Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 7: Thượng đế cùng vương mẫu thông gian



- Ba, ba nhất định phải giúp con!

Ngô Khiêm Vân quỳ gối trước một người trung niên khí độ bất phàm.

- Tiểu Vân, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi hả, không nên coi bọn họ như bảo vệ bình thường. Mày làm tao thất vọng quá!

Ngô Hạc Duyên nhìn con trai, hận không thể đập chết hắn.

- Ba, ba không thấy lúc đó con thảm tới cỡ nào đâu! Ba coi, đầu con giờ vẫn còn u một cục to như vậy nè.

Ngô Khiêm Vân đứng dậy chỉ vào cục bông băng màu trắng trên đầu, nghiến răng nói:

- Đều do thằng tạp chủng đó, con thoáng cái đã bị nó đánh cho như vầy. Thù này phải trả?

- Thằng này đến chết cũng không hối cải! Mày biết tường tận về hắn không, bối cảnh của hắn ra sao? Lại còn lỗ mãng vì một ả đàn bà mà gây sự, thậm chí còn đánh nhau, tương lai tao sao yên tâm đem công ty giao cho mày!

Ngô Hạc Duyên tức giận nói.

- Thằng đó là một thằng nhà quê không hơn không kém, nên chỉ có thể dẫn Sở Sở đi tới chỗ đó ăn cơm?

Ngô Khiêm Vân biện hộ.

- Nhà quê ư? Dùng đầu của mày suy nghĩ xem, tại sao bọn bảo vệ tình nguyện khoanh tay đứng nhìn không giúp mày!

Ngô Hạc Duyên nóng máu lên, hận không tát một cái chết thằng con ngu ngốc này.

- Chẳng lẽ không phải nông dân? Không thể nào! Khẳng định là vì quan hệ với Sở Sở thôi.

Ngô Khiêm Vân đánh chết cũng không tin tiểu tử kia có thân phận kinh khủng gì.

Ngô Hạc Duyên hừ lạnh một tiếng:

- Sở gia mặc dù có thế, nhưng còn chưa có được trình độ khiến chúng e ngại. Mày nghĩ cẩn thận coi, lúc đó hai người bảo vệ có cái gì kỳ quái không.

- A...!

Ngô Khiêm Vân trầm tư.

- Hình như...lúc bọn họ đi đến thì bị thằng nhóc kia liếc mắt một cái.

- Điều này nói lên bọn họ nhất định biết tên tiểu tử kia, cho nên rõ ràng là thực lực hắn quá mạnh, bọn chúng không muốn đắc tội, nên đành phải phân giới tuyến với chúng ta! Từ đó mà suy nghĩ, rõ ràng là chúng ta còn lâu mới sánh được với người ta! Bây giờ mày còn cho rằng hắn là một tên nhà quê nữa không?

Ngô Hạc Duyên bắt đầu dạy con.

- Nhưng mà ba, còn Sở Sở nàng...

Ngô Khiêm Vân không thể trơ mắt nhìn gái vuột khỏi tầm tay mình.

- Câm miệng cho tao! Sau này con nhỏ đó với mày không còn quan hệ gì hết. Tao cảnh cáo mày, thằng nhóc đó mày không được đi tìm nó báo thù, hay ngầm làm chuyện ám muội. Đừng cho là tao không biết tính tình của mày!

Ngô Hạc Duyên nghiêm mặt nói.

- Chẳng lẻ bỏ qua như vậy sao? Sở gia rõ ràng cùng chúng ta có hôn ước trước mà....

Ngô Khiêm Vân không cam lòng nói.

- Được rồi, chuyện này đến đây thôi! Về phần Sở gia... hừ, Ngô gia ta mặc dù so ra hơi kém hơn bên đó, nhưng cũng không phải là dễ đụng vào. Bên đó không hồi hôn thì cũng là nể mặt chúng ta một chút rồi, mấy ngày nữa ta sẽ qua đó hủy bỏ hôn sự, để giữ mối quan hệ làm ăn tốt bây giờ.

Ngô Hạc Duyên quyết định.

- Ba, không còn chuyện gì con đi đây.

Thấy chuyện không cứu vãn được nữa, Ngô Khiêm Vân cảm thấy nhụt chí.

- Chờ chút!

Ngô Hạc Duyên gọi hắn lại, đưa cho hắn một tấm hình.

- Đây là ai?

Trong hình là một mỹ nữ xinh đẹp vô cùng, Ngô Khiêm Vân rất quen thuộc.

- Tô Úc? Ý của ba là muốn con….?

- Không sai, cô ta so với nha đầu Sở gia tốt hơn nhiều. Mày mà cưới được cô ấy về, chẳng những có thể được hơn một tỷ, lại còn có một cô vợ tài giỏi tương trợ mày quản lý công ty, hơn nữa, cô ta còn rất đẹp!

