Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 20: Tự dẫn xác đến



- Sao vậy, nhớ anh hả? Có phải không vậy?

Hướng Nhật vẻ mặt đề phòng nhìn cô nàng.

- Hi...hi...!

Thiết Uyển trán ứa mồ hôi lạnh, nam nhân này thực là loại mặt dầy vô địch, đại bác bắn không thủng.

- Ây, người đẹp, lần đầu đi chơi sao? Nhìn em có vẻ không thoải mái lắm?

Hướng Nhật hoài nghi hỏi.

- Đúng vậy, tôi bình thường ít tới những chỗ như thế này.

Thiết Uyển vẫn cố mỉm cười, đáp cho có lệ rồi đề nghị.

- Sao không gọi bạn học của anh lại đây uống chung cho vui?

- Không cần quan tâm tới cái lũ hỗn tạp đó, vừa hôi thối lại mất lịch sự, mặt mày lấm la lấm lét, kêu tụi nó tới sợ rượu không uống được thành phun rượu mất.

Hướng Nhật khinh khỉnh trả lời.

- Sao lại nói bạn học mình vậy chứ? Được rồi, vừa rồi tôi mời anh ly rượu, giờ anh cũng phải galăng biểu hiện chút thành ý đi?

Thiết Uyển ra vẻ nũng nịu nói.

- Không thành vấn đề!

Hướng Nhật đầy ý vị nhìn nàng đánh giá, cô ả này chẳng những vóc người thon đẹp, lại cao ráo còn hơn ối thằng thanh niên, thuộc loại "trường túc bất chi lao" nếu lên giường không phải vắt kiệt sinh lực người ta sao, hắc hắc!

- Bartender, toàn bộ chi phí hôm nay của người đẹp tính hết cho ta.

Hướng Nhật móc ra một xấp tiền đẩy về phía nhân viên đứng quầy bar.

- Cám ơn!

Nhân viên quầy bar trẻ tuổi vui vẻ thu tiền, theo kinh nghiệm của hắn, dù cô gái này có uống say bí tỉ cũng chẳng được bao nhiêu, như vậy tiền dư còn không phải là tiền boa của mình sao!

Bên cạnh những tiếng kinh ngạc "Oh! Hmm...!", "My God!" liên tục vang lên, mặc dù nhân viên quầy bar lấy tiền bỏ túi rất nhanh, nhưng sao nhanh bằng ánh mắt mỹ nữ nhìn tiền. Mấy cô gái đứng gần đó khi thấy xấp tiền cũng phải chừng vài triệu, ánh mắt lập tức tập trung vào chủ nhân của xấp tiền đó: đồ hiệu, bảnh bao đẹp trai, nụ cười thân thiện luôn gắn trên môi. Trẻ tuổi đẹp trai lại lắm tiền, phong cách phóng khoáng như vậy chẳng phải là mẫu bạch mã hoàng tử trong mộng của các cô nàng hay sao?

- Hi, anh đẹp trai! Mời em một ly nha?

Một cô nàng mắt trang điểm màu xanh lam, dáng xinh xắn bước đến gần, ánh mắt lướt qua Thiết Uyển sắc lẻm, không hề che dấu vẻ ghen ghét, đố kị.

Hướng Nhật hắn ngày xưa là đại ca xã hội đen, loại mỹ nữ nhảy vào lòng hắn kiểu này làm sao không hiểu chứ, nhìn về phía nhân viên đứng quầy bar, chỉ vào nàng nói:

- Ly của nàng cũng tính cho ta.

- Còn bọn em?

Mấy cô gái xung quanh thấy bở cũng nhao nhao lên.

- Được hết, ok đi!

Hướng Nhật chìm trong ký ức, như sống lại thời vàng son, nhớ tới năm đó cùng đám đàn em cua gái, uống rượu, đâm chém...Quả thực là một thời gian đầy nhiệt huyết, đám con gái cũng lăn xả vào như mấy ả này vậy. Chỉ là không biết còn được mấy thằng nhớ tới thời gian đầy tình nghĩa giang hồ chân thật như thế nữa?

- Đều tính hết cho ta!

Hướng Nhật hào phóng nói, lại đập xuống mặt quầy bar một cọc tiền.

- Ai da!

Mấy em xinh xinh tiến lên càng ngày càng nhiều, kể cả mấy em có bạn trai đi cùng cũng mặc kệ chạy tới.

