Diệu Diệu

Chương 17: Rải cẩu lương những năm 70 (17)



Rất nhanh, loại dự cảm không tốt này đã ứng nghiệm.

Đầu tiên là sự nhẫn nại của Diệu Diệu.

Từ sau khi mang thai, tính tình của cô táo bạo hơn trước nhiều, trước kia trời nóng như vậy, cũng không sợ nóng, lúc ngủ lúc nào cũng thích ôm anh, còn đặc biệt thích sờ cơ bụng, bộ dáng dính người làm lòng anh mềm mại, mỗi ngày đều ngủ ngon lành...

...... Bây giờ lại không như vậy.

Chỉ cần anh tới gần một chút, cô đã kêu nóng... Thậm chí anh còn bị đuổi ra ngoài chăn.

Tiếp theo là đi lên trấn trên......... Trước kia đi lên trấn trên hai người bọn họ đều cùng đi, ngủ dậy lúc trời còn mát mẻ, đánh xe bò, Diệu Diệu còn ôm anh ngủ thêm một giấc, rầm rì chui vào trong ngực anh, bộ dáng ỷ lại làm người yêu thương.

Hai người nói nói cười cười, bán xong đồ sẽ đi dạo phố, một đồ thích ăn; lúc mặt trời xuống núi, lại chậm rãi nói chuyện, đánh xe về nhà; trên đường có thể hai hoa dại làm thành vòng hoa cho Diệu Diệu, được thưởng một nụ hôn ngọt ngào...

...... Những ngày tháng hoàn mỹ, hiện tại cũng không như vậy nữa.

Gần đây Diệu Diệu đặc biệt thích ngủ, buổi sáng không dậy được, hơn nữa xe bò đi trong thành còn lắc lư xóc nảy nên cũng không muốn để cô đi. Anh cô đơn đi cả một ngày, cả ngày cũng không nhìn thấy tức phụ.

Còn lúc ăn cơm...

Trước kia bọn họ đều cùng nhau làm, anh rửa rau thái rau rồi cho vào chảo xào, tức phụ ở bên cạnh lấy gia vị, hai người ăn ý, anh không cần nói cô đã biết phải làm gì.

Diệu Diệu thèm ăn, sau khi xào xong, phải đút cô hai miếng cho đỡ thèm, cô sẽ vui vẻ, sau đó hai người sẽ nị oai ở phòng bếp một lúc rồi mới ra ngoài ăn cơm...

...... Bây giờ cũng không như vậy nữa.

Trong phòng bếp nhiều khói dầu, Diệu Diệu phản ứng lớn, căn bản không thể tới gần phòng bếp.

Còn chuyện quan trọng nhất...... Bây giờ anh còn không được chạm vào cô.

Luôn có cảm giác tức phụ của mình bị tiểu tử thối cướp đi.

"........."

Diệu Diệu còn có một số phản ứng làm anh đau lòng, mỗi lần cô nôn khan anh hận không thể chịu đựng thay cô.

... Vậy mà mẹ còn nói đây là phản ứng bình thường, những người khác ngoài nôn khan, con bị đau em chân sưng gì đó, Diệu Diệu trừ bỏ thích ngủ cùng ngẫu nhiên sẽ nôn mửa, cũng không có phản ứng gì khác.

Tần Trường An cũng sắp bị hù chết.

Này còn chưa đủ sao?!

Tức phụ của anh bình thường được nuông chiều, việc nặng nhọc anh không nỡ để cô làm, mỗi ngày nôn khan còn chưa đủ khó chịu chắc.

—— Bây giờ cảm giác của anh là, kỳ thật có con cũng không vui như tưởng tượng.

Haizzz.

Nghe nói có cái gì buộc ga-rô, về sau có nên đi làm không nhỉ?

.........

Lúc Tần Thắng Lợi liền thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Tần Trường An, hoàn toàn không giống mấy hôm trước khi biết mình có con, hơn phân nửa đêm còn kéo cậu dậy nói chuyện.

Đúng vậy, không sai, lão Tần hỗn đản nhịn không được chính mình kích động, hơn phân nửa đêm còn đá cậu dậy, bắt cậu nghe anh nói tức phụ của mình tốt như thế nào, hằng ngày bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào, bây giờ con cũng có rồi.

Tần Thắng Lợi bị anh nói cả đêm, đầu to hẳn ra, hận không thể trực tiếp nuốt luôn anh ta.

Là anh em từ nhỏ, anh em mặc chung một cái quần lớn lên! Kết quả lại đối xử với cậu như vậy? Đây là việc mà người làm?

Hiện tại thấy vẻ mặt này, Tần Thắng Lợi trong lòng vui sướng, "Ai u, đây là làm sao vậy? Không cao hứng, nói nhanh..." để cậu vui xem nào.

