Điều Đó Có Thực Sự

Chương 25: Thông báo



Anh đỡ cô ngồi xuống sofa rồi quay người đến bên cạnh hộc tủ lấy ra một tập gì đó. Anh ngồi xuống bên cạnh hỏi cô:

- Kết hôn xong, em muốn ở đâu? Nhà vương hôm trước hay chỗ này?

Đầu Mộc Miên lùng bùng, sao mà mới giây trước đồng ý, giây sau bàn luôn việc dọn chứng vậy?

Thấy cô không trả lời, anh khẽ kêu:

- Mộc Miên.

Cô ngước lên nhìn anh:

- À, dạ…dạ. Đâu…cũng…được ạ.

Giọng cô lắp ba lắp bắp. Anh thấy vậy thì hơi cong môi. Anh cầm tập giấy đưa trước mặt cô. Mộc Miên nhìn thấy thì khoé mắt giật giật, là “Hợp đồng hôn nhân”. Cô ngước lên nhìn anh. Thấy cô bất ngờ như vậy anh liền nhìn cô trầm giọng nói:

- Đây là hợp đồng hôn nhân tôi mới soạn. Trước khi em đọc kĩ thì hãy để tôi tóm tắt sơ lược, sợ em không đọc hết.

Anh nói xong thì im lặng một lúc rồi bắt đầu nói:

- Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ ở ngôi nhà này. Về vấn đề tiền bạc tài sản thì em sẽ được nhận những tài sản có giá trị em xem kĩ trong đó. Thứ hai, em phải sống trong ngôi nhà này, ngoài đi học hoặc đi đâu đó thì mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Chắc em cũng bất ngờ. Nhưng em nên biết làm vợ tôi thì em hãy rõ tôi là ai. Mọi việc đều có sự theo dõi của báo chí em hãy cố gắng. Còn lại em hãy đọc trong đó.

Mộc Miên nghe anh nói xong trong lòng có chút lo lắng. Bây giờ chỉ cần anh giúp gia đình cô thì anh muốn cô sống theo ý anh như thế nào cũng được. Nhưng cô nói với bố mẹ như thế nào đây?

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô anh khé nói:

- Được rồi, em hãy cầm về nhà đọc. Bây giờ tôi đưa em về.

Mộc Miên đứng dậy chậm rãi hỏi anh:



- Em biết nói với bố mẹ thế nào đây?

Tuấn Minh nhìn cô đáp:

- Chuyện này không khó. Không nói nữa, đi nào không là trời lạnh lắm.

Anh cầm tập giấy tờ rồi đỡ cô ra xe.

…****************…

Hai ngày sau…

Cuối cùng thì bệnh viện ba cô cũng đã được giải quyết. Mọi chuyện cũng dần trở lại như cũ. Bố mẹ cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô biết chuyện này là do có Tuấn Minh giúp nên mới êm ấm như vậy.

Và lời hứa làm vợ anh cũng đến lúc phải nói với bố mẹ. Hôm nay vì đã giải quyết gần xong công việc, bố mẹ cô vui vẻ nấu nướng một bàn ăn thịnh soạn. Lúc ăn, Mộc Miên trầm ngâm không nói gì, bố cô thấy vậy liền hỏi:

- Mộc Miên, con sao thế? Đồ ăn không ngon sao?

Cô giật mình đáp bố:

- À, không sao ạ. À…con…con…có…chuyện muốn nói ạ.

Bố mẹ cô nhìn nhau rồi nhìn cô:

- Có chuyện gì sao? Nói mẹ nghe xem nào.

Cô ậm ừ nói:



- Con…con…muốn…muốn…kết hôn ạ.

Nói xong cô cúi mặt xuống không muốn nhòn thấy biểu cảm của bố mẹ.

Bố mẹ cô nghe xong thì há hốc mồm. Mẹ cô nhìn cô:

- Kết…hôn? Mộc Miên con thật hay đùa thế?

Mộc Miên ngước lên nhìn mẹ:

- Dạ thật ạ. Con muốn kết hôn.

Bố mẹ nghe xong thì nhìn nhau rồi quay sang hỏi cô:

- Con biết con bao nhiêu tuổi không? Mà con kết hôn với ai? Mà mẹ thấy ai điên gì kết hôn với con chứ.

Mặt cô đỏ lên:

- Dạ, là…là…

Cô chưa nói hết câu thù bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Bố mẹ cô nhìn ra ngoài cổng. Bố cô ra mở cửa. Mẹ cô thì tiếp tục gặng hỏi nhưng cô cứ lắp bắp không nói được gì.

Bố cô đi vào, theo sau là một người đàn ông cao lớn. Chợt bố cô hắng giọng, cả hai mẹ con cô quay sang nhìn bố. Mộc Miên bất ngờ khi thấy Tuấn Minh xuất hiện ở đây, cô đứng dậy:

- Anh… Anh… Sao anh lại đến đây?

Tuấn Minh mỉm cười đáp:

- Anh đến đây để thưa chuyện.