Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 326: Tiếng súng trong phòng thẩm vấn



Trong lòng Từ Thiên chung quy vẫn không thể yên tâm được, giống như sắp xảy ra đại sự gì đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết định báo cáo chuyện này cho cục trưởng biết, mặc dù người thẩm vấn không phải hắn, nhưng đối phương là do hắn bắt về, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn nhất định phải chịu một phần trách nhiệm. Ngay cả vị công tử họ Dịch có lai lịch lớn như vậy cũng không làm gì được hắn, mình mà gánh lấy cái trách nhiệm này, sợ rằng sẽ chết rất bi thảm.

Đi vào phòng làm việc của cục trưởng, cục trưởng đến nay đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn giữ được vóc người cân đối, trông không hề có nửa điểm phát phì, ông ta đang nhàn nhã ngồi uống cà phê tại bàn công tác. Xem sắc mặt, hình như ông ta sắp có hỉ sự.

- Tiểu Từ, cậu đến rồi à, ngồi đi.

Cục trưởng cười tủm tỉm liếc Từ Thiên một cái, sau đó tiếp tục uống cà phê.

Từ Thiên giờ phút này làm gì có lòng dạ nào mà ngồi xuống, hắn vội vàng lên tiếng:

- Cục trưởng, hôm nay có chút chuyện phiền toái.

- Cái gì phiền toái?

Cục trưởng rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tên cấp dưới vốn luôn biết nghe lời.

- Hôm nay chúng tôi bắt về một người, hắn là…

Từ Thiên kể lại một lượt chuyện ngày hôm đó.

- Sao cậu không nói sớm?

Cục trưởng đứng bật dậy, do dùng quá nhiều sức nên tác động lên cả cốc cà phê đặt trên bàn công tác, nước bắn ra tung tóe, một ít chất lỏng còn dính lên người ông ta, nhưng cục trưởng cũng không để ý, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, so với Từ Thiên ông ta càng hiểu rõ gia thế của vị công tử họ Dịch, đấy là con cháu của một đại nhân vật hô phong hoán vũ ở thủ đô, ngay cả hắn cũng không thể đối phó được người này, vậy cũng có thể tưởng tượng hậu thuẫn của đối phương ghê gớm đến nhường nào.

Từ Thiên nơm nớp lo sợ:

- Cục trưởng, tôi cũng tới nơi mới biết người hắn muốn bắt là…

- Khoan nói cái này vội, mau tới phòng thẩm vấn dẫn… mời người ra cho ta.

Cục trưởng rất hối hận, lúc đầu sao không hỏi thăm một chút thân phận của đối phương đã sai người bắt về, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ rằng mình không thể nào bình yên rời khỏi cái ghế cục trưởng này. Bây giờ chỉ mong thằng ranh con kia chưa động thủ, nếu không cả cục cảnh sát này cũng chỉ có nước bị chôn cùng. Đồng thời ông ta cũng căm hận cái tên nhị thế tổ họ Âu Dương kia, ngay cả mình đang đối phó ai cũng không tra rõ, chưa gì đã đến mượn tay cảnh sát, thế có khác gì tự tìm lấy cái chết!

Đang muốn dẫn người đi ra ngoài, điện thoại trên bàn công tác đột nhiên vang lên. Cục trưởng ngẩn người, sau đó lập tức nhấc điện thoại lên nghe.

- Liêu cục trưởng phải không?

Một giọng nói trầm thấp không giận mà nghiêm truyền tới.

Cục trưởng giật mình đánh thót một tiếng, mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng nghe khẩu khí cũng biết không phải người bình thường, ông ta vội vàng kính cẩn hỏi:

- Ngài là…?

- Tôi là Thạch Trung Chính.

- Thạch…Thạch thị trưởng?

Cục trưởng lắp bắp như “gà mắc thóc”.

- Tôi nghe nói các anh mới bắt về một thanh niên họ Hướng?

- Thạch thị trưởng, cái này… kỳ thật…chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi đang chuẩn bị mời… Mời anh ta về.

- Thế thì tốt… Đã vậy, anh cứ làm việc đi.

Nói xong, đối phương cúp điện thoại.

Cục trưởng thở dài một hơi, không ngờ kinh động đến cả Thạch thị trưởng, ông ta cảm thấy cần phải lập tức chạy tới phòng thẩm vấn ngay, tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì chuông điện thoại lại reo. Cục trưởng giật mình, lần này là ai đây? Nhưng ông ta cũng không do dự, lập tức nhấc điện thoại lên.

- Liêu cục trưởng phải không?

Câu đầu tiên giống y như vừa rồi.

- Ngài là…?

Cục trưởng mơ hồ có cảm giác rằng lai lịch của đối phương còn ghê gớm hơn cả Thạch thị trưởng vừa gọi.