...... Tần Trường An cũng không muốn để ý, "Nói cùng cậu một người không có vợ có gì hay, chúng ta không có tiếng nói chung."

Tần Thắng Lợi: "........."

Miệng tiện như này, xứng đáng!

Đảo mắt đã qua ba bốn tháng.

Có thể nói mấy tháng này Tần Trường An sống trong nước sôi lửa bỏng, thật vất vả kiên trì đến bây giờ, tức phụ đã không nôn khan nữa, mong ngôi sao mong ánh trăng, tối hôm qua hình như mưa một trận, nửa đêm thời tiết chuyển lạnh, cuối cùng anh cũng đã được chui vào chăn...... Buổi sáng dậy, anh hận không thể mỗi ngày dâng hương cho trời đất.

Nhưng mà một vấn đề mới lại xảy ra.

Mấy ngày nay tức phụ ngày càng thích ngủ, hiện tại trời hơi mưa, cô thích nằm trong cái đình kia, anh lại phải sửa lại mái đình, không thể để tức phụ bị ướt.

Còn có gà...... Trại gà không có mái che, mắc mưa dễ dàng bị bệnh.

Ngay từ đầu căn bản anh không suy xét đến chuyện này, sau đó đột nhiên có một cơn mưa to kéo đến, ngày hôm sau đã có vài con sinh bệnh, lúc này anh mới nóng nảy.

Sau lại đi hỏi cách chữa bệnh của người trước kia nuôi gà, người nọ nghe anh nói trại gà không có mái che đều sợ ngây người.

Hỏi gà sinh bệnh nên làm gì, đối phương nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình, nuôi gà sợ nhất chính là gà sinh bệnh, hơn nữa đồ chơi này còn rất khó trị, phần lớn còn lây bệnh...... Cơ bản nếu bị bệnh, còn sống không nhiều lắm.

Kết quả gà nhà bọn họ cũng kỳ quái, sức chống cự còn khá tốt, cuối cùng không chữa được cũng chỉ mấy con, những con khác còn tung tăng nhảy nhót.

Cũng sau lần đó, ngẫm lại trại gà không có mái che không được nên anh đã xây thêm mái che. Hiện tại, trại gà đã khác trước rất nhiều.

Một loạt cây cẩu kỷ vây quanh bốn phía, quyền trong sân tường, tới gần bên tay trái có một loạt phòng ở, là ổ gà.

Anh vốn định xây bằng gạch, có thể dùng lâu một chút, nhưng bởi vì trong tay không đủ tiền, cũng chỉ có thể xây vài phòng trước, dư lại tạm thời dùng gỗ thay thế, nếu mưa to còn phải đi xem nhỡ mái bị đổ.

Cũng may, trại gà không có chuyện gì.

Tần Trường An nhìn mưa sắp tạnh, liền mở chuồng gà ra, làm gà bị nhốt một đêm đi ra ngoài.

Một ổ gà có hai con ngỗng, hai con ngỗng đi ngang qua Tần Trường An còn ăn cá khô nhỏ trong tay Tần Trường An, sau đó thỏa mãn kêu hai tiếng, vẫy cánh đánh thức những con còn ngủ, nghênh ngang đi phía sau bầy gà, hung thần ác sát, đuổi tất cả ra ngoài sân.

Tần Trường An chú ý nhìn nhìn. —— từ mấy tháng trước vẫn luôn thả thêm gà vào nuôi, cách mấy ngày là thêm mười mấy con, bây giờ tính cả to cả bé cũng cfn gần hai nghìn con.

Mấy ngày trước bốn năm trăm con đã trưởng thành, đợt sau cũng chỉ phải đợi vài ngày.

Tần Trường An nhíu mi, mấy ngày nay hắn nên chia ra để mang đi bán.

Một đám này để lại một phần không bán, chính là con của con gà mái già với gà trống rừng, anh phát hiện số trứng đó ấp ra gà rừng, tính tính cũng có hơn ba mươi con.

Bọn họ mỗi ngày đẻ trứng cũng tích góp lại, ấp ra gà rừng cũng có hơn trăm con, này khẳng định không bán. Dọn dẹp để lại mấy con đực rồi mang đi bán.

Hiện tại thị trường tự do thịt lên giá, thịt heo lên tới 5 mao một cân, thịt gà cũng hơn 3 mao, một con là có thể kiếm hơn một khối.

Đợt này có thể kiếm được hơn sáu bảy trăm đồng tiền, sau đơ cách mười ngày lại lớn một đợt,... Này tiền......

Tần Trường An tính tính, trong lòng vừa lòng, vừa lúc mấy ngày này bụng Diệu Diệu cũng hơn nhô lên, nên mua quần áo mới để mặc, tức phụ của anh cũng không thể mặc quần áo cũ của chị dâu.

Còn có xe đạp cũng nên mua, anh chuẩn bị trực tiếp mua cái xe ba bánh, mùa đông vạn nhất đi ra ngoài, Diệu Diệu có thể trực tiếp ngồi vào bên trong đắp chăn.