Tự dưng một đống người nhao tới như vậy, quả thực khiến cho tay bartender kia mệt mỏi đối phó, với kinh nghiệm của mình, hắn bình tĩnh trổ hết tài năng, vung tay nhanh thoăn thoắt, từng cốc từng cốc được điều chế ra.

- Anh bình thường hay như vậy sao?

Thiết Uyển cười khổ, phát hiện mình và nam nhân trước mặt đang bị đông đảo phụ nữ vây vào giữa.

- Cứ cho là vậy đi!

Hướng Nhật bâng quơ đáp. Có lẽ trước kia hắn hay làm như vậy, nhưng cũng đã lâu rồi...

- Cút ngay cho tao! Bọn điếm này! Lão tử muốn xem thằng giặc ôn nào khoe mẽ ra dáng đại gia ở đây.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng quát tháo ầm ĩ.

Đám đông nhao nhao lên rồi chạy tán loạn, còn kèm theo tiếng la hoảng. Hướng Nhật ánh mắt lạnh lẽo, ngoài việc căm ghét những kẻ ngạo mạn hơn mình ra, hắn thống hận nhất là những thằng coi phụ nữ như cỏ rác không đáng đồng xu.

Một tên oắt con tóc nhuộm xanh rờn, miệng ngậm phì phèo điếu thuốc, hùng hổ thượng cẳng chân hạ cẳng tay vẹt đám đông ra tiến vào. Vừa đến ánh mắt soi mói chằm chằm nhìn Thiết Uyển, sau đó khinh thường nhìn về phía thanh niên đeo kính hất hàm:

- Thằng bốn mắt kia, mày không biết đây là địa bàn của Hầu ca à? ĐM, có tiền cái con...

- Chát!

Một tiếng giòn tan vang lên hất văng tên kia ngã xuống đất, bên cạnh hắn là Hầu Tử với gương mặt dữ tợn.

Từ lúc thấy đám đàn bà vây xung quanh bên người thần tài đại ca, Hầu Tử cũng thấy không ổn lắm, trong quán có nhiều người khác như vậy, mà em nào cũng nhao đến chỗ của thần tài đại ca thì buôn bán thế nào chứ? Nhưng chính mình còn không làm được gì thì trách ai, chọc giận biến thái đại ca chỉ mang họa vào người, hắn đành chăm chú quan sát tình hình, khống chế cục diện, không để xảy ra cái gì không hay.

Nhìn một lúc, đang định ngồi nghỉ thì không biết từ đâu ra lại chui ra một thằng oắt con hùng hổ lao tới chỗ lão Đại mà chửi bới. Hầu Tử vội chạy theo ngăn lại, đáng tiếc đã chậm một tí, nghe thằng đó dám chửi đại ca, hắn đành phải táng nó một cái ngăn không cho phun ra tiếp.

- Hầu, Hầu ca?

Tên ôn kia bưng một bên má sưng húp ai oán nhìn Hầu Tử.

- Đại ca, em không biết sao lại xảy ra chuyện này...

- Khỏi giải thích!

Hướng Nhật lạnh lùng ngắt lời Hầu Tử.

- Tao ghét nhất mấy thằng cặn bã kiểu này, mày xem mà xử lý sao cho ổn.

- Hầu ca, xảy ra chuyện gì?

Lúc này mập ú dẫn theo mấy thằng đàn em khác chạy tới.

- Thằng J8 đắc tội với đại ca!

Hầu Tử chỉ vào thanh niên đang nằm trên đất kia nói.

- ĐM! Phế nó luôn đi, dám vuốt râu hùm.

Mập ú vừa được đại ca cho lộc, đương nhiên làm việc sốt sắng hơn nhiều, liền nắm tóc tên kia muốn kéo ra ngoài xử lý.

- Không cần phải phế nó đi!

Chuyện vừa rồi xảy ra như cơm bữa, chẳng đáng đồng tiền để quan tâm, Hướng Nhật tỉnh ru nói tiếp:

- Đập bể quai hàm, để nó nằm viện mấy tháng là được rồi!

- Dạ, dạ! Đại ca nhất định sẽ hài lòng.

Tiểu mập hưng phấn kéo cái thằng giờ đang khóc khóc mếu mếu kia ra ngoài..

Hướng Nhật không thèm để ý ánh mắt khác thường xung quanh, nhẹ nhàng đá vào đùi Hầu Tử.

