Kiếm ra dứt khoát, kiếm đi vô tình. Không lưu không luyến. Không diệt không ngưng!
"Oành!"
Sau khi va chạm, tuy kết giới của đại trận chưa bị phá vỡ nhưng trong lòng Lãnh cung chủ và hai vị thái thượng trưởng lão cũng chẳng thể nào tốt hơn được, ngược lại, bọn họ càng thêm lo lắng bất an. Bởi vì hiện giờ linh quang của kết giới đã ảm đạm đi rất nhiều, trong khi kiếm ảnh của Thiên Ma vẫn còn chưa tan. Nó và kết giới đại trận đang giằng co với nhau. Nếu không phải vì ba người bọn họ vừa phun ra thêm một ngụm bổn mạng tinh huyết và liên tục dùng linh lực của bản thân để bổ sung cho đại trận thì e là lúc này nó đã bị phá rồi. Mặc dù vậy thì tình trạng của họ cũng đã suy yếu đi không ít, sợ rằng chẳng chèo chống được bao lâu nữa.
Nhưng thật ra, bọn họ đã nghĩ sai, đồng thời cũng đánh giá thấp kẻ địch của mình. Chỉ nghe Thiên Ma hô lên một tiếng "Phá" thì kiếm quang tức thì đại thịnh, tiếp đó là những âm thanh rạn nứt vang lên.
"Nguy! Tất cả tránh mau!"
Lời của Lãnh cung chủ vừa dứt thì cũng là lúc kiếm ảnh bổ xuống Lam Nguyệt Cung.
Hộ phái đại trận đã vỡ!
Thiên Ma lập tức truyền mệnh lệnh cho thuộc hạ:
"Tấn công!"
Tận mắt chứng kiến hàng vạn tu sĩ Diêm La Điện xông vào tàn sát đệ tử Lam Nguyệt Cung mình, Lãnh cung chủ điên tiết lên. Vung đao chém bay đầu mấy tên tu sĩ chắn đường, hắn lao thẳng vào Thiên Ma.
"Súc sinh! Ta muốn ngươi phải đền mạng!"
"Keng keng"
"Keng"
Thiên Ma vừa đón đỡ những đường đao của Lãnh cung chủ vừa di chuyển ra xa chiến trường.
"Cung chủ! Cẩn thận có bẫy rập!"
Bỏ ngoài tai lời cảnh báo của hai vị thái thượng trưởng lão của mình, Lãnh cung chủ vẫn không ngừng truy đuổi. Dường như oán hận đã khiến hắn đánh mất đi sự tỉnh táo thường ngày.
"Keng Keng"
"Oành... Oành..."
Đôi bên càng đánh càng ác liệt. Đất đá tan tành, cây cối đổ rạp. Sông suối, núi non không ngừng rung chuyển. Lãnh cung chủ quả không hổ danh là nhất cung chi chủ của lục đại phái, thuật pháp và đao pháp đều hết sức kinh người. Nhưng đáng tiếc, để đấu ngang tay được với Thiên Ma thì quả thật còn kém không ít chứ chưa nói gì tới đánh bại. Bởi thế mà chẳng mấy chốc hắn đã rơi vào hạ phong.
"Keng"
Sau một đường kiếm, thân ảnh Thiên Ma chợt biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở phía sau Lãnh Cung chủ. Tại thời khắc tưởng chừng như mũi kiếm của Thiên Ma sẽ xuyên qua đầu Lãnh cung chủ thì một chiếc vòng vàng đã cản nó lại.
"Keng"
Nhân cơ hội, Lãnh cung chủ vội vã thi triển tốc độ nhanh nhất của mình tránh xa Thiên Ma.
"Cung chủ! Bọn ta sẽ cầm chân Thiên Ma! Người hãy lập tức rời khỏi đây!"
Người vừa lên tiếng là một trong hai vị thái thượng trưởng lão Lam Nguyệt Cung. Chiếc vòng vàng vừa cản lại đường kiếm của Thiên Ma chính là pháp khí của hắn.
Bên kia, mắt nhìn hai vị thái thượng trưởng lão đang ra sức ngăn cản Thiên Ma mà Lãnh cung chủ cảm thấy vô cùng khuất nhục. Hắn đường đường là một trong những đại nhân vật đứng đầu tu tiên giới Thiên Vũ đại lục mà hôm nay lại ra nông nổi này. Đệ tử bị diệt. Tông môn bị hủy. Cung chủ như hắn còn sống để làm gì nữa đây?
Hắn nhìn Thiên Ma, cái nhìn ngập trời oán hận.
"A... A... A..."
Hắn hét lên rồi xách đại đao lao tới.
Thấy vậy thì hai vị thái thượng trưởng lão đồng thanh hô lớn:
"Cung chủ!"
"Đừng nói nữa! Ta dù có chết cũng không muốn làm một con rùa đen rụt đầu, sống như chó nhà có tang bị người cười chê!"
Miệng quát, tay vung đao, Lãnh cung chủ không ngừng tấn công tới tấp vào Thiên Ma. Đao nào đao nấy đều ẩn chứa linh lực khiếp người, tất nhiên, sự tiêu hao của người thi triển cũng hệt như thế. Nếu cứ tiếp tục đánh xuống như vậy thì sợ rằng hắn chẳng duy trì được bao lâu nữa.
