Diễn Viên Lấn Sân

Chương 48



Ánh sáng lờ mờ lách mình qua ô cửa sổ, trong phòng chẳng tối đen, Lục Văn tay ôm eo tay đỡ khuỷu chân bế Cù Yến Đình, anh rúc đầu vào hõm cổ hắn, lọn tóc mềm mềm cọ cọ làm yết hầu hắn ngứa ngáy.

Quỳ một gối bên giường, Lục Văn cúi người đặt Cù Yến Đình xuống, anh bừng tỉnh, mơ màng giãy giụa, uốn éo giữa đệm chăn êm ái, thỉnh thoảng giật giật cổ áo chẳng hề siết chặt.

Lục Văn đẩy hai cái tay ra, tháo cúc cởi áo sơ mi cho Cù Yến Đình, áo phông trắng tinh bên trong vén lên để lộ phần bụng phẳng lì săn chắc.

Cù Yến Đình híp hai mắt thành đường hẹp dài, bắt lấy giọt sáng ít ỏi ngửa đầu quan sát bóng hình bên giường trong cảnh tối mờ. Lục Văn kéo phẳng áo phông của anh, tay chưa rời đi ngay mà đặt hờ lên nút cài thắt lưng anh.

Cù Yến Đình phối hợp nâng eo, chờ rút thắt lưng ra rồi thì thả lỏng toàn thân rơi về đệm, xương cốt như bị men say ngấm vào mềm nhũn.

Lục Văn vẫn giữ nguyên tư thế, nhớ lại dáng điệu chị Linh Linh chăm sóc hắn bèn hỏi: “Có chanh không, em pha nước cho anh uống.”

Cù Yến Đình lắc đầu, chả biết không có chanh hay không muốn uống, uốn éo nghiêng người nằm lì trên giường, vừa che bụng xong thì sau lưng lại lộ ra. Lục Văn kéo chăn đắp kín người anh, rồi giơ tay tát khẽ qua lớp bông vải.

Cù Yến Đình nhăn mặt: “Cậu dám đánh tôi…”

Lục Văn không thèm cãi nhau với con sâu rượu, quay người lại, chợt giật bắn mình với Tư lệnh Hoàng đang ngồi chồm hổm ở cuối giường, hắn bước vào phòng tắm, Tư lệnh Hoàng lặng lẽ bám đuôi, trông chừng hắn như kẻ trộm trong nhà.

Không thấy bóng người bên giường đâu nữa, Cù Yến Đình ì ạch nhổm người dậy bật đèn và ngơ ngác nhìn xung quanh. Chẳng mấy chốc, Lục Văn quay về, trong tay cầm chiếc khăn lông ướt giặt nước ấm.

Cù Yến Đình nhếch cằm, khuôn mặt say khướt được khăn nóng lau chùi, ẩm ướt và ửng hồng, choáng váng nữa, anh cầm lòng không đặng ngã đầu về gối.

Duỗi tay ra khỏi chăn, sờ soạng bên giường.

Lục Văn hỏi: “Anh muốn cái gì?”

Cù Yến Đình lầm rầm: “Cậu.”

Lục Văn lại thấy yết hầu ngưa ngứa.

Cù Yến Đình thở hắt: “Cậu đi về chứ?”

Lục Văn suýt tức hộc máu mồm, cha nội này lúc tỉnh bắt nạt hắn chưa kể, say rồi vẫn đùa giỡn hắn. Kìm nén cơn giận, nhét tay Cù Yến Đình vào trong và dém chặt chăn, hắn đáp “Ừ”.

Hắn đưa mắt nhìn cửa sổ, tuyết rơi rì rào mãi chẳng thôi, không biết đến bao giờ.

Vốn là ngày vui chúc mừng đóng máy, nhưng nhân vật chính lại phải làm trâu làm ngựa, ban ngày mỏi mắt chờ mong mà chẳng nhận được niềm vui bất ngờ, thực tế rước tổ tông vào người.

Lúc Cù Yến Đình chè chén thả cửa với cả đống người – hắn dán mắt trông chừng, uống say khướt – hắn đưa về nhà, cởi quần áo, lau mặt, đắp chăn, ngay cả vài bước chân cũng phải hắn bế. Tốn công tốn sức vật vã đến nửa đêm, con ma men nào đó sạch sẽ rồi nằm chình ình ra đấy, chưa gì đã đuổi hắn đi.

