*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Văn đưa ra kết luận, Cù Yến Đình và Diệp Sam, Diệp Tiểu Vũ không chỉ là quan hệ giữa tác giả và nhân vật. Đâu là cải biên, đâu là chuyện từng trải, cõi lòng hắn bứt rứt muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.
Nhưng hắn không thể hỏi, trái tim đóng chặt của Cù Yến Đình là một vết thương cũ đã kết vảy nhiều năm. Làm người ngoài cuộc, bất kể là chủ động hay vô tình, bất kỳ hành vi rình mò nào cũng giống như đang xé toạc miệng vết thương của đối phương, ấy là một hành vi tàn nhẫn vô cùng.
Hôm nay chẳng may chạm vào nỗi đau của Cù Yến Đình và tạo thành tình cảnh như vậy là một bài học xương máu.
Lục Văn không biết mình áy náy hay đau lòng nhiều hơn, mình có thể đợi đến ngày Cù Yến Đình sẵn sàng mở lòng hay chăng.
Lục Văn chỉ biết là ngày mai Cù Yến Đình phải đi rồi.
Bàn tay vỗ về lưng Cù Yến Đình truyền hơi ấm cách một lớp áo sơ mi mong mỏng, Lục Văn nói, không phải dỗ dành mà là thật lòng thật dạ: “Thầy Cù, em xuất hiện trong cuộc đời anh hơi muộn, anh coi em là bạn bè hay em trai cũng được, để em ở cạnh anh thêm chút nữa đi.”
Thân thể dưới bàn tay khẽ nhúc nhích, Cù Yến Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt sạch sẽ, hốc mắt ướt át đỏ bừng, cho dù mất khống chế nhưng vẫn cố nhịn không khóc.
“Anh đi rồi, cầu nối duy nhất giữa chúng ta chỉ là một dãy số điện thoại.” Lục Văn nói, bình tĩnh và nghiêm túc: “Đừng xóa số em, đừng chặn em, status nội dung không quan trọng đừng ngoại trừ em.”
Cù Yến Đình khàn khàn đáp: “Được.”
Lục Văn thu cánh tay lại, dọc theo bả vai Cù Yến Đình trượt xuống ôm lấy vòng eo: “Em sẽ không quấy rầy anh, và sẽ không bao giờ chọc giận khiến anh đau lòng giống như hôm nay nữa.”
Cù Yến Đình đồng ý tiếp: “Được.”
“Anh trách em xuất hiện muộn,” Lục Văn nói thầm, “Vậy đừng chỉ như bèo nước gặp nhau[1]với em.”
[1] Bèo nước gặp nhau (萍水相逢): Ý của câu thành ngữ này là ví với người lạ ngẫu nhiên gặp nhau, cuộc gặp gỡ tình cỡ giữa những người xa lạ. (Lược dịch từ Baidu)
Vẻ mặt Cù Yến Đình ngơ ngác và đờ đẫn, chữ “Được” thứ ba như bị kẹt trong cuống họng.
Lục Văn không được đáp lại, nhưng không ép buộc cũng chẳng đổi lời, chờ một lúc rồi xắn ống tay áo rộng rãi của anh lên, nói: “Ống tay áo lại ướt rồi.”
Bông ngọc lan trắng trên cổ tay cũng bị vạ lây, cánh hoa rơi rụng lả tả, Cù Yến Đình tháo ra rồi lấy khăn giấy bọc lại, đây là quà chia tay nên anh sẽ không vứt đi đâu.
Lục Văn còn một phân đoạn phải quay nữa ở nhà số 302, Cù yến Đình bảo hắn đi chuẩn bị.
“Hôm nay là lỗi của em, lẽ ra em không nên nài nỉ anh đến.” Lục Văn áy náy lắm, đoán chừng Cù Yến Đình phải đi về rồi: “Anh về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Đằng nào cũng hoảng loạn và trút hết ra rồi, còn được vỗ về an ủi nữa, Cù Yến Đình cụp mi, cuộn chỗ ẩm ướt lại, khi ngẩng đầu lên đã ung dung bình tĩnh.
