Tìm mãi một hồi vẫn không thấy Đồng Đồng đâu cả, như nghĩ đến điều gì, cô gái bước tới căn nhà tre phía đối diện. Khi trông thấy thân hình nhỏ nhắn với cái đầu tròn vo đang ngồi trên sàn, cô gái cất lời:
"Thì ra ngươi đang ở đây."
"Chi chi"
Đồng Đồng quay lại nhìn nàng, kêu khẽ hai tiếng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, bộ dáng buồn bã.
Thấy vậy, cô gái ngồi xuống cạnh nó, hỏi nhỏ:
"Ngươi đang nhớ hắn hả?"
Đồng Đồng gật mạnh đầu một cái rồi lại lắc lắc đầu làm cho cô gái chẳng hiểu ra sao. Nàng sờ vào đôi tai dài của nó, lẩm bẩm:
"Ngươi thật là kỳ lạ. Mỗi lần gặp hắn thì luôn trốn tránh e sợ, giờ hắn đã đi rồi thì ngươi lại tưởng nhớ hắn."
...
Lúc này, Thiên Ma đang trên đường đi đến chỗ của Cổ Mị Sanh. Khi tới nơi, chưa kịp bước vào thì một cô gái đã ra nghênh đón. Nàng khom người hành lễ:
"Nô tỳ tham kiến Thiên Ma đại nhân."
"Ta muốn tìm nhị trưởng lão."
"Hồi bẩm đại nhân, nhị trưởng lão đã rời tông môn vào hai ngày trước rồi ạ. Trước khi đi, người có nhắn lại nếu đại nhân đến đây thì đưa truyền âm phù này cho ngài."
Nói xong, cô gái lấy ra một tấm phù lục dâng lên.
Thiên Ma tiếp nhận, đưa thần thức vào. Tức thì, giọng nói của Cổ Mị Sanh vang lên trong đầu hắn:
"Chủ nhân, kỳ hạn đã đến nên ta phải rời đi trước. Mười lăm tháng bảy, đợi người tại Kim Ưng Môn."
Sau khi thu hồi thần thức, Thiên Ma chẳng nói thêm gì nữa mà xoay người hướng về đại môn Âm Dương Tông.
...
Kim Ưng Môn.
Thời khắc Thiên Ma tới môn phái này thì nó đã bị tiêu diệt, và hiển nhiên hung thủ không ai khác ngoài Cổ Mị Sanh.
Chẳng để Thiên Ma đứng đợi quá lâu, từ bên trong, Cổ Mị Sanh ra nghênh đón:
"Chủ nhân, người đã đến."
Nhẹ gật đầu, Thiên Ma hỏi:
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Tính luôn Kim Ưng Môn này nữa thì đã có hai môn phái bị ta tiêu diệt. Chỉ là, vẫn chưa giết được tu sĩ cấp Chân Đan cảnh nào."
"Không cần vội. Ngươi cứ nhàn nhã giết vài môn phái là được, phần còn lại ta sẽ thay ngươi làm. Yên tâm, ngôi vị tông chủ chắc chắn sẽ là của ngươi."
Dứt lời, Thiên Ma liền phá không bay đi, chỉ lưu lại một câu:
"Ta muốn đi một mình."
Nhìn đạo lam quang vừa biến mất nơi chân trời, Cổ Mị Sanh hết sức bất mãn lầm bầm:
"Đi chung với ta thì ngươi cảm thấy rất mất mặt sao? Uổng công ta chờ đợi ngươi lâu như vậy. Thật là tên chủ nhân vô lương tâm!"
...
Hai ngày sau, tại biên giới phía bắc Đại Hạ Quốc.
Vùng lãnh thổ này có hơn mười tông phái tu tiên lớn nhỏ, tất cả đều là thế lực phụ thuộc của Tinh Cung. Bách Hoa Môn là một trong số đó.
Bách Hoa Môn được thành lập đã hơn hai ngàn năm, là một môn phái thuộc chính đạo. Điểm đặc biệt nhất của môn phái này là tất cả mọi người, từ chưởng môn cho đến đệ tử, tất cả đều là nữ nhân. "Truy cầu đại đạo, không hỏi tình duyên", đó là tôn chỉ của họ.
Đệ tử Bách Hoa Môn ai ai cũng đều có dung mạo hơn người, khí chất siêu phàm, là những hiệp nữ được người người nể phục. Tuy nhiên, có được tất có mất, chính bọn họ cũng là cái gai trong mắt của không ít kẻ, nhất là với tu sĩ tà đạo. Và hôm nay, một người trong số ấy đã tìm đến. Đó là một nam tử.
Hắn khoác trên người một bộ tử y, đeo chiếc mặt nạ vàng, còn khá trẻ.
Nhìn nam tử kia, một nữ trưởng lão bước ra nói:
"Xin hỏi tiền bối vì sao lại xông vào Bách Hoa Môn chúng ta?
"Diệt Bách Hoa Môn."
Tuy câu trả lời của nam tử rất ngắn gọn và bình thản nhưng lại như một tảng đá đè nặng trong lòng những đệ tử Bách Hoa Môn. Bởi lẽ bọn họ hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi cũng như khí tức của hắn. Thậm chí việc bằng cách nào hắn lại xuất hiện bên trong môn phái họ cũng không biết.