Sự nhiệt tình lúc chọc ngực hắn đâu?

Sao không mắng hắn đồ đểu nữa?

Không lo hắn đi trong trời tuyết dày sẽ trẹo chân ư?

Lục Văn chưa từng chịu thiệt cỡ này, một hai ấm ức không cam lòng, đang định mạnh miệng bảo “Tạm biệt” thì chợt, Cù Yến Đình rốt cuộc sờ thấy ống tay áo hắn và kéo kéo.

“Làm gì vậy?”

“Hay… Ở lại qua đêm đi.”

Lục Văn tức thì sửng sốt, hắn sợ mình hiểu lầm, sợ mình ảo tưởng, nhìn gương mặt ngơ ngơ nửa ngủ nửa say nọ hồi lâu, hắn thấp thỏm thăm dò: “Em không nằm đất đâu.”

Cù Yến Đình nói: “Được.”

Lục Văn nói tiếp: “Em không ngủ ghế sô pha đâu.”

Vừa dứt lời, bàn tay đang níu ống tay áo hắn buông lỏng, rụt vào chăn, Lục Văn biết được voi đòi Hai Bà Trưng thì sẽ mất cả chì lẫn chài. Nhưng chẳng chờ hắn sửa lời, Cù Yến Đình đã lặng lẽ lăn vào giữa giường, chừa chỗ bên cạnh.

Giường trống một nửa, não Lục Văn cũng trống rỗng theo: “Thầy Cù?”

Hắn tháo đồng hồ và cởi áo khoác, cố gắng chậm rì cho Cù Yến Đình cơ hội đổi ý, nhưng mãi đến khi chỉ còn sơ mi và quần dài thì Cù Yến Đình vẫn im lìm trong chăn, chả thèm ừ hử câu nào.

Lục Văn vén góc chăn, lên giường nằm ngay ngắn, đệm đúng mềm thật, khoảnh khắc đàn hồi khiến trái tim run rẩy, hắn nằm nghiêng đưa lưng về phía Cù Yến Đình, chung chăn chung chiếu.

Chẳng mấy chốc, sau lưng vang tiếng hít thở đều đều, Cù Yến Đình ngủ rồi.

Còn Lục Văn méo buồn ngủ tí nào, cẩn thận xoay người, đúng lúc Cù Yến Đình cũng quay sang, hắn bèn nhích từng tí lại gần và xác định xem người nọ ngủ say hay ngủ nông.

Cù Yến Đình ngủ chẳng yên, thỉnh thoảng nói mớ, mơ thấy ai là vô thức lẩm bẩm, giọng nói đương lúc say bét nhè trở thành tiếng mèo kêu sẻ hót, nhẹ bẫng rền rĩ.

“Tiểu Đường…”

Lục Văn mất hai giây để ngộ ra, Cù Yến Đình đang gọi tên khai sinh của Nguyễn Phong, chắc đang mơ thấy hồi còn bé nhỉ? Hắn thay mận đổi đào, tự thêm đất diễn cho mình và đáp: “Ơi, anh trai.”

Cù Yến Đình men theo tiếng gọi lần mò chạm vào Lục Văn, vuốt ve đầu vai hắn: “Lớn tướng…”

Lục Văn tự chuốc bối rối vào người: “Anh à, em đã trưởng thành rồi.”

Bàn tay Cù Yến Đình chẳng chịu yên, sờ sờ trượt xuống xương sườn Lục Văn, dạo xưa anh hay sờ Nguyễn Phong như thế, đứa bé gầy còm quá, anh phải xem xem có thêm tí thịt nào không.

Lục Văn cắn răng chịu nhột, chờ Cù Yến Đình dần dần nằm im, hắn giữ chặt cái tay nọ, nhấc ra đặt vào giữa hai người.

Bấy giờ Cù Yến Đình lầm rầm câu gì nghe chẳng rõ.

Lục Văn nhích lại gần gối đầu, lọn tóc lòa xòa trước trán hai người quấn quýt nhau, hắn hỏi nhỏ: “Gì cơ?”