“Tôi sẽ đến đó sau.” Anh nói: “Lát nữa gặp lại.”
Nếu bỏ qua sự việc chen ngang vừa rồi thì hôm nay không khác gì mọi ngày cả, trời tối đen mới xong việc, Porsche và xe bảo mẫu nối đuôi nhau chạy về khách sạn.
Chiếc bình trên vách tường cạnh cửa đã thay hoa, một cành hoa anh thảo trắng và bốn cành cây rẻ quạt, lá cây rẻ quạt vàng tươi làm nổi bật lên sắc hoa trắng trong thuần khiết. Lúc đến gần, Cù Yến Đình ngắm nhìn say sưa.
Hai người mở cửa phòng mình, Lục Văn lên tiếng trước: “Thầy Cù ngủ sớm nhé.”
“Ừm.” Cù Yến Đình đáp: “Ngủ ngon.”
Đêm cuối cùng ở Trùng Khánh, sắp xếp hành lí xong xuôi, Cù Yến Đình đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn thuyền chài và sông nước.
Trên sông có bèo không nhỉ? Có gặp nhau giữa dòng nước xiết, quấn quýt chẳng rời?
Anh ngẫm nghĩ rồi cầm áo sơ mi của Lục Văn đi giặt sạch sấy khô, gấp gọn đặt ở cuối giường.
Một đêm như dài đằng đẵng, giấc mộng đẹp chưa kịp kết thúc đã tan biến rồi, Cù Yến Đình sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, đúng tám giờ khởi hành, xe bảo mẫu của Nguyễn Phong đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe khách sạn.
Hành lang đối diện, Lục Văn khoanh tay tựa bên tường, ăn mặc chỉnh tề, đôi chân dài bắt chéo chìa về đằng trước, cửa phòng 6206 vừa mở, hắn lập tức rút một cánh tay trong khủy tay ra vẫy vẫy: “Này!”
“Chờ anh á.” Lục Văn đi tới, giành lấy vali: “Em chở anh ra sân bay.”
Cù Yến Đình nói: “Tiểu Phong chở tôi rồi.”
Lục Văn biết điều ấy nên không thông báo cho lái xe, mà chuẩn bị đi cùng anh: “Em không được đi tiễn anh à? Anh xem em như em trai thì phải đối xử công bằng với cả 2 đứa em chứ?”
Cù Yến Đình không sao phản bác được đành đồng ý thôi, trước khi đi trả lại áo sơ mi cho Lục Văn, ban đầu định nhờ quản lí khách sạn trả hộ cơ. Lục văn mở cửa, tiện tay đặt áo sơ mi lên mặt tủ ngoài huyền quan.
Sau khi hoàn tất thủ tục trả phòng, hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cửa thang trông như gương, Lục Văn xoay người ngáp một cái. Bây giờ Cù Yến Đình mới kịp phản ứng, anh hỏi: “Cậu đợi ở hành lang bao lâu rồi?”
Lục Văn trả lời có lệ: “Mười phút.”
Cù Yến Đình không tin, dừng lại một chút: “Sáng sớm nay trời đổ mưa đấy, cậu biết không?”
“Không thể nào, lúc bốn giờ em dậy thì ——”
Lục Văn nói được nửa câu bỗng khựng lại, phát hiện mình mắc bẫy của Cù Yến Đình, hắn liếm liếm môi, tự tìm cho mình một lối thoát: “Ủa, túi của anh là túi Phantom[2]à, siêu khó mua lắm luôn.”
[2] Phantom Bag của Celine
“Lục Văn.” Cù Yến Đình gọi hắn, trông như đùa giỡn, nhưng giọng điệu lại rất đỗi nghiêm túc: “Người như cậu mới là siêu khó tìm đấy.”
Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, gió lạnh ngoài hầm đỗ xe dưới lòng đất tràn vào, Lục Văn mới tỉnh lại từ lời khen ngợi quý báu của Cù Yến Đình.
