Sau khi đi xuống U Minh Chi Địa thì Giang Lưu Nhi mới biết nó cũng không sâu như mình đã nghĩ. Cảm giác ban đầu kia chỉ là do một lực lượng vô hình nào đó khiến cho nó bị sai lệch mà thôi.
Hệt như hạp cốc quỷ dị mà hắn từng gặp ở Tùng Nguyệt Lâm, cây cối, đất đá... , mọi thứ trong U Minh Chi Địa này đều có màu đen. Cả không gian bị bao trùm bởi sự tĩnh mịch đến đáng sợ.
Thế nhưng sự tĩnh mịch và cảm giác chết chóc ấy lại làm cho một kẻ khác kích động.
Kẻ đó là Nghiệt.
...
Đi được hơn một canh giờ thì đám người Giang Lưu Nhi bỗng dừng lại tại một hồ nước lớn. Và như những thứ khác, nước trong hồ cũng có một màu đen tuyền. Nếu nói ở đây có màu sắc nào khác nữa thì đó chắc chắn là đóa hoa sen nở phía trên mặt hồ này. Một đóa hoa sen tím.
"Viện chủ, vật kia là gì vậy?"
Một nữ trưởng lão hướng Phong Ngọc Thường hỏi.
Phong Ngọc Thường lắc đầu, bảo:
"Ta cũng không nhận thức được."
Nàng nhìn qua Bạch Thiên Thù:
"Bắc viện chủ, ngươi hẳn là nhận thức?"
"Biết một chút. Nếu ta nhớ không lầm thì đóa hoa kia chính là Tử Tâm Hoa."
"Không lẽ ý ngươi là Tử Tâm Hoa dùng để luyện chế loại đan dược giúp gia tăng năm mươi năm thọ nguyên tu sĩ - Duyên Thọ Đan?"
"Không sai."
Có được lời xác nhận của Bạch Thiên Thù, Phong Ngọc Thường và những người khác đều khá vui mừng. Họ không nghĩ chỉ mới vào U Minh Chi Địa một lát mà đã gặp được loại thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý như Tử Tâm Hoa này.
Phải biết phàm là đồ vật liên quan đến thọ nguyên tu sĩ thì đều là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu đấy!
"Cô cô, xin để điệt nhi xuống hái Tử Tâm Hoa kia."
Người vừa đề nghị là Phong Tiếu Thiên.
Nghe thế, Bạch Thiên Thù khẽ "Hừ":
"Tử Tâm Hoa là do ta phát hiện, muốn hái cũng phải do người của Bắc viện ta hái."
Hiển nhiên Phong Tiếu Thiên sẽ không đồng ý với nàng. Hắn nói:
"Bắc viện chủ, chúng ta đều là người của Đại Nhật Cung, hà tất phải phân Nam viện hay là Bắc viện."
"Nói vậy thì bảo vật Tây viện ngươi tìm được sẽ giao hết cho Bắc viện ta chắc cũng chẳng thành vấn đề nhỉ?"
Nàng bồi thêm:
"Ngớ ngẩn!"
"Bắc viện chủ, ngươi..."
Phong Tiếu Thiên cảm thấy có chút mất mặt nhưng lại không thể phản bác được.
"Thôi được rồi. Đóa Tử Tâm Hoa này ta sẽ không tranh với Bắc viện ngươi."
Dừng một chút, Phong Ngọc Thường nói tiếp:
"Thời gian ma vụ rút đi cũng không nhiều, nếu chúng ta cứ đi cùng nhau thế này thì sẽ chẳng tìm kiếm được bao nhiêu bảo vật. Theo ta thấy thì chúng ta nên chia ra thành bốn nhóm, mỗi nhóm ba người, như vậy xác suất tìm được bảo vật sẽ cao hơn. Bắc viện chủ, ngươi thấy thế nào?"
Trầm ngâm một đỗi, sau cùng Bạch Thiên Thù cũng gật đầu đồng ý.
Tuy rằng tách ra sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn nhưng khả năng tìm thấy bảo vật cũng cao hơn. Mọi thứ đều có giá của nó.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
"Ào... Ào... Ào..."
Bỗng nhiên, từ dưới đáy hồ, một con thủy quái bất thình lình nổi lên.
"Á!"
Chỉ trong chớp mắt, một nữ trưởng lão đứng gần hồ nhất đã bị thủy quái nuốt vào bụng.
"Tất cả lùi lại!"
Bạch Thiên Thù và Phong Ngọc Thường đồng thanh hét lên.
Sau khi đã thoái lui khá xa, lúc này mọi người mới có thời gian quan sát con thủy quái trước mặt.
Nó là một con rắn khổng lồ ba đầu!
"Bắc viện chủ, ngươi có nhận ra lai lịch của nó không?"
Phong Ngọc Thường hỏi vội.
"Ta không nhận thức được."
"Khè... Khè..."
Từ chiếc đầu chính giữa, thủy quái phun ra một ngọn lửa màu vàng nhạt về phía đám người đối diện.
"Mọi người cẩn thận!"
"Tất cả bao vây đồng loạt tấn công!"
"Khè... Khè..."
