Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 317: Tán tỉnh bạn gái



- Quân Quân, sao em lại ở đây?

Nhìn cô gái có vóc người cực kì cao và thon thả trước mặt ,Hướng nhật không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn chẳng thể ngờ cô nàng mà mình nhìn chăm chăm nãy giờ lại chính là Nhâm Quân Nhâm đại tiểu thư. Tuy nhiên hôm nay trang phục của nàng quả thật khác xa những bộ đồ mặc thường ngày, mặc dù mái tóc vẫn cột đuôi ngựa, nhưng cách ăn mặc rất chỉnh tề, trên người là một chiếc áo đai lưng màu hồng, còn hạ thân lại là một chiếc váy xếp nếp màu đen, lộ ra một phần bắp đùi thon dài tròn trịa cùng đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo đến mê người, thoạt nhìn trông có một vẻ nữ tính đặc thù mà hồi xưa không biểu hiện ra đủ. Hơn nữa với vóc người thon dài, bất kể nhìn thế nào cũng thấy giống người mẫu hơn là sinh viên, khó trách vừa rồi Hướng Nhật nhận không ra.

- Em không thể tới sao?

Nhâm Quân cười nói, không biết là vô tính hay cố ý mà nàng liếc mắt nhìn nữ thư kí một cái.

Nhưng không hiểu sao Hướng nhật lại cảm thấy vẻ tươi cười này có cả sát ý bên trong, hắn vội vàng nói:

- Không phải không thể tới, chỉ cảm thấy......quá trùng hợp.

- Trùng hợp thật.

Sắc mặt Nhâm Quân không chút thay đổi, nàng gặt gật đầu, rồi làm bộ lơ đãng hỏi:

- Sao không giới thiệu bạn anh với em?

Hướng nhật lập tức phản ứng bằng cách “A” một tiêng, hắn vội chỉ vào nữ thư kí và nói:

- Đây là Phương Oánh Oánh, huynh đệ của anh.

- Huynh đệ?

Nhâm quân sửng sốt, nàng hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

- Nói cách khác em hoàn toàn có thể không xem cô ấy là nữ.

Vì để không bị nghi ngờ,Hướng Nhật đành phải mặc kệ ánh mắt giết người của nữ thư kí bên cạnh đang bắn về phía mình. Tiếp theo, để làm giảm bớt lòng đề phòng của Nhâm đại tiểu thư hơn nữa, hắn ôm chầm lấy đối phương, sau đó đối mặt với nữ thư kí và giới thiệu:

- Đây là bạn gái của tôi, Nhâm Quân.

Nhâm quân đỏ mặt, nhưng cũng không giãy dụa mà để yên cho nam nhân ôm, cơn ghen tuông đã sớm tan thành mây khói, thậm chí mơ hồ còn có một cảm giác rất hạnh phúc.

- Nhâm tiểu thư, xin chào.

Phương Oánh Oánh đứng lên, đồng thời vươn tay ra, nam nhân nghĩ gì đương nhiên nàng rõ như lòng bàn tay, lúc này vì lấy lòng bạn gái mà hắn trắng trợn bêu xấu mình vốn là huynh đệ của hắn, quả nhiên là hạng người trọng sắc khinh bạn. Tuy nhiên khinh bỉ thì khinh bỉ thật, nhưng nàng cũng không nhỏ nhen đến nỗi vạch trần sự thật ngay tại đây, huống chi cách làm của gã nam nhân trước mắt thưc sự khiến nàng hâm mộ, việc chê bai nữ nhân khác để đề cao bạn gái mình tuy có chút hạ lưu, nhưng xem như cũng chứng mình một điều: nam nhân rất yêu bạn gái mình. Vì phối hợp với nam nhân diễn trò, Phương Oánh Oánh thậm chí còn nói một cách lấy lòng:

- Nhâm tiểu thư vóc người thật chuẩn, làm cho người ta thấy đố kị không thôi.

- Có gì đâu? Phương tiểu thư vóc người mới thật là chuẩn đấy chứ.

Nhâm Quân nắm tay nữ thư ký, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, tuy nhiên ánh mắt khi đảo qua hai ngọn núi hùng vĩ trước ngực đối phương lại để lộ ra vẻ cực kì hâm mộ, không có người phụ nữ nào có thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy cặp “hung khí” vĩ đại của nữ thư ký. Mặc dù hai người phụ nữ mang vẻ mặt tươi cười khen ngợi lẫn nhau, nhưng không hiểu sao Hướng nhật lại cảm thấy có chút giả tạo trong đó, nhất là nữ thư kí, vừa rồi rõ ràng còn dùng giọng xem thường nói vóc dáng của người ta chẳng có gì đặc sắc, bây giờ mới được một lúc đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả cái từ “đố kị” cũng có thể dùng mà không chút đỏ mặt, không biết trên thế giới còn có cách nói nào trái với lòng hơn cái này không nhỉ? Đương nhiên Hướng nhật cũng không dại dột nói ra sự thật, thấy hai nàng còn đang ra sức khen ngợi đối phương, hắn không khỏi có chút nhàm chán, ánh mắt liền đảo về phía chiếc bàn vốn là nơi Nhâm đại tiểu thư dùng bữa, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ăn cơm cùng ai, nhưng lại phát hiện ra đấy là một gã điển trai mặc âu phục, thoạt nhìn hơn 30 tuổi, lúc này hắn cũng đang cười cười nhìn về bên này. Tâm trạng Hướng Nhật trầm xuống, hắn xen vào cuộc nói chuyện giữa hai cô gái:

- Quân Quân, em ăn cơm cùng ai vậy?