Tìm được xe bảo mẫu, Nguyễn Phong và Cù Yến Đình ngồi ở hàng đầu tiên, Lục Văn ngồi hàng thứ hai, tài xế không liên quan đến đoàn phim mà là người quen biết rõ mọi chuyện của Nguyễn Phong.
“Anh Lục Văn, anh cũng đi cùng đấy à.”
Đối mặt với em trai ruột của người ta, Lục Văn – “em trai nuôi” danh không chính ngôn không thuận – hơi chột dạ, giấu đầu lòi đuôi nói: “Tôi đi chung cho vui ấy mà… Thầy Cù đã dạy tôi nhiều điều, giúp ích cho tôi rất nhiều, nên tôi muốn đi tiễn anh ấy.”
“Anh kiếm cớ làm gì?” Nguyễn Phong cười hô hố: “Tối hôm trước hai anh cãi nhau ngoài phòng khách em nghe thấy hết rồi.”
Mặt Lục Văn đỏ lên: “Ơ đệt, không phải là cậu về phòng ngủ hả!”
Nguyễn Phong trả lời: “Em bị lạ gối nên không ngủ được.”
Tiếng động cơ vang lên, Lục Văn rơi vào xấu hổ và trầm cảm cùng cực, hắn ngồi chết dí ở hàng ghế thứ hai làm nền. Hai cái đầu đằng trước nhờ từ trường của anh em ruột mà chưa tới đầu đường đã dính vào nhau.
Nguyễn Phong ôm Cù Yến Đình: “Anh, anh không thể ở lại thêm hai ngày à?”
“Anh phải hoãn nhiều việc lắm rồi.”Cù Yến Đình nói, “Lẽ ra phải về từ hôm qua cơ.”
Mắt Nguyễn Phong đảo vòng vòng: “Anh hoãn lại cũng chẳng phải vì em, nghe nói hôm qua anh đến tổ A xem, anh bận lòng ai hả?”
Lục Văn vã mồ hôi, trong lòng ngờ vực, tại sao đã công khai quan hệ đôi bên rồi, mọi người thì rõ ràng trong sạch mà hắn vẫn có cảm giác rối rắm vậy.
Nguyễn Phong nói: “Anh ơi, quay xong em đến chỗ anh ở vài ngày nhé.”
Cù Yến Đình nói: “Được, anh sẽ nấu đồ ngon cho em.”
Nguyễn Phong hỏi: “Em cầm gia vị lẩu về được không?”
“Tùy em.” Cù Yến Đình dặn dò, “Trời lạnh nhớ chú ý giữ ấm, không được phép thức khuya, ba bữa phải ăn đúng giờ, ngoan ngoãn quay cho tốt.”
Lục Văn ngồi đằng sau lắng nghe, Cù Yến Đình dành cho Nguyễn Phong sự quan tâm của một người anh, và thay thế cả vị trí của bố mẹ, săn sóc chu đáo, thân mật khăng khít, làm hắn bốc mùi chua chua của một người ngoài cuộc.
Bỗng nhiên, Cù Yến Đình quay đầu lại nói với hắn: “Cậu cũng vậy.”
Mùi chua chua bị hòa vào với một cục kẹo, bất chợt biến thành ngọt ngào, Lục Văn ngẩn người, chẳng đợi hắn sắp xếp câu từ trả lời thì Cù Yến Đình đã quay lên mất rồi.
Gần đến sân bay, Nguyễn Phong nói: “Anh, em không nỡ để anh đi.”
Làm nũng đây mà, Lục Văn nhoài người lên trước ăn theo: “Em cũng thế.”
Cù Yến Đình mặc kệ cả hai, xe tấp vào lề giảm tốc độ, anh mở túi xách kiểm tra giấy tờ, không ngẩng đầu lên nói: “Tiễn đến đây thôi, sân bay đông người lắm, xuống xe không khéo bị nhận ra mất.”