- Hầu Tử, không còn chuyện gì khác thì lăn qua một bên hóng mát đi, mẹ nó, mùi của mày làm tao choáng váng đầu óc quá.

- Dạ, dạ, dạ, tiểu đệ đi liền, đại ca chơi vui vẻ nha.

Hầu Tử vội vàng gật đầu không ngừng, dẫn mấy thằng đàn em còn lại lủi thủi rút vào góc.

- Anh đẹp trai, anh thật uy phong ha!

Ánh mắt đám con gái sáng rực lên, so với trước còn nhiệt tình hơn nhiều. Hầu Tử là ai, các nàng đều biết rõ cả, nhưng lại có thể khiến hắn nghe lời, chuyện này là sao? Chắc chắn nam nhân này không những có tiền mà còn có thế lực. Nếu dựa vào hắn mà sống, thì ai còn dám đến gây phiền toái hoặc thu phí bảo kê chứ?

- Bình thường thôi, không có gì!

Hướng Nhật uống tiếp mấy ngụm rượu, ra vẻ khiêm nhường nói.

Song đám nữ nhân đối với hắn càng thấy hứng thú hơn, xông tới vây quanh hắn, không biết từ lúc nào đã đẩy Thiết Uyển dạt văng qua một bên, thi nhau oanh oanh yến yến bên tai hắn.

- Anh đẹp trai, họ gì nè?

- Đúng đó, anh đẹp trai nhà ở đâu?

- Anh đẹp trai, tối nay qua đêm với em ha?

- Anh đẹp trai, em biết nhiều chiêu lắm, nhất định sẽ làm anh sung sướng!

...

Thiết Uyển vừa buồn bực vừa uống rượu, nhìn cái đám con gái nhao nhao vây quanh hắn, hận không thể lập tức trói hắn lại lôi về sở mà thẩm vấn.

Hướng Nhật tuy đã uống rất nhiều rượu nhưng không hề say. Nữ nhân nào sà vào người hắn đều bị đẩy ra, không phải hắn không có máu dê, chủ yếu là còn phải về gặp Sở Sở đại tiểu thư trình diện nữa, không thể lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, nếu không cô nàng lại tửng lên phán một câu "Đêm nay ngươi đừng mơ leo được lên giường ta", thì kế hoạch tập kích đêm nay của hắn thành cám mất.

Hơn nữa những em này chỉ có thể rờ rờ mó mó thôi, còn muốn quan hệ thì phải cân nhắc lại, ít nhất cũng phải hai ba em mới đủ thỏa mãn. Bất quá, các em cứ nhìn mình chằm chằm như vậy mình dám phạm tội ngay ở đây quá, hắc hắc...! Hướng Nhật chợt nhìn về phía mỹ nữ đang hậm hực uống một mình, xã giao vài câu với mấy em xung quanh liền tách ra tiến về phía nàng.

- Người đẹp, uống rượu một mình không buồn sao?

Hướng Nhật đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thiết Uyển.

- Buồn thì sao bây giờ, ai kêu tôi lớn lên xấu xí chứ, không ai thèm để ý tới?

Thiết Uyển u oán liếc hắn một cái, nhịn ý định đưa hắn về cục thẩm vấn, tiếp tục dùng mỹ nhân kế.

- Xấu thì đúng là có xấu chút, miễn cưỡng chấp nhận được, tối tắt đèn lên giường thì nhà ngói cũng như nhà tranh.

Hướng Nhật vô sỉ nói.

- Anh...hừ!

Thiết Uyển tức giận nắm chặt nắm tay lại, tên này không biết xấu hổ sao, tốt nhất nhà ngươi đừng có rơi vào trong tay ta, không thì...

- Đừng buồn, lớn lên xấu chút không phải tội tình gì, nhưng nắm tay hù dọa người thì không đúng rồi đó. Hắc hắc, bồi thường tổn thất tinh thần cho anh đi! Anh mà sợ quá thì tiểu đệ đệ của anh cũng bị ảnh hưởng thì tiêu!

Hướng Nhật đem sự vô sỉ phát dương quang đại.

- Anh muốn sao!

Thiết Uyển nghiến chặt răng, tên này thật là mũi mọc trong mắt rồi.

Hướng Nhật thấy nàng như sắp phát tiết, ngữ khí chợt êm dịu lại:

- Giỡn chút mà,người đẹp, cần gì tức vậy chứ?

- Đây là tài năng chơi đùa trên người con gái của anh đó à?