Về phía hai vị thái thượng trưởng lão nọ, biết không thể khuyên can được cung chủ mình bèn quay mặt nhìn nhau. Cả hai người đều thấy được sự quyết tuyệt trong mắt đối phương. Họ cùng gật đầu và lao vào cuộc chiến.
Một người trong số họ hô lên:
"Hồn tế!"
Tiếp sau đó thì vị thái thượng trưởng lão còn lại và Lãnh cung chủ cũng lần lượt hô theo:
"Hồn tế!"
"Hồn tế!"
Từ pháp ấn của ba người, một đạo hồng quang chiếu lên trời, tụ lại thành một vòng pháp ấn ngay trên đỉnh đầu Thiên Ma. Kế đến, hồng quang của pháp ấn lại chiếu xuống người Thiên Ma, kèm theo đó là những dòng chữ màu đen tối nghĩa liên tục lưu chuyển lên xuống xung quanh hắn.
Bị khốn trụ, Thiên Ma cảm nhận được một lực lượng hủy diệt đang bao trùm lấy mình. Hắn biết một khi linh quang hộ thể bị phá huỷ thì chẳng những thân thể mà đến nguyên thần của mình cũng sẽ bị tan biến ngay tức khắc. Hắn nhìn Lãnh cung chủ, cảm thán nói:
"Thật không nghĩ tới Lam Nguyệt Cung các ngươi lại ẩn giấu một bí thuật đáng sợ thế này!"
Đáp lại hắn là tiếng cười gằn lạnh lẽo:
"Thiên Ma à Thiên Ma... Dù hôm nay ta có chết thì ngươi cũng đừng mong sống sót! Trừ phi ngươi là bậc đại năng Vũ Hóa Cảnh, bằng không thì ngươi chỉ có thể chờ đợi bị hủy diệt. Ha ha ha... Ha ha... Khục khục..."
"Xem ra để thi triển bí thuật này thì các ngươi cũng phải trả một cái giá tương xứng cho nó. Nếu ta đoán không lầm thì sau khi kết thúc, các ngươi chẳng những phải bỏ mạng mà cả nguyên thần đều sẽ bị hủy diệt."
"Ngươi đoán không sai. Chúng ta quả thật sẽ bị hủy diệt. Nhưng mà... kết cuộc của ngươi cũng chẳng khác gì đâu!"
Thiên Ma nghe thế thì lắc đầu, bảo:
"Ngươi lầm rồi. Tuy tu vi của ta hiện giờ chưa đạt tới Vũ Hóa Cảnh, nhưng ta lại không phải là người của Thiên Vũ đại lục này. Vì vậy... lý lẽ của các ngươi không đúng với ta!"
Vừa hết câu, Thiên Ma dùng hai tay liên tục kết ấn. Rất nhanh, một pháp ấn hình đầu lâu màu đen được đánh ra.
Trông thấy pháp ấn đầu lâu kia, Lãnh cung chủ thất kinh hét lên:
"Ngươi là ma đầu!"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Rõ ràng năm đó ngươi đã bị đánh rơi xuống U Minh Chi Địa rồi! Ngươi không thể còn sống được! Tuyệt đối không thể nào!"
Tâm tình của Lãnh cung chủ hiện giờ đang vô cùng rối loạn. Có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ tưởng tượng được Thiên Ma lại chính là ma đầu Niệm Từ năm xưa. Làm sao hắn có thể ngờ một kẻ mà cả tu tiên giới đều nghĩ đã chết rồi thì nay lại "đội mồ sống dậy" chứ?
Trong lúc tâm tình rối loạn ấy, hắn đã quên mất rằng mình đang phải duy trì pháp ấn, kết quả là khiến cho pháp ấn xuất hiện lỗ hổng.
Hai vị thái thượng trưởng lão thấy vậy thì vội hô lên:
"Cung chủ! Hãy trấn tĩnh lại!"
Nhưng đáng tiếc, tất cả đã quá muộn. Pháp ấn đầu lâu của Thiên Ma đã phá vỡ hồng ấn của ba người họ.
"Phốc"
"Phốc"
"Phốc"
Hồng quang vừa tán, Lãnh cung chủ và hai vị thái thượng trưởng lão Lam Nguyệt Cung tức thì hộc ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất. Không lâu sau, toàn thân bọn họ dần hóa thành những tia sáng màu đỏ tan vào hư vô.
"Thiên... Ma..."
Mắt đầy oán hận và bất cam, Lãnh cung chủ cố sức nói những lời sau cùng:
"... Ta... nguyền... rủa... ngươi... cả đời... đau... khổ... Sống không... bằng... chết."
Chữ "chết" vừa thốt ra thì cũng là lúc hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
"Phốc"
Bất chợt, Thiên Ma phun ra một ngụm máu, vô lực ngã xuống.
"Coi bộ ta đã quá xem thường tu sĩ của Thiên Vũ đại lục này rồi."
Nằm trên đất một lúc, như đã khỏe hơn, hắn đứng dậy, nhìn lên trời mà lẩm bẩm:
"Cả đời đau khổ, sống không bằng chết sao?"
Nói xong, hắn xoay người bay về hướng Lam Nguyệt Cung.