Cù Yến Đình mấp máy môi và gọi “Papa”.

Đây là cách gọi của trẻ con, Lục Văn không dám nghĩ ngợi và không đủ dũng khí để đồng cảm, vào lúc Cù Yến Đình cuộn mình gọi lần thứ hai, hắn duỗi tay kéo người nọ vào lòng ôm siết.

Cù Yến Đình rúc vào hõm vai Lục Văn đầy âu yếm và bịn rịn, hiển nhiên đã coi hắn như người cha trong mộng.

Tâm trạng Lục Văn rối rắm quá, quả báo là có thật, mày so sánh người ta với bố, sớm muộn gì cũng có một ngày người ta biến mày thành bố.

Tuyết ngừng rơi trước bình minh.

Cù Yến Đình hiếm khi ngủ sâu giấc đến tận chiều, trong phòng chứa chan ánh sáng sau tuyết đầu mùa, anh nhíu mắt, say xỉn không tránh khỏi mất kí ức tạm thời.

Trong chăn ấm đến lạ, thậm chí hơi nóng, anh vén góc chăn lên, phát hiện hai cánh tay rắn chắc quấn quanh eo mình.

Trí nhớ quay về, đủ thứ chuyện tối qua ùa tới, tri giác đua nhau sống dậy, cả cơ thể Cù Yến Đình bị Lục Văn quấn rịt từ đằng sau như ôm gối.

Anh hơi nhúc nhích cái, tức thì sau lưng vang lên chất giọng tông trầm đầy cáu kỉnh: “Mẹ nó đừng có lộn xộn.”

Cù Yến Đình đờ mặt, không thể tin nổi thằng ngốc này dám chửi bậy với mình, anh cúi đầu gỡ cái tay trên eo và cất giọng khàn khàn ra lệnh: “….Cậu bỏ tay ra cho tôi.”

Lục Văn nhăn tít lông mày: “Ồn vãi…”

Cù Yến Đình giãy giụa: “Cậu bỏ tay ra.”

Lục Văn chưa tỉnh hẳn nhưng không cản trở gì đến việc hắn cáu gắt độ ngái ngủ: “Ngoan ngoãn tí xem nào!”

Cù Yến Đình bị siết chặt hơn, nằm trên giường cựa mãi chẳng thoát, anh tức giận dồn hết sức lực trở mình quay phắt ra đằng sau.

Hai người lưng kề ngực, thịt sát thịt, cơ thể vừa tỉnh giấc chịu kích thích mà run bắn, Lục Văn gào mồm: “Anh cọ chỗ nào đấy!”

Cù Yến Đình trở mình đầy gian nan: “Tránh ra…”

Đột nhiên, như phòng ngự cũng như tấn công – Lục Văn ôm Cù Yến Đình lăn nửa vòng và đè chặt dưới người: “Cọ đíu gì cửng bố nó rồi đây này!”

Tiếng gào giận dữ và tục tĩu quanh quẩn trong phòng – phản ứng bản năng của Lục Văn với tư cách một người đàn ông, quả nhiên người trong lòng ngoan hẳn, mà hắn cũng tự tỉnh luôn.

Lục Văn chậm rãi mở mắt ra, Cù Yến Đình nằm dưới người hắn, nghiêng đầu sang một bên không thèm nhìn hắn, tóc mai điểm xuyết mấy giọt mồ hôi do ban nãy giãy giụa quá, từ lỗ tai kéo dài đến cổ đỏ au hơn cả đêm qua say rượu.

Sống lưng tức thì lạnh toát, Lục Văn tiến thoái lưỡng nan: “Thầy…”

Cù Yến Đình: “Cút xuống.”

Lục Văn không dám động đậy, hắn cửng thật mà… Hắn nâng người dậy từng li từng tí lề mà lề mề, Cù Yến Đình quay phắt đầu lại, cơn giận dữ tụ thành vũng nước trong sóng mắt, anh không nhịn nổi nữa bèn đẩy hắn ra.

Lục Văn quấn chăn lăn vòng, cong lưng như con mèo bự.

Cù Yến Đình trở mình xuống giường, bước chân yếu mềm lao tới tủ quần áo, vừa lấy quần áo sạch vừa để ý tình hình trên giường – im lìm, anh không nhịn được phải bới móc: “Cậu còn ì ra đấy chưa chịu dậy?”

