Diệp Tương

Chương 36: Che chở cho em cả đời được không?



Sáng hôm sau, Giang Tương thức dậy đã được Lục Diệp chuẩn bị bữa sáng cho cô. Sau đó anh đưa cô trở về căn nhà nơi ngoại thành. Đây là lần đầu tiên anh được đến đây, nếu không phải mẹ vợ lén cho anh địa chỉ chắc có lẽ anh vẫn chỉ có thể ngóng trông cô trong thời gian dài nữa.

Hôm nay tâm trạng cô không tốt, anh nói với cô để cho Lion ở nhà. Bốn người cùng ở nhà nấu cơm, nếu thấy không tiện anh muốn ba mẹ anh cũng đến đây gặp cháu nội. Giang Tương lại nghĩ đến chuyện bản thân cô được gặp ông nội duy nhất một lần, bà nội thì nhiều hơn một lần nhưng vẫn là cả hai người đều chưa được nghe tiếng cô gọi. Nhìn lên khuôn mặt của anh, Giang Tương thở dài lặng lẽ. Cô đặt đĩa hoa quả trên tay xuống chiếc bàn bếp, sau đó nhẹ nhàng tiến về phía anh. Vòng tay qua bụng anh, áp sát má mình vào khuôn ngực vững trãi đó. Trái tim Lục Diệp tưng từng trong lồng ngực nhưng vẫn đủ để nghe được tiếng nói thỏ thẻ của cô:

- Lục Diệp, thời gian qua em đã rất ích kỷ, em vốn tự cho mình là đúng lên làm sai rất nhiều chuyện. Kể từ chuyện em hiểu lầm anh cùng người phụ nữ khác mà lại ngu ngốc không nghĩ ra rằng nếu như anh gian díu với họ đã không đường đường chính chính bước từ công ty bước ra, tiếp đó em nghĩ em đề nghị ly hôn bởi vì em nghĩ em đã thực hiện xong được nguyện vọng của ba em rồi. Đến hiện tại em càng nghĩ em từ chối mới quan hệ với ông bà nội là đúng, bởi qua nhiều năm họ chưa từng thương yêu em, cho đến bây giờ em mới biết những điều em làm đều là sai trái hết. Em hiện tại thực sự rất mệt mỏi, rất yêu đuối. Nhưng em lại tham lam muốn anh che chở em một lần có được không. Em quả thật không trụ vững được nữa rồi.



- Được, anh che chở em, được không?

Lục Diệp dùng cánh tay của mình siết chặt cô vào lòng. Anh càng ôm cô lại càng không muốn buông cánh tay ra nữa. Nhẹ nhàng hôn từng cái lên tóc cô khiến cho Giang Tương cảm giác như mình được bao bọc và bảo vệ. Cô mặc kệ hai người đang đứng ở nơi đâu, cũng mặc kệ ánh mắt của con trai đang nhìn mình. Cô thực sự muốn nghỉ ngơi rồi.

Giang Tương đồng ý, Lục Diệp liền gửi địa chỉ cho ông bà Lục cùng đến nơi này ăn cơm. Bữa cơm gặp mặt của hai gia đình sau nhiều năm mới gặp lại. Ông bà Lục liền vui hơn khi biết mình có cháu nội thật lớn. Càng muốn nghe thằng bé gọi ông bà nội nhiều hơn một chút liền thưởng cho thằng bé rất nhiều quà.

Nhìn hình ảnh của thằng bé Giang Tương cũng bỗng nhiên nhớ đến ông bà nội của mình, cô dường như không có được nhiều cơ hội như vậy, vậy nên suy nghĩ hiện tại của cô cũng chính là không muốn con cô mất đi câu gọi ông bà nội thêm một lần. Bà Giang nhìn thấy con gái như vậy cũng nhìn ra tâm sự của cô.



Bà Giang nhẹ nhàng trở về căn phòng của mình, đem ra cho cô một phong thư và nói với cô đây là bức thư bà tìm thấy trong tập hồ sơ thừa kế tài sản của ông nội cô để lại, bên trên có viết tên cô, có lẽ khi đó gặp được cô ông liền viết bức thư này mong một ngày cô có thể đọc được. Giang Tương mở bức thư ra lưỡng lự vài giây sau đó cũng lặng lẽ đọc từng chữ trong lá thư đó.

Cháu gái của ta, cho ta được gọi cháu như vậy, bởi có lẽ ta không xứng đáng được gọi cháu như vậy. Đến gần cuối đời ta mới nhận ra được sự cô đơn của chính mình. Ta có vợ bên cạnh nhưng hai thân già sông nương tựa vào nhau. Ban đầu ta cứ nghĩ của cải của ta tích góp được sẽ là nguồn động lực khiến con trai ta có thể trở về, nhưng có lẽ ta đã sai lầm khi đánh giá thấp tình yêu của nó và người phụ nữ đó. Ta không dám gọi con bé là con dâu vì đến tận bây giờ có lẽ hai đứa bé đó vẫn chưa thể tha thứ cho ta được. Ta cứ nghĩ khi ta trải qua nửa đời người ánh mắt của ta sẽ lựa chọn được người tốt nhất cho con mình. Nhưng ta chỉ có thể sai càng thêm sai. Khi hai đứa nó trở về, con bé đã mang thai được bảy tháng, sau đó ta từ mặt chính con trai ruột của mình mà không hề quay lại cho đến khi ta đến nghĩa trang thăm nó ta mới biết ta đau đớn đến nhường nào. Nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ta day dứt nhiều năm. Nhưng ta thực sự không thể ngờ tới con trai ta vẫn để lại cho ta một người có chung dòng máu. Ta xin lỗi con, vì ta không biết đến sự tồn tại của con. Ta cũng xin lỗi con vì bao nhiêu năm nay ta thậm chí chưa làm tốt được chức trách của mình. Ta chỉ mong lần sau gặp lại ta có thể được nghe hai tiếng ông nội.

Bức thư của ông được dừng ngang chừng nhưng cô cũng hiểu được, hóa ra người ông vẫn luôn mong chờ đó chính là con trai của mình. Lúc này cô lại ngước mắt nhìn sáng Lục Diệp. Sau đó nhẹ nhàng tựa đầu mình vào vai anh nhẹ nhàng nhìn về khung cảnh đầm ấm hạnh phúc của những người trong gia đình trước mắt, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Lục Diệp, anh che chở cho em cả đời có được không? Em không muốn sau này về già hối hận.

Lục Diệp mỉm cười, sau năm năm cuối cùng cũng có một ngày cô tự nguyện ngả vào lòng anh. Hai người cùng nhau ngồi lại ngắm nhìn điều tuyệt vời nhất của cuộc sống.

Tiếng cười và sự bình yên cũng vì thế mà tràn ngập căn nhà nhỏ.