An Tịch Vy ngồi tựa lưng trên giường, mà ánh mắt cứ thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Trác Phi Vũ từ phòng tắm trở ra, vén chăn ngồi cạnh cô.
“Em có tâm sự gì sao?”
Cô quay sang nhìn anh, ậm ừ mãi một lúc cô mới dám nặn ra một câu.
“Em có thể, trở lại trường không?”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Anh thật sự cạn lời với cô gái ngốc này, biểu cảm lúc nào cũng trở nên phức tạp, còn tưởng là chuyện gì rất to tát.
Chẳng nghe câu trả lời, cô nghĩ mình không nên làm khó anh. “Em chỉ hỏi vậy thôi. Nếu không được thì…”
"Tất nhiên là được rồi.”
Cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Nhưng nói đến chuyện này, cô lại thấy hơi lo.
“Cảm ơn anh! Nhưng có lẽ em sẽ chuyển trường.”
“Tại sao?”
Cô cúi mặt xuống không trả lời câu hỏi của anh. Nhưng Trác Phi Vũ vẫn đoán ra được cô lo lắng chuyện gì.
“Trước đó khác bây giờ khác. Về phía cô út, tôi sẽ lựa lời nói giúp em.”
“Có được không?”
“Trong từ điển của Trác Phi Vũ này, không có chuyện được hay không, mà chỉ có muốn hay không muốn.”
Cô mừng rỡ gật đầu. Cô chỉ sợ làm anh khó xử, nhưng với con người này, có lẽ lo lắng của cô là dư thừa rồi.
“Cảm ơn anh!”
“Ngủ thôi.”
Cô ngoan ngoãn nằm xuống.
Chưa vào giấc ngủ thì điện thoại của cô có tin nhắn tới.
Nhìn vào dòng tin hiển thị trên màn hình một lúc cô mới quay sang gọi anh.
“Phi Vũ!”
Anh quay sang nhìn cô như đang lắng nghe.
“Hôm bữa ở tiệc cưới, em nghe chú nói thím không được khỏe. Ngày mai, em về An gia một chuyến được không?”
“Có cần tôi đi với em?”
Cô vội xua tay. “Anh cứ bận việc của mình đi. Em tự đi được rồi.”
“Tùy em vậy.”
“Anh… Ngủ ngon!”
“Em chắc sẽ ngủ ngon?”
“…” Cô không nói gì, vội quay lưng trùm chăn kín người. Trước hành động xấu hổ của cô, anh lại thấy buồn cười.
An Tịch Vy vốn nghĩ, về nhà riêng thì có thể ngủ riêng. Ai mà ngờ bà Văn cũng tới, để không bị lộ cô và anh vẫn phải ngủ chung một giường. Đúng là tính trước thì sẽ bước không qua.
***
Sau bữa sáng, Trác Phi Vũ đi làm được một lúc, An Tịch Vy mới chuẩn bị về An gia. Vừa ra đến sân, cô đã thấy Lý Huân và cả bà Văn đều đang đứng lóng ngóng ở xe như đang đợi ai.
“Trợ lý Huân, anh không đi cùng Phi Vũ sao?”
“Trác tổng tự lái xe đi rồi. Còn tôi, sẽ là tài xế của phu nhân.”
“Thế còn…” Cô quay sang bà Văn.
“Thiếu gia có chuẩn bị ít quà biếu nhà thông gia, nhưng thiếu phu nhân không thể mang xách đồ nặng. Nên tôi sẽ đi cùng cô.”
“Không cần phiền vậy đâu.”
“Không phiền. Dù gì tôi cũng đang rảnh. Hay thiếu phu nhân chê bà già này phiền?”
“Dạ không có.”
“Mời phu nhân!”
Cô bất đắc dĩ ngồi vào xe. Cô thật sự không biết Trác Phi Vũ đang muốn bày trò gì, cô chỉ về nhà một chuyến mà anh cứ phải phô trương thanh thế, nào là tài xế, nào là bảo mẫu, miệng thì bảo tùy nhưng rốt cuộc vẫn tự làm theo ý mình.
Từng việc từng việc một.
Rất nhanh, An Tịch Vy đã được trở lại trường học như cô mong muốn.
Riêng phần Trác lão, vừa nhận được tin, ông đã giận đến run người. Ông liền gọi video cho cháu trai để hỏi rõ.
[Cháu là sao đây? Ông nội vừa đi có mấy ngày, thì nhà cửa đã loạn lên rồi à?]
“Làm gì có. Mọi thứ vẫn ổn mà.”
[Ổn? Vợ bầu bì, bụng mang dạ chửa. Lý ra cần được chăm sóc thật cẩn thận, đặc biệt là ba tháng đầu. Đằng này cháu lại để nó đến trường, vừa nắng noi, vừa mệt nhọc. Ổn của cháu là vậy đó sao?]
“Là cháu suy nghĩ không thấu đáo. Nhưng cũng không thể để cô ấy nhốt mình ở nhà mãi được.”
[Vậy còn chuyện nghỉ dưỡng, đang không cháu để bà Văn đi du lịch nghỉ dưỡng bất ngờ như vậy. Rồi cơm nước cho con bé ai lo?]
“Cháu lo.”
[Cháu nghĩ mình rảnh rỗi được bao lâu? Mà dám bảo là có thời gian.]
[Ông đã không định đi mà hai đứa cứ muốn ông đi. Nếu cháu nhất quyết để con bé đến trường thì ông sẽ lập tức bay về.]
An Tịch Vy vừa trên tầng đi xuống, đã thấy Trác Phi Vũ ngồi dưới sảnh, còn vô tình nghe giọng Trác lão truyền ra từ màn hình laptop của anh. Cô vội bước qua thật nhanh khi biết ông là đang chỉ trích anh chuyện để cô quay lại trường. “Ông nội! Ông đừng trách anh Phi Vũ, anh ấy cũng là chiều ý cháu thôi.”
[Ôi cháu dâu của ta. Tiểu Vũ không hiểu chuyện thì thôi. Sao cháu cũng hồ đồ vậy chứ. Nếu ở nhà một mình khiến cháu bí bách, thì ông nội sẽ sắp xếp bay về, dẫn cháu đi đây đó quanh thành phố cho khuây khỏa, bầu bì thế kia sao lại đến trường.]
Cô rủ mắt ngồi xuống. “Không phải đâu ông. Là tự cháu muốn như vậy. Với lại, cháu cũng không thấy mệt nhọc gì. Nhưng cháu hứa với ông, nếu hôm nào không khỏe cháu nhất định sẽ ở nhà.”
[Nhưng mà…]
“Ông nội cứ yên tâm đi ạ. Cháu rất ổn.”
“Phải đó ông nội.” Anh choàng tay qua vai cô. “Dù gì đến trường cũng có cô út trông nom. Không phải tốt hơn ở nhà thui thủi một mình à.”
Cô gật gật tán đồng.
[Thôi được rồi. Nếu hai đứa đã quyết định như vậy, thì cứ vậy đi. Nhưng làm gì thì làm, bầu bì sức khỏe vẫn là trên hết.]
“Tụi cháu biết rồi.”
Anh thở dài nhìn cô khi cuộc gọi đã kết thúc.
Cô vội đứng dậy cúi đầu vì ái ngại. “Em xin lỗi! Tại em mà anh bị ông nội quở trách.”