Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 193: Nước



"Rầm"

Sau khi đạp bay quan tài, Côn Bằng đánh ra một vòng sáng nửa đen nửa trắng xuống nền đất. Ngay tức thì, một kết giới bao bọc lấy khu vực của Cổ Mị Sanh và Thiên Ma.

Nhìn kết giới trắng đen lưu chuyển kia, Côn Bằng cười ha hả rồi nói:

"Quả nhiên nó vẫn còn! Dương Ngọc Lăng a Dương Ngọc Lăng! Không nghĩ ta lại sử dụng đến thứ trận pháp mà năm đó ngươi đã dùng để giam cầm ta... A... A... Tiểu tử khốn kiếp... A... A... Ta có chết cũng sẽ bắt các ngươi theo cùng... A... A... A..."

Những tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên. Sau đó, chúng nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt.

"Khục khục..."

Tuy rằng Côn Bằng đã chết nhưng Thiên Ma lại chẳng có chút nào vui mừng. Cuộc chiến vừa rồi, nếu không phải hắn "giả heo ăn thịt hổ" thì e là đã bỏ mạng rồi. Dẫu vậy thì hiện giờ hắn cũng đã bị thương rất nặng. Nếu là trong điều kiện bình thường thì không sao nhưng với tình cảnh lúc này thì lại là cả một vấn đề. Một vấn đề rất lớn.

Kết giới đang bao quanh hắn và Cổ Mị Sanh không phải một kết giới bình thường mà được tạo ra bởi một trận pháp cao thâm. Tác dụng của nó là giam cầm chân khí trong đan điền khiến cho tu sĩ không cách nào điều động để chuyển hóa thành linh lực được. Thậm chí ngay cả linh lực đang lưu chuyển trong cơ thể cũng đã bị triệt tiêu hoàn toàn. Nói cách khác thì bây giờ hắn và Cổ Mị Sanh chẳng khác gì một phàm nhân bình thường cả.

Tất nhiên Cổ Mị Sanh cũng nhận ra điều đó. Nàng nhìn qua Thiên Ma, dò hỏi:

"Chủ nhân, chúng ta phải làm sao?"

"Khục... Thứ đang giam cầm ta và ngươi chính là trận pháp do đích thân tu sĩ Vũ Hóa Cảnh bố trí. Khục khục... Đừng nói với tình trạng của ta hiện giờ mà dù là lúc toàn thịnh nhất cũng không có cách nào phá giải được. Nhưng mà ngươi không cần lo. Bởi vì chắc chắn ngươi sẽ sống sót mà rời khỏi đây."

Thiên Ma chỉ tay về vị trí mà khi nãy Côn Bằng đã khởi động trận pháp, bảo:

"Nhìn xem. Linh khí trong hai viên cực phẩm linh thạch dùng để cung cấp năng lượng cho trận pháp này đã sắp cạn kiệt rồi. Ta đoán chừng chỉ duy trì được mười ngày nữa là cùng.Thương thế của ngươi không quá nặng, việc cầm cự qua khoảng thời gian đó chắc là sẽ không thành vấn đề."

Cổ Mị Sanh nhìn theo hướng Thiên Ma chỉ thì thấy quả đúng như lời hắn nói. Hai viên cực phẩm linh thạch lắp trong khe nọ đã hết sức ảm đạm. Chợt nhớ tới điều gì, nàng đột nhiên hỏi:

"Vậy còn chủ nhân...?"

"Ta sao?"

Thiên Ma cười khuẩy rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Giờ phút này, Cổ Mị Sanh đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Một phần vì thương tích gây nên, phần còn lại là vì đói khát. Không sai. Là đói khát.

Trong suốt gần trăm năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nếm trải tư vị này. Thời điểm còn là một tu sĩ cấp thấp, với thân phận con gái của tông chủ thì có bao giờ nàng lại thiếu cái ăn cái mặc. Đến khi trở thành một tu sĩ cấp cao thì chuyện ăn uống đã chẳng còn tồn tại nữa. Thế nhưng, với trạng thái cơ thể không khác gì phàm nhân hiện giờ, nàng thật sự đang cảm thấy bụng mình cồn cào và cổ họng thì khô rát.

Đây là một sự trải nghiệm mới lạ của Cổ Mị Sanh nhưng hiển nhiên nàng chẳng hề nghĩ nó có gì hay ho, nếu không muốn nói là cực kỳ tồi tệ. Nàng liếc qua Thiên Ma đang trong tư thế nửa ngồi nửa nằm bên cạnh, giọng quan tâm:

"Chủ nhân, người thế nào rồi?"

"Tạm thời vẫn chưa chết được."

"Vết thương của chủ nhân?"

"Có thể là do cơ thể ta khá tốt nên vết thương cũng không trầm trọng thêm."