Sắp phải chia ly, Nguyễn Phong thủ thỉ đủ thứ chuyện, cơm ăn áo mặc sinh hoạt hàng ngày chả đến lượt hắn lo, nên hắn tập trung nói lời hay ý đẹp mát lòng mát dạ để dỗ dành người anh từ bé đã chẳng chịu thổ lộ tâm sự.
Cuối cùng, Nguyễn Phong thật sự không còn gì để nói: “Thay em gửi lời chào tới Tư lệnh Hoàng nhé..”
Lục Văn thắc mắc: “Tư lệnh Hoàng là ai?”
“Mèo của tôi.” Chú mèo vàng mập mạp không mèo nào bì nổi, Cù Yến Đình cất tiếng ngắn gọn và trầm lắng, trả lời thay Tư lệnh Hoàng: “Meo.”
Nửa người Lục Văn nhũn ra như bị ‘măng cụt’ gẩy cho phát.
Hắn không giỏi làm nũng, không giỏi quan tâm săn sóc, chả biết gì về cuộc sống của Cù Yến Đình, nên đành dùng cách của mình, kéo cửa xe bước xuống, cương quyết nói với Cù Yến Đình: “Không ai nhận ra em đâu, em muốn đi vào với anh.”
Sân bay Giang Bắc thân thuộc là nơi bọn họ gặp nhau.
Nếu như thời gian quay ngược về lúc đó, Cù Yến Đình không đuổi hắn xuống xe và Lục Văn biết anh là ai, liệu mọi chuyện tiếp đó sẽ vận hành theo quỹ đạo nào?
Nhà ga sân bay rộn ràng mười năm như một, đổi vé máy bay xong, Lục Văn và Cù Yến Đình đi đến nơi vắng người, không đến nỗi bịn rịn chia tay nhưng đến giờ phút này cũng phải từ biệt rồi.
“À thì, quần áo đã mang đủ chưa?” Lục Văn bỗng hóa vụng về: “Ngoài Bắc gió to nhiệt độ giảm, đừng để bị sốt nữa.”
Cù Yến Đình nói: “Đủ rồi.”
Lục Văn hỏi: “Anh ăn sáng chưa, có đói bụng không?”
Cù Yến Đình nhẹ giọng thúc giục hắn: “Cậu muốn một lần hỏi toàn bộ ăn mặc, ở, đi lại sao? Cho cậu/Còn mười phút, chọn trọng điểm mà nói.”
Lục Văn không biết trọng điểm là gì, hắn cảm thấy cái gì cũng là trọng điểm hết, cân nhắc vài giây, hắn nói: “Cảnh tiếp theo rất khó diễn, anh đi rồi không còn ai giảng giải kịch bản cho em nữa.”
Tổ đạo diễn cả đống người thế kia, Lục Văn biết chứ nhưng vẫn giả bộ ngốc nghếch, hắn giống như một học sinh tiểu học tinh nghịch lanh lợi đang bày tỏ tấm lòng với giáo viên mình thích, ngụ ý là —- Em cần anh nhất.
Sao Cù Yến Đình lại không hiểu cơ chứ, nhưng anh chẳng vạch trần mà hỏi: “Cậu muốn diễn tốt bộ phim này ư?”
Lục Văn gật đầu thật mạnh, hắn rất rất muốn. Ban đầu là vì sự nghiệp của mình, sau đó hắn nỗ lực vì mọi người trong đoàn phim, vì Diệp Sam và Diệp Tiểu Vũ, còn bây giờ là vì người viết nên câu chuyện này.
Cù Yến Đình cũng lo nghĩ cho hắn lắm: “Diễn tốt là nhiệm vụ của mình, những áp lực bên ngoài chức trách thì vứt hết đi. Phát huy hết tài năng và giữ vững quyết tâm, thành quả sau này sẽ không phụ lòng cậu đâu.”
Lục Văn gật gật đầu: “Thầy Cù, em sẽ nhớ kỹ lời anh.”