- Tôi là thư ký của Thiết bí thư, họ Bạch.

Đối phương nói một cách lãnh đạm, như kiểu không cảm thấy thân phận của mình có gì đặc biệt hơn người.

- Thiết…Thiết thư ký?

Cục trưởng thoáng cái đã toát mồ hôi lạnh, bí thư họ Thiết, ở Bắc Hải chỉ có một người, mà người này chính là ông trời ở Bắc Hải.

- Thiết bí thư có bảo tôi hỏi một việc, có phải các anh vừa bắt về một sinh viên họ Hướng?

Giọng nói lãnh đạm lại truyền tới.

- Hiểu lầm, hiểu lầm, đây là hiểu lầm…

Cục trưởng liên tục nói mấy lần “Hiểu lầm”, tay không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.

- Nếu là hiểu lầm, vậy Liêu cục trưởng biết làm như thế nào rồi chứ?

- Dạ, dạ!

Cục trưởng cũng vội vàng đáp.

Giọng lãnh đạm ở đầu dây bên kia ngừng một lúc, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó nên nói tiếp:

- À, còn một câu quên nói, Thiết bí thư hy vọng sau này cục trưởng làm việc cẩn thận một chút.

Nói xong, cúp điện thoại.

Nhưng cái câu này lại khiến cục trưởng sợ đến mặt cắt không còn chút máu, mặc dù chỉ là một câu như kiểu cấp trên quan tâm tác phong làm việc của cơ quan cấp dưới, nhưng cục trưởng lại nghe như sét đánh bên tai. Là một người từng trải sao ông ta lại không biết cơ chứ, đây chính là một câu mang ẩn ý hăm dọa!

Cơn sợ hãi còn chưa hết, chuông điện thoại lại vang lên. Toàn thân cục trưởng run bắn, ông ta có phần không dám nghe điện thoại, đầu tiên là thị trưởng, sau đó là bí thư thị ủy, kế tiếp sẽ là ai? Nhưng ông ta không dám không nghe điện thoại, cố nén sự sợ hãi trong lòng, tay run rẩy nhấc lên ống nghe vừa mới đặt xuống. Nhưng đồng thời ông ta cũng không quên phất tay với Từ Thiên ở bên cạnh, ý bảo hắn mau tới phòng thẩm vấn, nếu vì mình mải nghe điện thoại mà không kịp tới phòng thẩm vấn, vị nhân vật to như ông trời kia xảy ra vấn đề gì, cục trưởng như mình cũng xong đời, không chừng còn bị gán cho một ít tội danh “Không có căn cứ”.

Từ Thiên đương nhiên có thể hiểu được ý của cục trưởng, không chút do dự lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này hắn cũng bị dọa đến ngơ ngẩn cả người, tuy hắn không nghe được danh tính cụ thể của đối phương, nhưng Thạch Thị trưởng cùng với Thiết bí thư tại Bắc Hải này còn có thể là ai khác nữa đây? Chỉ hai cái tên đấy cũng đã đủ làm cho Bắc Hải nổi trận phong ba bão táp, huống chi lúc mình đi ra còn có một cuộc điện thoại gọi tới, Từ Thiên có thể khẳng định điện thoại không phải của người bình thường, xem cử chỉ của cục trưởng thì biết, nhấc điện thoại lên nghe chưa được bao lâu đã suýt nữa giữ không đươc, gần như đánh rơi nó đến nơi, thậm chí đối phương có thể còn giữ chức vụ cao hơn hai đại nhân vật vừa gọi điện thoại. Trong lòng không khỏi mừng thầm, cũng may mình không hoàn toàn đắc tội với người kia, bây giờ mình còn chạy tới thả người, không chừng còn có thể lập công.

olo

Trong phòng thẩm vấn, Hướng Nhật cười lạnh nhìn gã tiện nhân họ Âu Dương càng lúc càng tiến lại gần mình:

- Hối hận? Thành thật mà nói, tao chưa bao giờ nếm thử cảm giác này.

- Ký hay không ký!

Âu Dương Kiếm nghiến răng hỏi, xem dáng vẻ của của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Tao lựa chọn cái thứ hai!

Hướng Nhật vẫn tươi cười, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt hung ác của đối phương.

- Như vậy thì đừng trách tao không khách khí.

Âu Dương Kiếm càng hung dữ hơn, nháy mắt với mấy tên cảnh sát bên cạnh. Mấy tên này hiểu ý, lập tức xông lên phía trước đè Hướng Nhật ngồi xuống và giữ chặt hắn lại.