Thật sự mà nói thì thương tích của hắn chẳng những không trầm trọng thêm mà còn đang dần thuyên giảm. Hắn biết đây là nhờ vào năng lượng của viên huyết châu đã dung nhập vào người hắn kia. Nếu không phải vì được nó chữa trị thì với cơ thể phàm nhân hiện giờ, hắn đã sớm chết rồi. Nhưng cho dù là vậy thì e là hắn cũng chẳng thể duy trì được bao lâu nữa. Hắn đang đói và rất khát.

...

Ngày thứ năm trôi qua.

Giờ khắc này, Thiên Ma đã vô cùng suy yếu. Gương mặt tiều tụy, đôi môi khô khốc, hơi thở nặng nhọc... Tất cả đều mang một màu ảm đạm. Về phần Cổ Mị Sanh thì có khá hơn đôi chút, ít nhất thì nàng vẫn còn đủ sức để di chuyển.

Bước sang ngày thứ bảy.

"Chủ nhân... Chủ nhân..."

Cổ Mị Sanh vừa lay người Thiên Ma vừa khe khẽ gọi. Đáng tiếc, Thiên Ma không hề có tí phản ứng nào. Hắn đã hôn mê.

Nhìn khuôn mặt hốc hác và đôi môi khô khốc đến nứt nẻ ra kia, Cổ Mị Sanh bỗng thấy lòng mình có chút gì đó xót xa. Nàng đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống.

Thật sự thì nàng không thích chiếc mặt nạ vàng này. Sự hiện diện của nó hệt như một bức tường thành ngăn cách làm người ta chẳng thể nào nhìn thấu được những thứ khuất phía sau. Nàng cũng có những chiếc mặt nạ của mình, dù nàng chưa bao giờ đeo. Đó là khi nàng hóa thân thành một Cổ Mị Sanh khác. Nói những thứ mình không thích. Làm những việc mình không muốn. Nàng tự hỏi liệu nam tử đang nằm trước mặt mình có phải cũng như thế chăng?

Sau một lúc trầm mặc, Cổ Mị Sanh đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Thiên Ma, ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng. Nàng cảm nhận được hơi thở của hắn đã rất yếu ớt, sợ là chẳng cầm cự được lâu nữa. Cơ thể hắn đang thiếu nước nghiêm trọng, đã sắp vượt qua giới hạn chịu đựng. Nếu không có nước bổ sung thì chỉ e là hắn chắc chắn phải chết.

Thế nhưng trong kết giới này thì biết đào đâu ra nước đây?

Nước... Nước... Trong đầu Cổ Mị Sanh không ngừng nhắc đi nhắc lại từ ấy. Nếu như có thể điều động được linh lực, dù chỉ là một chút thôi thì nàng đã có thể lấy ra một ít linh quả hoặc đan dược gì đấy rồi. Như vậy thì chẳng cần phải lo lắng hay sợ hãi giống như lúc này. Nhưng đáng tiếc, đó vẫn chỉ là nếu. Thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên ánh mắt Cổ Mị Sanh chợt sáng lên. Nàng vừa tìm ra một biện pháp. Chỉ có điều biện pháp này...

Nàng nhìn gương mặt tiều tụy của Thiên Ma một đỗi, khẽ cắn môi rồi nhấc chân đứng dậy. Tiếp đó, nàng bắt đầu cởi quần xuống...

Lát sau.

Cổ Mị Sanh bụm chặt hai tay, kê vào miệng Thiên Ma. Những giọt nước từ từ chảy xuống.

"Ực ực"

Dường như bản năng sinh tồn đã giúp Thiên Ma phản ứng lại. Hắn giữ chặt lấy cánh tay Cổ Mị Sanh rồi cho những ngón tay thon mượt của nàng vào miệng mình mút lấy.

"Không... Không phải nước..."

Cổ Mị Sanh vội nói.

Nhưng lời của nàng đã vô ích, với trạng thái cơ thể bây giờ thì làm sao Thiên Ma có thể nghe được. Bất đắc dĩ, Cổ Mị Sanh đành để hắn ngậm lấy tay mình.

Vài phút sau.

Thiên Ma nhả những ngón tay trong miệng ra, lần nữa nằm bất động.

Thấy vậy, Cổ Mị Sanh cau mày, lần nữa đứng dậy, cởi quần xuống...

...

"Tên chủ nhân vô lương tâm. Ngươi có đòi hỏi cũng vô dụng. Nước của ta đã hết rồi."

Chứng kiến mấy ngón tay của mình lại bị Thiên Ma ngậm lấy, Cổ Mị Sanh lầm bầm kêu khổ. Việc gì có thể làm thi nàng đều đã làm rồi.

Bước sang ngày thứ tám.

Hiện giờ thì Cổ Mị Sanh đã chẳng còn đủ sức để động đậy nữa, đến cả miệng nàng cũng không muốn mở ra.

Cổ Mị Sanh ta sẽ phải chết ở nơi này sao?

Nàng thầm hỏi. Hình như đây là lần đầu tiên nàng cận kề cái chết như vầy. Thật sự thì nó khác xa so với những gì nàng từng nghĩ. Chẳng quá bi ai hay có gì không cam cả, có chăng chỉ là một chút tiếc nuối.