Ngô Hạc Duyên vẽ cho con một tương lai tươi đẹp.

- Đúng vậy.

Ngô Khiêm Vân hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tuyệt sắc mỹ nữ, đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt ảm đạm đi.

- Con cũng thử hẹn cô ấy vài lần rồi, nhưng cô ta không đáp ứng.

- Lần này thì khác! Mày không thấy hai ngày nay nàng đặc biệt chú ý tới người trẻ tuổi sao? Trước kia dù là ai thì cô ta cũng lạnh lùng, có biến hóa vậy khẳng định là động lòng xuân rồi. Ta cũng không tin cô ta lớn như vậy rồi mà trong lòng vẫn không nghĩ tới chuyện trai gái! Mày cố lên một chút cho tao, theo đuổi cô ta quyết liệt lên, đối với sự nghiệp của mày có lợi rất lớn đó. Đừng quên, mày là con trai tao, gia sản cuối cùng cũng do mày kế thừa. Coi bộ dạng bây giờ của mày kìa......có cô ta thì tao mới có thể an tâm một nửa.

- Được rồi ba, ba hãy chờ coi biểu hiện của con! Cho dù không phải vì bản thân thì cũng vì Ngô gia, con sẽ cuỗm nàng về.

Ngô Khiêm Vân vỗ ngực cam đoan.

- Khoác lác vừa thôi, đừng dùng thủ đoạn hạ lưu, không nên lén chọc tức người ta, tao không lột da mày thì tao không phải là ba của mày! Cũng nên hạn chế đi lại với những minh tinh mày thường lui tới đi, không được mang các cô ả về nhà, cũng không được ngủ qua đêm ở đâu đó với bọn họ. Nếu báo chí mà đăng những tin tức như vậy liên quan đến mày, tao sẽ đánh gãy chân của mày!

- Biết rồi, biết rồi, ba, con tới công ty đây!

Ngô Khiêm Vân không còn kiên nhẫn ngồi nghe ông già dạy đời nữa.

oOo

Hướng Nhật vừa bước vào lớp đã cảm thấy ánh mắt bạn học trong lớp nhìn mình chằm chằm, trong đó có ghen ghét, khinh thường, khinh bỉ, chán ghét, lại có chút hả hê.

Hướng Nhật không hiểu hết ý nghĩa những ánh mắt đó, mà con mẹ nó, hảo ý thì sao thiện ý thì sao, bọn nó hình như đều hy vọng mình bị xe đụng, xe cán nát bươm.

Không thèm quan tâm bọn mày nữa, Hướng Nhật đi tới bàn sau cùng ngồi xuống, không thấy tung tích của Sở mỹ nhân. Kỳ quái, nàng không phải nói tới trường trước sao? Sao mình đi trễ mà lại so với cô ả lại thành sớm vậy ta?

- Lão Đại, cuối cùng đợi được anh rồi.

“Đầu củ tỏi“ vẻ mặt kích động chạy tới ngồi cạnh hắn.

- Sao rồi? Bị gái rượt à?

Hướng Nhật thản nhiên liếc hắn một cái.

- Quỳ ca, anh nói vậy làm tổn thương lòng tốt của người ta rồi, vốn đang định thông báo cho anh một chuyện, giờ thì....

"Đầu củ tỏi" nói một chút rồi ngừng, ra vẻ thần bí.

- Thấy con...à, Sở Sở đâu không?

Hướng Nhật không thèm để ý đến hắn.

- Anh nói chị dâu hả? Chị vừa rồi có tới, nhưng nghe xong điện thoại của ai đó liền đi luôn.

"Đầu củ tỏi" trả lời.

- Đi đâu? Ai gọi điện cho nhỏ đó?

Hướng Nhật hỏi.

- Lão Đại à, đừng nghĩ em là thần thánh, chuyện gì cũng biết chứ? Ài, em vừa rồi ở xa quá, chỉ nghe được loáng thoáng, chắc là người nhà chị dâu gọi, vì em nghe được mấy tiếng 'Cha, cha à' gì đó.

"Đầu củ tỏi" liến thoắng một hồi.

- OK, không có chuyện gì đừng quấy rối, tao ngủ cái.

Hướng Nhật ngáp dài một cái, gục đầu xuống bàn.

- Quỳ ca, thực bái phục anh! Giờ mà anh còn có tâm tình đi ngủ? Trời chắc hôm nay mưa lớn quá!

""Đầu củ tỏi" buồn bực, chuyện chính còn chưa nói xong đã đòi ngủ rồi.

- Tiết trời thay đổi có gì mà hay ho, cùng lắm là mưa to gió lớn thôi! Ông trời khô khan do mấy ngày rồi không được thủ dâm, chúng ta phải đồng tình với hắn, để hắn tự do tận lực làm việc đi, phun bao nhiêu thì phun.

