn Phong.”

Cù Yến Đình nheo mắt, chả muốn nhận và cũng chả muốn tìm hiểu xem Lục Văn dở chứng gì. Anh không nhúc nhích mà giả vờ ngủ.

Lục Văn tự dưng hăng hái —-

“Thầy Cù, anh tỉnh lại đi.”

“Thầy Cù, không nghe thật à? Có khi người ta sốt ruột lắm đấy.”

“Thầy Cù, anh ổn chứ?”

Mãi đến khi tiếng chuông ngắt hẳn, Lục Văn mới chịu yên.

Hắn ném điện thoại về dưới mông, quay đầu nhìn Cù Yến Đình. Xe chạy trên con đường thênh thang, ánh đèn neon rực rỡ hắt vào phủ khắp người Cù Yến Đình, điểm xuyết vài đốm sao giữa lông mày nhăn nhúm.

“Nhìn mặt mũi sáng sủa đẹp trai.” Lục Văn cố ý nói: “—- thế mà ngủ như lợn.”

Cù Yến Đình không nhịn nổi nữa, khóe miệng khẽ vểnh lên.