Lục Văn nhủ bụng dậy là dậy thế nào: “Em, em đâu nhanh đến thế.”

Cù Yến Đình ôm mớ quần áo cất giọng cảnh cáo: “….Không được phép tuốt trên giường tôi.”

Lục Văn có trẫm mình xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch nỗi oan: “Đương nhiên em không —–”

“Tốt nhất là không.” Cù Yến Đình đóng sầm cửa tủ: “Bằng không tôi phong sát cậu.”

Lục Văn xấu hổ không có lỗ chui, đù má đúng là ngại tới mức đầu xì khói luôn. Lục Chiến Kình không cho phép hắn khúm núm lúc ở bên ngoài, nếu biết hắn ra ngoài càn rỡ cỡ này thì chắc sẽ đá hắn cút khỏi sổ hộ khẩu nhà họ Lục mất.

Cù Yến Đình bước vào nhà tắm, Lục Văn dang chân dang tay nằm ngửa, nhìn trần nhà hít vào thở ra, không có tác dụng gì mấy, hắn đứng dậy ra ngoài ban công ngắm hoa nhằm phân tán sự chú ý.

Tư lệnh Hoàng nằm trên kệ cây cảnh sát bờ tường, thấy hắn bèn ngóc đầu dậy.

Lục Văn nơm nớp lo sợ, nịnh bợ quý ngài khó tính đây: “Mày phải gọi là Mãnh hổ trong tôi dịu dàng ngửi tường vi [1].”

[1] Gốc: “In me, the tiger sniffs the rose” – Siegfried Sassoon, trong thâm tâm mỗi người luôn có 1 con mãnh hổ tượng trưng cho tham vọng, hoài bão, mạnh mẽ và sắt đá; ngoài cửa hang của con hổ này có trồng hoa tường vi tượng trưng cho sự ấm áp và đẹp đẽ; vào một lúc nào đó con hổ sẽ dịu dàng ngửi hoa tường vi; con người có lúc cứng rắn cũng có lúc yếu mềm. Với trình độ của Lục Văn thì chắc ý ẻm là Tư lệnh Hoàng hung mãnh như hổ, dịu dàng như hoa.

Hắn đến gần sờ đầu Tư lệnh Hoàng, tò mò hỏi: “Mày là đực hay cái? Triệt sản rồi à, vậy mày không thể hiểu được cảm giác của tao đâu. Đệt, không nói nữa, vừa nhắc đến lại có cảm giác.”

Lục Văn từ sân thượng đi xuyên sang phòng khách, tối qua rối ren quá, túi xách của Cù Yến Đình vứt trên sàn, hắn nhặt lên, một xấp tài liệu dăm ba tờ trượt ra, hợp đồng gì gì đó.

Đây là thỏa thuận và thuyết minh về cái kịch bản mượn tên, Cù Yến Đình đã ký. Lục Văn đọc trọn vẹn, phát hiện ra toàn quy định liên quan đến nội dung của bản chuyển thể chứ chả thấy điều nào nói về thù lao.

Cửa phòng tắm mở ra, Lục Văn cất kỹ hợp đồng vào túi, giả vờ ngoan hiền.

Cù Yến Đình gột sạch mùi rượu và mồ hôi nóng, nhẹ nhàng khoan khoái ló đầu ra, thấy Lục Văn ngồi trên ghế sô pha bèn hỏi: “Ổn chưa?”

Lục Văn thẹn thùng gật đầu.

“Lại đây rửa mặt.”

Lục Văn nghe lời bước vào phòng tắm, trông thấy trên bệ đá đặt một hộp bàn chải đánh răng mới tinh, hắn đứng bên trái xé vỏ, Cù Yến Đình đứng bên phải sấy tóc, gió nóng thổi hồng lỗ tai anh.

Ngậm bàn chải trong mồm, Lục Văn ngẩng đầu soi gương, bắt gặp Cù Yến Đình đang nhìn thoáng qua đũng quần hắn, hắn lập tức gào lên: “Anh nhìn gì thế?!”

Cù Yến Đình tắt máy sấy, tiếp tục bôi lotion chả thèm để ý tới hắn.