Hướng Nhật nhắm mắt lại.

- Quỳ ca, ví dụ này rất kinh điển nha, nhưng em nói không phải khí trời, em muốn nói là... vừa rồi có đại mỹ nữ tới tìm anh.

"Đầu củ tỏi" thần bí cười hề hề.

- Mỹ nữ? Mày xác định không phải khủng long hay người hành tinh chứ?

Hướng Nhật mở mắt, vểnh tai lên.

- Hai trăm phần trăm! Bất quá, em chợt có dự cảm không hay lắm.

"Đầu củ tỏi" cười cổ quái.

- Dự cảm cái chim, có mỹ nữ tìm tao mà mày còn mập mà mập mờ, muốn chơi tao à?

Hướng Nhật mắng.

- Là Thạch nữ tới tìm anh!

"Đầu củ tỏi" vội vàng nói, mắt nhắm lại như chờ cơn phẫn nộ của tên lưu manh giáng xuống đầu.

Song Hướng Nhật làm hắn thất vọng:

- Thạch nữ ư? Mày không phải nói mỹ nữ sao? Sao lại biến thành Thạch nữ gì đó rồi? Con bà nó, làm mất thời gian, để tao ngủ!

- Lão Đại, ngay cả Thạch Thanh anh cũng không nhận ra sao?

"Đầu củ tỏi" châm biếm kêu to.

- Thạch Thanh? Mày nói là Thạch Thanh?

Hướng Nhật tim đập thình thịch.

- Đài Quyền đạo đệ nhất mỹ nữ cao thủ, khắc tinh của sắc lang.

"Đầu củ tỏi" giống như niệm thần chú.

- Là sao ?

Hướng Nhật nhớ lại, quả nhiên là nàng.

- Quỳ ca, anh mới từ Hỏa tinh di dân tới phải không? Coi như em đại khai nhãn giới rồi, người Hỏa tinh chắc là y như anh vậy.

- Có gì thì nói thẳng, lằng nhằng tao tuột quần thiến mày đó?

Hướng Nhật bực bội nói.

- Em nói, em nói, anh nghe xong đừng sợ nhá. Thấy người ta kể, không biết đúng hay không, phàm bị Thạch nữ tìm tới cửa đơn giản chỉ có ba lý do: thứ nhất, mày đùa giỡn nàng, thứ hai, mày ghẹo bằng hữu nàng, thứ ba, nàng chuẩn bị ghẹo mày. Các đại gia có máu dê thì căn bản không có khả năng tiếp cận nàng. Hai lý do đầu là thảm nhất, kết quả ra sao anh muốn biết không?

- Nói nghe coi.

Hướng Nhật không thèm quan tâm nói.

- Tốt nhất là nằm viện ba ngày, thảm nhất là đúng nửa năm. Bây giờ anh biết sao em nói thời tiết thay đổi chưa? Anh có để ý lúc này ánh mắt của đám dê cụ trong lớp dường như trở lên dâm đãng không? Xem ra Thạch nữ giờ đang trên đường tới đó. Quỳ ca, em khuyên anh tìm đường mà chạy đi. Bất quá, anh mà Thạch Nữ cũng dám đụng thì em..

- Hướng Quỳ có ở đây không?

Phòng học bất chợt trở lên im lặng, một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Đang thao thao bất tuyệt nói, "Đầu củ tỏi" cũng ngậm miệng lại, lặng lẽ thối lui vài bước, bảo trì khoảng cách tương đối an toàn, ánh mắt láo liên, trên mặt như khắc chữ "ta không biết hắn".

- Đây.

Hướng Nhật rời chỗ ngồi, đi đến chỗ đồ đệ thông minh, xinh xắn mới nhận.

- Amen!

"Đầu củ tỏi"vạch chữ thập trước ngực, vì Hướng Nhật cầu nguyện.

- Mấy tiếng không gặp, đã nhớ anh vậy sao? Có chuyện gì nào? Tối nay chúng ta tới đâu ngủ?

Hướng Nhật tiện khoác vai đồ đệ yêu, ôm nàng đi ra ngoài lớp học.

Trong lớp nhất thời không khí trở lên quỷ dị, bất kể là nam hay là nữ, hầu như ai cũng đứng sững người, miệng lẩm bẩm kiểu:

- Ối ông bà ơi, mau đến xem, thượng đế với vương mẫu nương nương thông gian.

Như tiếng một miếng thủy tinh vỡ vụn...

"Đầu củ tỏi" miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, trong miệng thì thào tự nói:

- Đại ca, tiểu đệ nguyện làm trâu làm ngựa, em chỉ cầu anh đem “Tán gái bí kíp” truyền em một chiêu nửa thức thôi cũng mãn nguyện lắm rồi!

— QUẢNG CÁO —