Còn có cái gì chất bán dẫn... Gần nhất thành phố lớn lại truyền tới một loại chất bán dẫn gì đoa, mua cho ba mẹ cùng Diệu Diệu mỗi người một cái giải trí.

Tần Trường An càng tính càng vui, ân, đều mua!

Gần đến giữa trưa, Diệu Diệu tỉnh.

Tần Trường An buông đồ vật, ôm cô, "Sao lại tự mình đi ra đây? Không gọi anh?"

Diệu Diệu cầm tay anh nhéo một cái, lời ngon tiếng ngọt, "Em muốn nhìn thấy anh sớm chút."

Tần Trường An đặc biệt nghe lời dặn của bác sĩ, động một cái là khẩn trương hề hề, từ trên giường đến phòng khách có vài bước đều ôm cô đi......

Ngay từ đầu Diệu Diệu còn cảm thấy mình không đi cũng không phải chuyện xấu gì, kết quả thời gian dài liền chịu không nổi.

Hiện tại mỗi lần đều nắm lấy cơ hội, có thể nhiều đi vài bước liền nhiều đi vài bước.

Tần Trường An đỏ mặt, oán khí mấy hôm trước đều biến mất. Nhìn xem, tức phụ vẫn dính mình.

Tần * đặc biệt dễ dỗ* Trường An sung sướng bưng đồ ăn lên "Hôm nay có món cải trắng xào em thích nhất, còn có, hai hôm trước không phải em muốn đi xem hoa sao? Anh đưa em đi a."

Còn có thể đi ra ngoài?!

Diệu Diệu kinh hỉ, hôm ạn một cái, ôm lấy cánh tay anh làm nũng, "Trường An ạn thật tốt ~~ yêu anh nhất!"

Tần Trường An khóe miệng càng lúc càng lớn, "... Anh cũng yêu em." Khụ, vợ chồng già rồi còn mỗi ngày nói yêu mình... Thật là!

Buổi chiều, Tần Trường An như cũ nằm dưới mái đình trong trại gà cùng cô.

Kỳ thật mỗi ngày không phải cô ngủ, mà là đang tu luyện, tu luyện sẽ có lợi cho đứa bé, cho nên mỗi lần linh khí đầy, cô sẽ đưa vào trong cơ thể Trường An, sau đó lại một lần nữa bắt đầu tu luyện.

Gà trong trại trưởng thành tốt như vậy là do trong trại gà có linh khí, thân thể Tần Trường An càng ngày càng tốt.

Tần Trường An ôm cô vào trong ngực, phát hiện bụng cô hơi lồi lên, như là bên trong cất giấu bảo bối.

Bảo bối cái rắm...

Tần Trường có chút trẻ con chọc chọc, "Ta mới là bảo bối." Diệu Diệu mới vừa thổ lộ với anh.

Nghĩ đến đây, anh hơi đắc ý, nhịn không được nói, "Diệu Diệu yêu nhất vẫn là ta."

Tần Trường An đang vui sướng, đột nhiên liền cảm thấy, đầu ngón tay đụng tới thứ gì đó......

"Thứ gì!" Anh giật mình, phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm nơi đó.

Thật lâu sau, ạn mới phản ứng lại, này hẳn là "Thai động"...trong truyền thuyết.

Thai động?

Tần Trường An lặng im thật lâu sau, không biết suy nghĩ chuyện gì, lúc sau không thể hiểu được, có chút cứng đờ dán tay lên, "Ngươi, ngươi ở đâu?"

Anh không biết chính mình có phải chờ mong hay không, đợi thật lâu, đột nhiên, dưới bàn tay to, có cái gì đó nho nhỏ nổ lên, chạm vàovlòng bàn tay anh...

Thật mềm, thật nhỏ...

Trong nháy mắt, Tần Trường An như bị điện giật, da đầu một trận một trận tê dại. Cùng lúc đó, trong lòng lại mềm mại, trái tim nhảy kịch liệt...

Anh đột nhiên ý thức được, đây là con của anh... Con của Diệu Diệu và anh...

Buồn bực với đứa bé trước kia biếmấtmâ, Tần Trường An nhìn tay mình, dán mặt lên bụng cô, phảng phất thật sự có thể nghe được âm thanh bên trong.

Một khang cảm xúc kích động, không biết nên nói cái gì...

Đây là câu đầu tiên anh nói với đứa bé...

Không, không biết đứa bé có thích mình không...

Tần Trường An đại não trống rỗng, há miệng thở dốc, môi một khoan khoái, nói, "Ngươi, mụ mụ ngươi thật sự yêu ta nhất."

Tác giả có lời muốn nói: Thật sự!

Tiểu mập mạp:...... Ngươi đi!

# đàm phán thất bại cảm ơn #

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