Vị nữ trưởng lão vừa nãy cố trấn định hỏi:
"Tiền bối, Bách Hoa Môn đã đắc tội gì với ngài?"
"Xưa không oán, nay không thù."
Nữ trưởng lão kia đang muốn nói gì đó thì một giọng ôn nhu truyền tới:
"Nếu đã chẳng oán thù vậy cớ gì lại muốn hủy diệt bản môn?"
Người vừa đến là một cô gái rất xinh đẹp. Nàng mặc một bộ y phục màu vàng nhạt với những họa tiết đơn giản, khá kín đáo. Tuy nhiên, điều làm người khác chú ý nhất không phải dung mạo hay y phục mà là đôi chân nàng. Mặc dù bị che khuất sau bộ trường bào rộng nhưng không khó để nhìn ra đây là một đôi chân dài miên man, có lẽ phải tầm ba thước (một mét hai); dưới bàn chân không đi giày như mọi người mà để trần, lộ ra những ngón chân thon nhỏ nhắn với nước da trắng sáng đầy gợi cảm.
Đôi chân ấy như có một sức hấp dẫn đặc biệt nào đó đến nỗi Thiên Ma cũng phải ngầm công nhận. Hắn dời mắt khỏi nó, giọng lãnh đạm:
"Nhân thế vốn dĩ không có oán thù. Việc thêm một hay bớt một lại có gì khác nhau?"
Nghe vậy thì cô gái kia bỗng trầm mặc.
Một lúc sau nàng mới lên tiếng:
"Xem ra ý đạo hữu đã quyết. Đã vậy, chúng ta đành dùng thuật pháp để phân định."
Nàng quay sang bảo mọi người:
"Các ngươi tránh xa một chút."
"Vâng, môn chủ."
Sau khi bọn họ đã rời khỏi, cô gái, cũng là môn chủ của Bách Hoa Môn mới xuất kiếm tấn công nam tử đối diện.
"Keng keng"
"Keng"
Những đường kiếm của nàng rất đẹp. Mềm mại như nước, nhẹ nhàng như hoa. Nó chính là bộ kiếm pháp trấn môn của Bách Hoa Môn:
Bách Hoa Phiêu Hương Kiếm Quyết!
Tuy uy lực của bộ kiếm pháp này không tệ nhưng đáng tiếc, đối thủ của nàng lại là Thiên Ma.
"Keng keng"
Càng đánh, trong lòng môn chủ Bách Hoa Môn càng lo lắng. Bởi vì từ đầu tới giờ, nàng đã liên tục thi triển những kiếm chiêu lợi hại nhất của Bách Hoa Phiêu Hương Kiếm Quyết mà vẫn chẳng làm gì được đối phương; trong khi đó, đối phương lại chưa hề chủ động xuất chiêu với nàng.
"Keng"
Mượn thế kiếm, Thiên Ma bay lùi lại phía sau. Hắn bỗng nói:
"Ngươi đã thua."
Môn chủ Bách Hoa Môn còn chưa kịp phản ứng thì một cơn gió đã thổi qua tai nàng. Một cảm giác mát lạnh từ hông truyền đến. Nơi ấy, máu bắt đầu chảy ra.
"Phốc"
"Môn chủ!"
"Môn chủ!"
Từ đằng xa, các đệ tử của Bách Hoa Môn lần lượt bay tới.
"Ta ổn."
Nữ môn chủ kia xua tay, đứng dậy. Nàng nhìn về phía Thiên Ma, khuôn mặt hiện rõ nét lo lắng.
"Đạo hữu, Hoa Thiên ta tình nguyện chết dưới tay ngươi, chỉ xin ngươi hãy tha cho những đệ tử của Bách Hoa Môn."
"Môn chủ!"
"Môn chủ!"
"Môn chủ, chúng tôi không phải là loại người tham sống sợ chết. Nếu hôm nay người bị giết, Bách Hoa Môn cũng chẳng còn thì sống để làm gì nữa?"
Một vị trưởng lão lớn tiếng nói. Tiếp đó, nàng và ba người khác cầm kiếm xông thẳng vào Thiên Ma:
"Lũ tà ma ngoại đạo, bọn ta liều mạng với ngươi!"
"Bách Hoa Kiếm Vũ!"
Hàng trăm kiếm ảnh lập tức bủa vây tứ phía quanh người Thiên Ma.
Nữ trưởng lão nọ hét lên:
"Các ngươi mau đưa môn chủ đi!"
Dẫu đang bị bao vây, Thiên Ma vẫn chẳng có chút nào kinh hoảng. Hắn quan sát kiếm ảnh xung quanh, lắc đầu bảo:
"Kiếm vũ? Quá tệ. Để ta cho các ngươi xem thế nào mới là kiếm vũ."
Thiên Ma dùng tay phải nắm chuôi Tang Tương đưa lên với mũi kiếm chỉ xuống theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ; ở tay trái thì dùng ngón trỏ và ngón giữa kề sát trên lưỡi kiếm; chân phải thì hơi co lên đưa về phía trước tạo thành một tư thế rất ưu mỹ.