Cố Gia Vũ ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt không chút gì lo lắng: "Họ Bạch này đúng là loại nghèo túng khó ngửi, con cho ông ta nhiều tiền như vậy, mà còn không chịu đồng ý ký giấy, đúng là lòng tham chưa đủ. Lại nói là ông ta động thủ trước, chúng con tự vệ, cái nào đáng cho mấy người quan tâm hơn!"
"Nhưng dù sao họ cũng chết rồi, người của con cũng đã bị bắt vào đồn cảnh sát!" Tô Mỹ Vân nhìn dáng vẻ con trai được mình cưng chiều đến ngông cuồng ương ngạnh, lòng bà ta như lửa đốt, nỗi oán hận đối với bà cụ Cố càng sâu, nhưng không thể không đè xuống lửa giận trong lòng, trầm giọng nhắc nhở: "Nếu như bọn họ khai ra con..."
"Khai ra thì thế nào? Cũng không phải con kêu bọn họ đánh chết họ Bạch đó."
"Nhưng là người con kêu đi, chuyện là do con sai khiến, con không thể trốn tránh trách nhiệm được đâu. Cố Gia Vũ, đó là mạng người, con sẽ bị phán xử ngồi tù!"
"Hả?" Nghe thấy phải ngồi tù, cuối cùng Cố Gia Vũ cũng ngồi thẳng người lên, có chút lo lắng tức giận, nói: "Mẹ, mẹ giáo huấn con thì có ích lợi gì, chuyện đã xảy ra, người cũng đã chết, con phải làm sao đây?"
"Làm sao bây giờ... Chính Đào!" Tô Mỹ Vân cũng vô cùng rối rắm, quay đầu nhìn Cố Chính Đào.
"Vừa rồi tôi có tìm lão Mạnh hỏi thăm một chút, ông ta nói vợ của họ Bạch kia ở bệnh viện đã tỉnh lại, đang định đi tố cáo chúng ta, còn người bên kia... Chúng ta không quen biết, hoàn toàn không liên hệ được với ai, chuyện này chỉ có thể nói với ông cụ, xem có thể đè xuống hay không." Vẻ mặt Cố Chính Đào khó xử.
"Bố, không được, không thể nói với ông nội, ông nội biết sẽ đánh chết con!" Cố Gia Vũ nghe vậy liền nhảy dựng lên phản đối.
"Không nói với ông cụ? Thì còn có cách gì hả? Lẽ nào đợi đến lúc cảnh sát bắt vào trong cục cảnh sát?" Cố Chính Đào tức giận gào thét, chỉ vào Cố Gia Vũ mắng: "Thằng nhóc xui xẻo này, không thể để cho chúng ta bớt lo mà."
"Con mặc kệ, chuyện của con, con sẽ tự mình giải quyết, dù sao thì không thể nói cho ông nội biết!" Cố Gia Vũ trừng hai mắt, ngang ngược nói: "Vợ của ông già Bạch Vĩ Đông không phải muốn tố cáo con sao? Vậy thì nói với Trịnh Tam một tiếng, tìm mấy người anh em đến bệnh viện!"
"Con còn tìm Trịnh Tam làm gì, cậu ta gây rắc rối cho con còn chưa đủ sao?" Tô Mỹ Vân vội hỏi.
"Làm gì à? Ha ha, con đường đường là cậu chủ nhà họ Cố, sao có thể để một người bán cá uy hϊếp được, muốn kiện con, phải xem bà ta còn mạng hay không!" Cố Gia Vũ nghiến răng nghiến lợi.
"Gia Vũ, con định, định..." Tô Mỹ Vân kinh ngạc thốt lên.
"Con sẽ để bà ta xuống cùng chồng của bà ta, một nhà đoàn viên." Mắt Cố Gia Vũ lộ ra vẻ thâm độc.
Một câu nói vừa rơi xuống, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng thở, đột nhiên có tiếng gầm: "Đồ nghịch tử, đó là một mạng người!"
Được Cố Phi đỡ, ông cụ Cố đẩy cửa vào, đi lên đạp một cước vào trên người Cố Gia Vũ, cậu t lảo đảo lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy lửa giận của ông nội, không dám lên tiếng.
"Bố! Bố, bố đừng nóng giận, Gia Vũ chỉ nói vậy thôi..."