- Anh nói gì cơ?

Do đang cùng nữ thư kí nói chuyện, cho nên nhất thời Nhâm Quân không nghe rõ nam nhân hỏi mình cái gì.

Hướng nhật chỉ một ngón tay vể phía gã điển trai hơn 30 tuổi kia và hỏi:

- Vậy ai kia?

Nhâm quân nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, mặt không khỏi biến sắc, nàng vội vàng giải thích:

- Đó là một ông bầu, em cùng hắn.......

Không đợi nàng nói xong, Hướng nhật đã cắt lời nàng:

- Ông bầu? Tìm em làm gì?

Thấy nam nhân sầm mặt, Nhâm Quân thấp giọng lí nhí nói:

- Hắn nói vóc người em rất đẹp, muốn giới thiệu em làm người mẫu.....

- Cái gì!

Hướng Nhật nhất thời vặn to giọng lên thêm mấy chục đê-xi-ben, đồng thời kéo theo sự chú ý của những người dùng cơm xung quanh. Khi phát hiện thằng nhóc này ở cùng chỗ với hai mỹ nữ, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ căm ghét và đố kị.

- Giới thiệu em làm người mẫu?

Hướng nhật giận dữ hỏi.

Làm người mẫu tất nhiên phải mặc bikini, chính là cái loại trang phục càng ít vải vóc càng tốt, thế thì có khác gì mặc đồ lót cho người khác xem? Hắn không rộng lượng tới mức chấp nhận việc thân thể bà xã mình ngoại trừ cho mình thưởng thức còn có thể để cho người khác nhìn no mắt, hơn nữa Hướng Nhật cũng không dám chắc cái gã ông bầu kia có chủ ý gì khác hay không. Nghĩ tới đây, hắn tức giận đến nỗi muốn giết người.

Nhâm quân có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ trên người nam nhân, nàng vội vàng kéo lấy cánh tay của hắn và nói:

- Hướng Quỳ, anh đừng như vậy, em không đáp ứng hắn mà.

- Vậy sao em vẫn dùng cơm với hắn?

Hướng Nhật vẫn như cũ nghiêm mặt hỏi.

Nhâm quân ấm ức nói:

- Hắn là học sinh trước kia của mẹ em, hơn nữa lại còn xin phép mẹ em, em không thể từ chối được!

- Em không thể từ chối thì để anh!

Nghe xong lời giải thích của nàng, lửa giận trong lòng hắn cũng thoáng dịu đi một chút, nếu không phải Nhâm đại tiểu thư chủ động mời, vậy nhất định là do đối phương cứ khăng khăng bám riết lấy nàng , lại còn dám lấy danh nghĩa là học sinh cũ của Nhâm mẫu, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

Hướng nhật đang muốn hành động, đúng lúc đó người phục vụ bưng một cái khay đi tới, tiếp theo đặt hai món ăn giống nhau như đúc lên bàn, hình như cũng không có chú ý tới việc có thêm một người, hắn lễ phép cười nói:

- Mời dùng bữa!

Nói xong, phục vụ từ từ lui xuống.

Hướng nhật lúc này làm gì có tâm trạng ăn uống, hắn đang định đi về phía bên kia, đột nhiên nghe thấy Nhâm đại tiểu thư bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Ồ, sao hai người ăn món giống bọn em?

- Giống?

Hướng nhật vội quay đầu lại, con mắt trợn trừng trông không kém mắt trâu là mấy:

- Em nói hai người ăn món giống bọn anh?

Nhâm Quân không rõ tại sao nam nhân nghe thế lại tức giận như vậy, nhưng nàng vẫn cẩn thận đáp:

- Đúng vậy, là ông bầu kia giới thiệu món, hắn nói ăn rất ngon.

- Ăn rất ngon?

Hướng nhật suýt nữa buột miệng nói ra đó là món ăn dành cho cặp tình nhân, tuy nhiên cân nhắc đến việc bên cạnh còn có nữ thư kí, mình mà nói ra thì không phải “tự vả miệng” hay sao? Cố nén lửa giận, Hướng Nhật đi về phía bên kia.

Nhâm Quân không khỏi hoảng sợ, đương nhiên nàng hiểu rõ tính nóng nảy của nam nhân, bây giờ thấy dáng vẻ hắn tiến lên như muốn giết người đến nơi, nhất định không phải chuyện tốt lành gì, nàng vội vàng đuổi theo sau.

Phương Oánh Oánh cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nàng biết cái món ăn tình nhân này đã phạm vào điều tối kiêng kị của nam nhân, trong lòng không khỏi cầu nguyện giùm cho gã ông bầu kia, nàng đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của nam nhân, có lẽ đối phương lần này không chết cũng bị lột da. Tán tỉnh bạn gái ai không tán, lại đi tán bạn gái của nam nhân, mà hắn vốn là người hành xử không theo lẽ thường và cực kì bạo lực, đây không phải muốn chết thì là gì!

— QUẢNG CÁO —