Thiết Uyển giả bộ kiều mỵ lườm hắn một cái.

- Oa!

Hướng nhật giống như Colombus phát hiện vùng đất mới.

- Người đẹp, động tác này thiệt là đẹp quá đi, làm lại lần nữa anh coi.

Hắn mồm tuy nói vậy, nhưng mặt đầy vẻ khinh khỉnh, vẻ mặt như muốn nói: bà la sát nhà ngươi cố nặn ra chút kiều mỵ như thế này chỉ làm người ta có dục vọng nôn mửa chứ hưởng thụ cảm giác cái khỉ gì!

- Đừng giỡn nữa mà.

Thiết Uyển ra vẻ giận dỗi, tưởng thời cơ đã chín mùi, tùy tiện hỏi:

- Anh sống ở trong thành phố à?

- Sao vậy? Thật lòng yêu anh rồi hả, muốn qua đêm luôn à?

Hướng Nhật mỉm cười, ánh mắt tà quái dâm dật nhìn nàng.

- Anh không đứng đắn, nghiêm chỉnh chút được sao?

Thiết Uyển phát hiện mình cũng muốn điên lên, tên này mình còn chưa hỏi dò được hắn cái gì thì đã bị hắn chiếm hầu hết tiện nghi rồi.

- Đứng đắn á? Đứng thế nào? Con trai bình thường chỉ có một chỗ mới có thể chân chính “đứng” lên thôi, chẳng lẽ em muốn cùng anh tới nơi nào đó tìm hiểu cho kỹ hơn?

Hướng Nhật vẻ mặt đầy ngụ ý nhìn cô nàng.

- Anh...!

Mặc dù không biết cụ thể hắn ám chỉ gì, nhưng theo vẻ mặt dâm đãng của hắn hẳn chẳng phải là điều tốt lành gì. Nam nhân này nói chuyện thật cẩn thận, nửa đùa nửa thật, khiến mình không có cách nào moi được từ hắn tin tức gì cả. Hừ, đã vậy ta cũng không chịu ủy khuất cúi mình làm gì. Quyết định xong, Thiết Uyển lập tức lạnh lùng nói:

- Xin lỗi! Tôi có việc phải đi trước.

- Nhanh vậy ư? Chúng ta còn chưa “dính vào nhau” mà đã đi rồi? Người đẹp à, em chẳng phải hơi quá đáng sao?

Hướng Nhật ra vẻ không hài lòng ám chỉ.

- Sẽ có cơ hội thôi!

Thiết Uyển liếc hắn một cái, cười thần bí, hừ, ta nhất định quay lại, bất quá sẽ mang theo súng với lệnh lục soát nữa.

- Vậy anh sẽ đợi...

Hướng Nhật tỉnh bơ đáp lời.

Thiết Uyển tức giận đá vào cửa quán, bước ra ngoài, nhưng không tới vài giây lại vọt trở lại, trong mắt còn mang đầy vẻ hoảng sợ.

- Cái gì nữa đây?

Hướng Nhật thấy kỳ quái, rốt cuộc là cái giống gì có thể làm cho người đẹp phải kinh hoảng như vậy? Xem ra so với việc mình gạ nàng lên giường còn đáng sợ hơn nhiều.

- Ha ha ha...

Một tràng cười khó nghe từ ngoài quán vọng vào, ngay sau đó khoảng chừng ba mươi, bốn mươi người xuất hiện.

Dẫn đầu là một tên tóc vàng dài đến vai, khuôn mặt gồ ghề, lồi lõm, tướng mạo cực kỳ xấu xí khó coi, thanh âm quái dị vừa rồi là từ miệng hắn thốt ra.

Đám người trong quán bar vừa thấy kẻ đó, lập tức tản ra xa, nhất là đám con gái, thét lên mà chạy.

- Không ngờ chỗ của Hầu Tử còn có người đẹp như vậy, ha ha... đêm nay có cái để chơi rồi.

Tên xấu trai cuồng vọng cười to.

- Hắc Cẩu!

Hầu Tử dẫn đầu đám đàn em tới nghênh đón, bất quá bọn hắn bảy mạng so với đối phương ba bốn chục mạng quả là chấu chấu đá xe.

Hướng Nhật mắt sáng lên, một hơi nốc cạn ly rượu trong tay. Gian Ma ư? Lão tử đang muốn tìm mày, không ngờ mày lại tự dẫn xác đến.

— QUẢNG CÁO —