Hướng Nhật vẫn không nhúc nhích, để mặc mấy tên này đè chặt mình xuống, con mắt vẫn chăm chú nhìn vào vị Âu Dương đại công tử, xem ra gã tiện nhân này chuẩn bị tự mình động thủ, không chừng là muốn trả mối thù ngày đó bị mình đánh tại tổng bộ công ty Hướng Nhật. Tuy nhiên hắn làm nổi sao? Hướng Nhật cười khinh bỉ, tiếp theo chuyển ánh mắt sang tên cảnh sát trung niên vừa thẩm vấn mình, chỉ có hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ không động thủ, miệng nhếch lên cười và nói:

- Vị cảnh sát này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên tránh xa ta một chút, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu.

Tên cảnh sát trung niên lạnh người, đối phương đến lúc này rồi mà vẫn còn cười được, không phải người điên thì nhất định là có chỗ dựa, nhưng nhìn vẻ mặt hắn tỉnh táo như vậy, rõ ràng không phải giả thiết đầu, nghĩ tới đây, viên cảnh sát không nhịn được lùi lại vài bước.

Âu Dương Kiếm cũng không chú ý tới mấy cái tiểu tiết này, hắn vừa cười gằn vừa đi đến gần thằng ôn con ở đối diện, nắm tay xiết lại nghe “Răng rắc”, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người.

Có điều chuyện ấy không có cơ hội xảy ra, Hướng Nhật chờ đến khi đối phương chỉ còn cách mình một khoảng nhất định, trong nháy mắt không chút do dự đạp một phát về phía trước.

“Ầm” một tiếng, Âu Dương Kiếm bị đạp trúng, cả người bay về phía sau, bởi vì phòng thẩm vấn không lớn, cho nên hắn va thẳng vào vách tường, sau đó dội ngược lại và ngã xuống đất.

- Hự….

Miệng phun ra một búng máu tươi.

Tên cảnh sát bên cạnh lập tức sợ đến ngây người, không thể nào hiểu nổi nhờ vào cái gì mà một người đang bị giữ chặt còn có thể tung chân đá, lại rất mạnh nữa chứ, đá bay cả người chứ nhẹ nhàng gì cho cam. Tên cảnh sát trung niên càng thận trọng hơn, dù sao hơn 20 năm làm cảnh sát cũng không phải vứt đi, hắn sửng sốt một lúc rồi lập tức chạy đến trước mặt gã Âu Dương đại công tử vừa bị đá bay.

- Âu Dương tiên sinh, Âu Dương tiên sinh…

- Khụ…

Âu Dương Kiếm không nhịn được ho một tiếng, lại phun ra một ít nước bọt có hòa lẫn máu, sau đó từ mặt đất bò dậy:

- Ta còn chưa chết được!

Nói xong liền lau vết máu trên khóe miệng, hai con mắt oán độc nhìn về phía người đá bay mình, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng:

- Giữ chặt hắn cho ta!

Sau đó tiện tay cầm lấy một cái dùi cui treo trên tường.

- Âu Dương tiên sinh

Tên cảnh sát trung niên rùng mình, dùng thứ này để đánh, nếu đánh không chết người thì cũng làm người ta tàn phế, nghiêm trọng hơn là nếu xảy ra án mạng, hắn nhất định không trốn được việc bị truy cứu trách nhiệm. Mà đối phương rất có khả năng chỉ cần bỏ ra một khoản tiền lớn là có thể thoát tội, còn mình nhất định sẽ phải đưa lưng ra gánh tội thay.

- Yên tâm! Tất cả để ta chịu trách nhiệm.

Âu Dương Kiếm cười hung ác.

- Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cứ nói hắn chống cự, lại còn tấn công cảnh sát, như vậy là xong!

Đáng tiếc bọn chúng đều quên mất một điểm, một người bị giữ chặt đến nỗi không thể động đậy như vậy liệu có thể có cơ hội tung chân đá hay sao? Nhưng thực tế lại có đủ sức đá bay người khác, thậm chí vẫn còn đang ngồi, việc đá được khi ấy khó khăn hơn rất nhiều so với lúc đứng để đá.

Âu Dương Kiếm đã bị thù hận làm cho mù quáng, hắn cười gằn quơ quơ cái dùi cui màu đen to tướng trên tay. Hắn quyết định phải giáo huấn thật mạnh tay thằng ôn con không biết trời cao đất rộng này, chẳng những giễu cợt mình, lại còn trước sau đoạt mất hai cô gái mà mình nhắm trúng, bây giờ còn dám đánh mình chảy máu? Âu Dương Kiếm muốn đối phương trả giá gấp trăm lần!

Ánh mặt Hướng Nhật lạnh như băng, hắn thấy đã đến lúc biểu diễn một chút thực lực của mình, nếu không quả thật sẽ khiến người ta tiếp tục coi thường hắn như mèo bệnh. Thực ra vừa rồi hắn đá người cũng không dùng bao nhiêu lực, bởi vì cân nhắc đến việc Tinh Tinh đã đi nói giúp mình, như vậy tốt nhất không nên làm tên kia bị thương quá nặng, nếu không Tinh Tinh cũng khó ăn nói trước mặt người ta.