Thủy quái to lớn mà lại hết sức linh hoạt, nhất là ba chiếc đầu của nó. Cái ở giữa thì phun ra lửa, cái bên trái thì phun ra băng, cái bên phải thì phun ra khói. Quả thật vô cùng khó đối phó.
"Ầm"
"Ầm"
Cuộc chiến diễn ra rất khốc liệt. Đến hiện tại, sau gần nửa giờ, hai chiếc đầu của thủy quái đã bị Phong Ngọc Thường và Bạch Thiên Thù liên thủ chặt đứt, chỉ còn lại cái ở giữa. Tuy vậy thì bọn họ cũng bị thương không nhẹ.
Bạch Thiên Thù cố áp chế thương thế trong người, vận linh lực vào tấm dải lụa trong tay. Dải lụa bỗng chốc dài ra, uốn lượn theo một quỹ tích hết sức quỷ dị, sau cùng thì cuốn lấy chiếc đầu duy nhất còn lại của thủy quái.
Nhìn Phong Tiếu Thiên đang ở gần đó, Bạch Thiên Thù nói lớn:
"Mau chặt đầu nó!"
Phong Tiếu Thiên vội nắm chặt thanh kiếm lao vào.
"Keng"
Thanh kiếm còn chưa kịp chém xuống thì hắn đã bị đuôi của thủy quái quất vào người, rơi thẳng xuống đất.
Thủy quái không bỏ qua cơ hội, nó há to cái miệng đỏ lòm như máu lao xuống chỗ Phong Tiếu Thiên.
Nhìn thấy chiếc miệng khổng lồ kia đã cận kề mình, Phong Tiếu Thiên hoảng sợ hét lên:
"A... A... A..."
Nhưng may thay, ngay lúc ấy thì đầu của thủy quái đã bị người kéo lại. Và người kéo lại kia không ai khác ngoài Bạch Thiên Thù.
"Phong Tiếu Thiên, ngươi còn không mau chém đầu nó!"
Mặc cho tiếng quát bên tai của Bạch Thiên Thù, Phong Tiếu Thiên chẳng những không cầm kiếm công kích thủy quái mà còn nhanh chân lùi lại phía sau. Khoảnh khắc đáng sợ vừa rồi còn in sâu trong tâm trí hắn. Hắn thật sự không còn đủ dũng khí để đối mặt với con quái vật kia nữa.
Bạch Thiên Thù thấy vậy thì có xúc động muốn chửi ầm lên. Nàng vốn đã bị thương không nhẹ, linh lực hiện giờ chẳng còn bao nhiêu, sợ là không thể giữ được lâu nữa. Phong Ngọc Thường thì đã trọng thương, giờ đến kẻ có tu vi xếp thứ ba trong nhóm là Phong Tiếu Thiên thì lại bị dọa cho khiếp vía.
Đúng là vừa lo vừa tức mà!
"Phốc"
Bất chợt, Bạch Thiên Thù phun ra một ngụm máu tươi, cũng chẳng rõ do thương tích bộc phát hay là vì tức giận nữa.
Chính tại thời khắc Bạch Thiên Thù tưởng chừng tất cả đối với mình sắp kết thúc thì trong tầm mắt nàng, một thân ảnh bay lên, sau đó thì một kiếm quang chém xuống.
"Ầm"
Bụi mù tan đi, thân ảnh kia dần hiện rõ.
Là Giang Lưu Nhi.
Hắn bước tới đỡ Bạch Thiên Thù dậy, quan tâm hỏi:
"Sư tỷ, ngươi còn chịu được không?"
Bạch Thiên Thù gật đầu, lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
Lại qua thêm một canh giờ, cảm thấy thương thế đã tốt lên một chút, Bạch Thiên Thù mở mắt ra, đứng dậy đi tới chỗ Phong Ngọc Thường. Khi nhìn thấy Phong Tiếu Thiên ngồi gần đó, nàng tức giận mắng một câu:
"Vô dụng!"
Phong Tiếu Thiên siết tay lại, trong lòng cảm thấy rất khuất nhục. Thế nhưng hắn cũng chỉ đành cam chịu.
"Ngươi thế nào rồi?"
Bạch Thiên Thù nhìn Phong Ngọc Thường mở miệng hỏi.
"Không nguy hiểm đến tính mạng. Không quá đáng ngại."
Nghe nàng nói vậy thì trong lòng Bạch Thiên Thù cũng yên tâm. Nàng tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống, nhắm mắt điều tức tiếp tục trị thương. Cứ thế, mãi đến lúc trời đã tối đen nàng mới đình chỉ việc điều tức.
Tiến lại gần chỗ Giang Lưu Nhi, nàng khẽ hỏi:
"Ngọc Kinh và những người khác thế nào rồi?"
"Họ còn đang điều tức."
"Vậy... Ngươi... Ngươi thế nào?"
Giang Lưu Nhi liếc qua nàng, ánh mắt có chút khác lạ.
Chẳng hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt của hắn, Bạch Thiên Thù cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nàng bỗng nói:
"Ta qua xem Ngọc Kinh."
Nói xong, nàng liền đứng dậy, nhanh chóng bước đi. Nàng không nhận ra rằng mình bước vội hơn bình thường khá nhiều.