Lục Văn thấy oan quá, gây ra cớ sự bây giờ đâu phải mình hắn sai, hắn nói: “Anh chủ động giữ em lại qua đêm đấy chứ, còn cho em lên giường ngủ.”

Cù Yến Đình nói: “Tôi không cho cậu ngủ cái kiểu đấy.”

Lục Văn giải thích: “Trên đời có biết bao nhiêu cách ngủ cơ mà… Có khi Hamlet cũng ngủ như em.”

Đàn ông mà, thỉnh thoảng không tránh khỏi, Cù Yến Đình chả định so đo đâu nhưng không biết sao anh cứ thích trêu Lục Văn, rũ làn mi anh nói: “Cậu vừa kéo vừa ôm vừa chào cờ, Hamlet có thế không tôi không biết chứ tôi nghi ngờ cậu là đồng tính lắm.”

Lục Văn nghẹn họng nhìn anh trân trân, nuốt bọt kem đánh răng: “Đó là vì em chưa tỉnh ngủ!”

“Thì sao?” Cù Yến Đình hỏi: “Coi tôi như con gái chứ gì?”

Để tránh việc xúc phạm 100%, Lục Văn bất chấp khó khăn trả lời: “Sao có thể, em coi mình như con gái ấy chứ.”

Cù Yến Đình bật cười: “Ồ, thế cậu thích tuýp đàn ông thế nào?”

Lục Văn đần mặt: “Sao em lại thích đàn ông cho được!”

Cù Yến Đình nói: “Con gái mà thích con gái, quả nhiên cậu là đồng tính.”

Lục Văn chui đầu vào tròng, nghiến bàn chải đầy mùi bạc hà cay xè, hắn không thanh minh nữa, luống ca luống cuống vặn nước súc miệng và rửa mặt, để mặc giọt nước tí tách, cùi không sợ lở nói: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa!”

Lục Văn chạy ra khỏi phòng tắm, vơ áo khoác và điện thoại, vội vã thay giày bỏ đi.

Cù Yến Đình thong thả theo sau, tiễn ra đến cửa, trong lòng Lục Văn ngổn ngang trăm mối, trước khi đi vẫn không quên nhiều chuyện: “Gì thì gì, sau này anh bớt dẫn người khác về nhà qua đêm đi.”

Rầm, cửa đóng lại.

Lục Văn đứng đờ ra trên tấm thảm trước cửa, xoay người cất bước vào thang máy đi xuống tầng, chỉ trong vòng một đêm thôi mà bên ngoài tòa nhà đã trắng xóa toàn tuyết là tuyết.

Lục Văn giẫm lên tuyết đi ra ngoài, rút điện thoại gọi xe, chưa kịp quay số thì điện thoại đã vang lên trước – Tôn Tiểu Kiếm gọi. Hắn nhận máy, đá bông tuyết mềm xốp trên đất: “Alo?”

“Anh đây!” Giọng nói của Tôn Tiểu Kiếm rất đỗi hăng hái: “Chiều tới công ty nhá!”

Lục Văn chưa tắm rửa, chưa thay quần áo, sinh lí khó chịu, tâm lí tổn thương, hôm nay chả muốn đi đâu sất, hắn buồn phiền hỏi: “Làm gì?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Công ty muốn sắp xếp cho cậu tham gia một chương trình thực tế!”

Lục Văn khựng lại: “Chương trình thực tế nào?”

“Chờ cậu đến đây rồi nói tiếp.” Tôn Tiểu Kiếm cầm lòng không đặng tiết lộ: “Cơ hội hiếm có khó tìm, cậu biết trong số những khách mời khác có ai không?”

Lục Văn hỏi: “Ai cơ?”

Tôn Tiểu Kiếm trả lời: “Lưu lượng trong lưu lượng, Cận Nham Dư!”

Bên cửa sổ ban công tầng 9, Cù Yến Đình đang tưới một chậu Củ hoa chuông, anh đưa mắt ngắm nhìn họ Lục đang nghe điện thoại nổi bật giữa nền tuyết trắng xóa dưới tầng, lặng lẽ nở nụ cười.

“Đầu đất.” Anh thì thầm: “Ông đây chỉ dẫn mỗi cậu về nhà qua đêm thôi.”