Không hề báo trước, Hướng Nhật đột nhiên đứng dậy, mấy tên cảnh sát đang đè hắn lại ứng phó không kịp nên lập tức văng sang một bên, có hai người loạng choạng đứng không vững, còn một người ngã nhoài xuống đất.

Âu Dương Kiếm đang chuẩn bị tiến lên đánh người lại càng hoảng sợ, hắn cuống quýt lùi ra xa vài bước.

- Ngươi muốn làm gì! Ngồi xuống cho ta!

Một cảnh sát bên cạnh nghiêm mặt gằn giọng quát, vừa quát vừa chuẩn bị xông lên lần nữa.

- Biến sang một bên!

Hướng Nhật trừng mắt, trong mắt tỏa ra sát ý đáng sợ đến nỗi tên cảnh sát kia không dám tiến lên, lúc này Hướng Nhật mới chậm rãi giơ hai tay lên, sau đó nhẹ nhàng kéo sang hai bên, sợi dây xích nối hai cái còng tay lập tức bị đứt.

- Hít…..

Mấy người bên cạnh nhất thời hít vào thật sâu, mẹ kiếp, tên này còn là người sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn chúng cũng không tin có người dùng tay giật đứt được dây xích, hơn nữa còn là một gã thanh niên gầy gò ôm yếu trông chả có vẻ uy hiếp được ai. Phải biết rằng còng tay này được chế tạo từ thép thuần túy chứ không phải loại nhựa dẻo bình thường, nếu nó bẻ là gẫy như nhựa dẻo thì làm sao có thể còng tay được gã phạm nhân vô cùng hung dữ này? Sợ rằng chưa về tới cục cảnh sát thì hắn đã sớm trốn thoát.

- Mẹ kiếp, hổ không ra oai mà thôi, thật sự coi ông mày là loại dễ bắt nạt hay sao?

Hướng Nhật gằn giọng, đồng thời thay phiên dùng tay kéo giãn hai cái còng trên cổ tay đến khi gãy mới thôi, sau đó mới vứt xuống mặt đất.

Hai tiếng “Keng” vang lên làm mọi người rùng mình, nhìn biểu hiện nhẹ nhàng của đối phương, còng tay này cứ như là đậu phụ không bằng, muốn nặn thì nặn, muốn uốn thì uốn. Nhưng tiếng kim loại rơi xuống đất cũng làm bọn chúng hoàn toàn bừng tỉnh, không còn đứng ngây ngốc như ban đầu, tất cả không hẹn mà gặp đều rút súng ở thắt lưng ra, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào đối phương. Cứ cho là đánh đấm không có tác dụng, nhưng không tin ngươi có thể chống lại cả súng lục!

Một người cho dù lợi hại đến đâu, chung quy cũng không thể ngăn được viên đạn, đúng không nào? Nếu không tưởng mình là siêu nhân trong TV chắc? Ý nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu mấy tên cảnh sát, ngay cả Âu Dương Kiếm cũng đoạt lấy súng của gã cảnh sát trung niên bên cạnh, nòng súng chỉa thẳng vào người thằng ôn con mà hắn xem ra đã không phải là người nữa.

Trên tay có chỗ dựa, lá gan cũng lớn lên rất nhiều, một cảnh sát trẻ đột nhiên đi về phía trước hai bước rồi cao giọng quát:

- Không được cử đông! Giơ hai tay lên đầu, chẳng lẽ ngươi định chống lại cảnh sát hay sao?

- Chống lại? Vậy thì sao?

Hướng Nhật đi về phía trên cảnh sát trẻ vừa quát hắn, hắn đã sớm muốn giáo huấn đám cảnh sát cặn bã này, rặt một lũ ăn lương nhà nước nhưng chỉ giỏi “trợ Trụ vi ngược”.

- Ngươi đừng qua đây, ngươi còn bước tới nữa ta sẽ nổ súng…

Tên cảnh sát trẻ hiển nhiên không ngờ mấy lời của mình lại đưa đối phương tới, hắn vội lui về phía sau vài bước, đồng thời mạnh miệng uy hiếp.

-Vậy ngươi cứ bắn đi.

Hướng Nhật cười hehe, sau đó xông lên đấm một phát.

Thấy đối phương thực sự dám lao tới, tên cảnh sát trẻ cũng không còn nhẫn nại được nữa, hắn vội vàng bóp cò. Song bởi vì vừa rồi bị thần lực của đối phương dọa cho chết khiếp nên quên cả đẩy khóa an toàn, thậm chí không lên cò súng, đến lúc nhận ra thì người đã bay về phía sau, hai mắt tối sấm rồi ngất đi. Hắn gục luôn xuống đất.

— QUẢNG CÁO —