Cù Yến Đình chưa từng bộc bạch với bất kì ai, nhưng lúc này anh lại nhẹ giọng nói với Lục Văn: “Bộ phim này được viết xong từ nhiều năm trước và là tác phẩm đầu tay thực sự của tôi, bỏ vốn đầu tư quay chụp là để giữ cho mình một kỷ niệm.”
Lục Văn cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhờ bộ phim này mà hắn quen biết Cù Yến Đình, về sau trong kỷ niệm của Cù Yến Đình cũng sẽ có bóng hình hắn.
Trong tòa nhà vang vọng tiếng loa phát thanh thông tin chuyến bay, thúc giục người ta vội vã. Cù Yến Đình nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ bay, người trưởng thành không cần phải chia tay mùi mẫn ướt át, anh cười khẽ, cuối cùng vỗ vỗ vai Lục Văn.
Lục Văn đột nhiên kêu toáng lên: “Em có điều quan trọng hơn chưa nói!”
Lục Văn hít sâu một hơi, giữa sân bay Giang Bắc người đến người đi ăn ngay nói thật thậm chí còn nói vô cùng mạnh mẽ: “Thầy Cù, em không hề có bạn gái.”
Cù Yến Đình xấu hổ: “Cậu gào cái gì…”
Lục Văn tranh thủ một phút quý giá để gào lên: “Em không có đối tượng hẹn hò, cũng không tìm y tá để xin số điện thoại! Cục cưng gọi cho em tối hôm đó là bạn nối khố của em, với lại gọi xong cắt đứt luôn rồi!”
Âm lượng hai bên tương phản rõ rệt, Cù Yến Đình nói: “Còn Bia giải phóng…”
“Nó chỉ là cái bia thôi!” Lục Văn trả lời: “Không có người yêu cũ xếp ba vòng quanh bia, cũng không có người yêu hiện tại, tất cả do em khoác lác cả đấy.”
Một phút đã hết, Lục Văn dứt lời thì tự giác lui về sau một bước, hắn không cần Cù Yến Đình đáp lại, mà còn sợ Cù Yến Đình hỏi vì sao hắn phải giải thích ấy chứ.
Lục Văn vẫy vẫy tay, ngậm miệng không nói “Hẹn gặp lại”.
Nếu như có thể gặp lại thì khi Lục Văn nói rằng đừng chỉ như bèo nước gặp nhau, Cù Yến Đình sẽ chẳng ngậm chặt chữ “Được” không thốt ra.
“Thầy Cù, thuận buồm xuôi gió.”
“Đừng vẫy nữa, dang tay ra.”
Cù Yến Đình ra lệnh, chờ Lục Văn do dự dang tay ra, anh nhanh chân chạy tới hai bước, đưa tay ôm chặt lấy thân hình cao lớn nọ.
Xoa đầu trông ngốc quá, vì thế anh xoa nhẹ phần gáy nhẵn bóng của Lục Văn.
Câu chuyện mà người biên kịch viết ra chỉ là giả tưởng cấu thành từ câu chữ, Cù Yến Đình nghiêng đầu, đôi môi kề sát bên tai Lục Văn nói: “Cảm ơn cậu đã khiến tưởng tượng của tôi trở nên chân thật.”
Lồng ngực đầy ắp bỗng trống rỗng, Lục Văn khẽ mở hai tay, hơi ấm sau gáy hẵng còn sót, giọng nói nhẹ nhàng bên tai vẫn chưa biến mất mà Cù Yến Đình đã lùi lại, rời xa, quay người hòa vào dòng người đang di chuyển.
Lục Văn đứng đó một hồi lâu, cho đến lúc chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Cù Yến Đình đâu nữa. Máy bay vụt ngang trên bầu trời, bị tầng mây vùi lấp, tựa như kí ức những ngày qua dần trôi trôi vào quên lãng.
Khung trời cao và con đường xa vời vợi bên ngoài nhà ga khiến lòng người trống vắng.