Tô Mỹ Vân bối rối khuyên nhủ, còn chưa dứt lời, ông cụ Cố đã giơ gậy trong tay vừa đánh vừa mắng Cố Gia Vũ: "Thằng nghiệt tử, mấy đời nhà họ Cố ta chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Cháu không có chí cầu tiến, cả ngày uống rượu ăn chơi với đám bạn xấu kia, ta đều mở một con mắt nhắm một con mắt, bây giờ còn dám gây ra chuyện, hại đến mạng người."
"Ông nội, là do họ Bạch kia quá tham lam! Con chỉ tìm người dọa ông ta một chút, chứ không định gϊếŧ chết ông ta!" Cố Gia Vũ vừa trốn vừa giải thích.
"Đúng vậy! Gia Vũ vô tội, đều là do đám người kia ra tay không biết nặng nhẹ!" Cố Chính Đào vội vàng đi lên ngăn cản ông cụ Cố: “Vừa nãy con cũng đã mắng nó, chắc là cũng biết sai rồi."
"Biết sai thì có ích lợi gì? Nó đây là đang tạo nghiệp! Người ta đang yên đang lành lại bị nó đánh chết!" Ông cụ Cố chỉ vào Cố Gia Vũ, lạnh lùng nói: "Làm việc không suy nghĩ, chỉ biết gây chuyện, sau khi xảy ra chuyện còn không biết hối cải, ngang ngược kiêu ngạo, đúng là làm cho ta quá thất vọng."
Thấy ông cụ Cố tức giận như vậy, mấy người kia cũng không dám hé răng.
Tô Mỹ Vân khẽ đẩy Cố Chính Đào, ông ta nuốt ngụm nước miếng, đi lên đỡ ông cụ Cố, cẩn thận nói: "Bố! Bố đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, bây giờ chuyện xảy ra rồi, đàn em của Gia Vũ đều bị bắt vào cục cảnh sát, người phụ nữ nhà họ Bạch định tố cáo Gia Vũ, bố xem nên làm gì đây? Không phải bố định cho Gia Vũ vô tù đấy chứ? Nó là cháu trai ruột của bố đấy!"
"Cháu trai ruột? Hừ! Cháu trai như vậy ta thà không cần!" Ông cụ Cố nổi cơn thịnh nộ.
"Bố, bố đừng nói lời vô ích, Gia Vũ nó còn chưa hiểu chuyện, mong bố xem như nó tuổi còn nhỏ, lại bị bọn người kia làm cho bị liên lụy, giúp nó đi ạ!" Tô Mỹ Vân kéo Cố Gia Vũ, tới trước mặt ông cụ Cố: " Mau xin lỗi ông nội, nói con sai rồi!"
Cố Gia Vũ từ nhỏ chính là tiểu bá vương ở nhà họ Cố, ỷ vào có bà cụ Cố làm chỗ dựa, lúc nào cũng ngang ngược, coi trời bằng vung, nhưng cậu ta lại sợ nhất chính là ông cụ Cố. Lúc còn nhỏ bởi vì phạm sai lầm, mà bị ông cụ Cố phạt ròng rã ba ngày, không cho ăn cơm, dù ai cầu xin cũng không có tác dụng, bị bỏ đói ba ngày, kể từ đó, Cố Gia Vũ đối với ông cụ Cố có bóng ma trong lòng.
Bây giờ đã bị ông cụ Cố đánh mấy gậy, còn bị đẩy tới trước, liếc mắt nhìn sắc mặt tái xanh của ông cụ Cố, sợ hãi nói: "Ông nội, cháu sai rồi, ông nội đừng quá tức giận, cháu nhất định sẽ sửa đổi!"
"Đúng, đúng! Bố, Gia Vũ biết sai rồi, bố tạm tha cho nó đi!" Cố Chính Đào đỡ ông cụ Cố đi tới sofa ngồi xuống, rồi hỏi ông cụ: "Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Cố Gia Vũ, bây giờ cháu liền đến nhà họ Bạch xin lỗi, bồi thường, dù có quỳ cũng phải cầu xin người nhà họ Bạch đồng ý không tố cáo cháu, chấp nhận giải quyết riêng với cháu!" Ông cụ Cố nhìn ba người trước mặt, trầm giọng nói.
Cố Gia Vũ nghe vậy, lập tức phẫn nộ, kích động phản bác: "Cái gì? Bảo cháu đi cầu cái người bán cá khó ngửi kia, cháu không làm."
Cậu ta đường đường là cậu chủ nhà họ Cố, một trong bốn cậu chủ ở Tân Thành, bảo cậu ta đi xin lỗi người bán cá, đùa gì thế? Thực là vọng tưởng mà!