Trên đường trở về, Lục Văn và Nguyễn Phong ngồi cạnh nhau ở hàng đầu tiên, vai kề vai đầu tựa đầu, giống như hai kẻ thảm thương bị bỏ rơi, lạc lõng nơi chân trời xa xăm.
Lục Văn lôi điện thoại ra đăng nhập vào weibo, sau năm trăm năm, rốt cuộc hắn cũng follow lại Nguyễn Phong và add friend trên wechat luôn.
Nguyễn Phong hỏi: “Anh Lục Văn, anh đến đoàn phim hả?”
Tối nay quay cảnh đêm, chiều muộn mới bắt đầu công việc, nên Lục Văn muốn về khách sạn trước, bốn giờ sáng hắn đã rời giường, bây giờ cần ngủ thêm.
Đến khách sạn xuống xe, Lục Văn chạm rãi đi thang máy lên tầng 62. Cửa phòng 6206 đang mở, quản lí và phục vụ đang dọn dẹp. Người đi trà lạnh, rất nhanh thôi sẽ có khách mới dọn vào ở.
Đóng cửa lại, Lục Văn cắm thẻ phòng rồi thay dép lê, áo sơ mi được đặt trên tủ ngoài huyền quan, trong không khí thoang thoảng mùi nước giặt, cổ áo được gấp lại ngay ngắn.
Hắn dùng bàn tay nâng lên, đi vào phòng để đồ, áo sơ mi phải treo lên mới không bị nhăn. Hắn nắm hai bả vai giũ giũ, vạt áo và ống tay tung ra.
Một thứ gì đó vàng vàng rơi xuống.
“Hả?” Lục Văn cúi người nhặt lên.
Đó là một mảnh giấy trắng kẹp giữa áo sơ mi, rộng cỡ bàn tay, góc phải bên dưới dán một chiếc lá rẻ quạt vàng ươm.
Lục Văn nhặt lên, trái tim lặng lẽ từ khi rời khỏi sân bay bỗng đập nhanh hơn. Giấy trắng mực đen, là nét chữ đẹp đẽ của Cù Yến Đình, anh viết một bài thơ ngắn của Nabokov[3].
[3] Vladimir Vladimirovich Nabokov là một nhà văn, nhà thơ Nga. Nabokov là tác giả của nhiều tiểu thuyết nổi tiếng thế giới (Ông ấy là tác giả của Lolita ấy).
Lá rẻ quạt vàng óng ánh
Nho Muscat
Như giương nửa cánh
Con bướm ngày xưa.
(Đoạn thơ này tui kiếm không thấy thông tin nào hết luôn ;;-;;;)
Lục Văn nắm chặt tờ giấy, đọc đi đọc lại, sung sướng, ngạc nhiên, luống cuống, bối rối chẳng nghĩ được gì. Hắn là người mà nghe tiếng địa phương cũng có thể hiểu sai tận mười tám khúc cua, ấy vậy mà Cù Yến Đình để lại cho hắn một bài thơ!
Lục Văn vội vàng chạy ra phòng để đồ tìm điện thoại, hắn muốn tra xem bài thơ này có hàm ý gì. Hắn đi loanh quanh trong phòng, cơn gió thoảng qua khẽ khàng lật tờ giấy lên.
Lộ ra hai hàng chữ ở mặt sau.
Lục Văn dừng bước, cẩn thận từng li từng tí lật giấy lại, vẫn là nét chữ của Cù Yến Đình, nhưng viết rất đè nén và dè dặt.
Quả như dự đoán, câu đầu tiên viết: Đồ ngốc, đọc không hiểu đúng không?
Khi viết, Cù Yến Đình nhìn vào màn đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, trông ra con nước chảy trôi trên dòng sông Gia Lăng, trong đầu anh hiện lên một câu “Đừng chỉ như bèo nước gặp nhau.”
Lục Văn nhìn không chớp mắt.
Câu tiếp theo, là câu trả lời đến muộn của Cù Yến Đình—-