Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!

Chương 22: Do Đời Số Bạc Hay Do Nhân Phẩm Quá Châu Phi?



Sáng hôm sau, trời lên cao, mây trong lành.

Gió hiu hiu thổi qua gương mặt của Nhật Phong - người hiện tại đang câm nín nhìn hiện thân của mình trên chiếc gương thẳng, thật lâu sau vẫn không có dấu hiệu cử động.

Một đôi tai chó trên vầng trán, còn rất là chi tiết, với những mũi tên cùng ghi chú bên cạnh '-> tai dog, not tai mèo', chóp mũi được tô một màu đen sang chảnh. Phần da ở môi trên tiếp giác với mũi, điểm đầy những chấm đen cùng con số 3 hoàn chỉnh nằm ngang, hai bên má với những nét gạch đỏ tăng thêm phần đáng yêu, mái tóc ngắn cột hai chùm dựng thẳng, như cặp ăng ten thu sóng trên tivi đời cũ.... 

Một tác phẩm nghệ thuật với chi chít những hình ảnh ấn tượng, che kín cả khuôn mặt của một con người đẹp trai (?)

Nghe nói, hôm đó, một tiếng hét cao quãng tám xuất phát từ phía dành cho học viên ưu tú ở. Lại có tin đồn rằng, một vài học viên đột nhiên trình lên giấy phép nghỉ học một ngày thông qua thiết bị liên lạc, với lí do khủng hoảng tinh thần vì hình tượng nam thần bị phá huỷ, vì thính giác bị phá hoại, vì phải tu bổ nhan sắc trong WC.

Điều này khiến học trưởng Phương cực kì tức giận, nổi trận lôi đình, anh ta nhanh chóng liên hệ với đầu dây mối rợ - nguyên nhân khiến tình trạng nghỉ học liên hoàn này diễn ra.

Tuy nhiên, bằng một sự vi diệu nào đó, học trưởng Phương với khí thế vực dậy, lửa nóng bừng bừng chuẩn bị quát tháo, cuối cùng lại đứng hình vài giây khi đối phương xuất đầu lộ diện.

Đây chính là hiện tượng trăm năm khó gặp, học trưởng Phương - top 1 những người cực kì nghiêm khắc, không những không trách phạt, còn yên lặng chụp hình người trước mắt rồi tắt máy đi, từ tốn đuổi cậu ta ra trước khi đối phương kịp chửi đổng.

Hôm đấy trong phòng hội trưởng Phương không ngừng phát ra những tràng cười sặc sụa, biếи ŧɦái (?). Nguồn thông tin đã được phó hội trưởng Duy cung cấp, đảm bảo hoàn toàn là sự thật

Lại một ngày đẹp trời nữa trôi qua, Nhật Phong với gương mặt cực kì nghiêm túc, láng bóng, trắng mịn, sạch sẽ không một chút tì vết, đập mạnh tờ giấy nhiệm vụ xuống bàn Hội trưởng, ánh mắt đầy sự kiên quyết

"Tôi muốn đi đến Đồi Gió Hét"

"Không phải Đồi Gió Hú sao?"

"Hú với hét mấy thứ? Quan trọng là phê duyệt đi, ngay trong ngày hôm nay"

"Cả cô ta?"

Hội trưởng chỉ tay vào vật đen thui đang co ro người lại, được Nhật Phong xách theo kéo lê kéo lết từ lúc vào đây đến giờ. Nhân Nhi hướng đôi mắt giận dữ(?) nhìn chằm chằm anh, giống như đang muốn nói, nếu anh dám từ chối, tôi liền cắn chết anh

Thật sự ra anh đâu biết rằng, đó chính là ánh mắt đầy thảm thương và tuyệt vọng huớng về anh, với dáng vẻ cầu xin tha thiết cùng đe doạ, nếu như anh dám đồng ý, tôi liền dám thiến anh

Sự thật chứng minh, sau khi hội trưởng đóng con dấu phê duyệt lên trên mặt giấy, Nhân Nhi với một tốc độ phi nhân loại, lao tới gào to

"TÔI THIẾN ANH!!!!"

Cho nên, hiện tại không chỉ đắc tội với mỗi Mặt Trẻ Con, cô còn vinh dự xách mông vào sổ đen, với hai chữ NHÂN NHI được gạch chân, tô đậm trên nền giấy trắng của hội trưởng Phương

Đây, chính là oan ức thiên cổ, có tắm ở sông Mê Công cũng chả rửa xong

Nhân Nhi nhớ rất rõ mình còn đang đóng vai trò học sinh gương mẫu, cùng ngồi thiền định trên băng với thầy Phòng Thủ, đột nhiên mở mắt ra liền đã thấy cảnh vật đổi thay. Này bàn này ghế, này hơi mát mùa thu, ấm áp rất nhiều so với nhiệt độ -15°C mà cô đang tập làm quen trong tâm thức. Đây còn chẳng phải thế giới thực sao? Nhưng cách bày trí này đâu phải phòng của mình

'Ai đó', vô trách nhiệm đột nhiên từ trong tâm thức báo ra, mệt rồi, giao lại cho cô đấy

Nhân Nhi  vẫn còn rất hoang mang

Đến khi nhìn thấy cơn thịnh nộ của người con trai quen thuộc trước mặt, cùng chi chít những màu mực xanh đỏ tím vàng, cực kì mang phong cách đáng yêu trong sự hỗn tạp, cô mới thầm lật bàn oán thán một câu mà người kia bỏ sót

Giao lại cho cô cả cục nợ mà tôi làm ra đấy!

---

Chiếc xe lắc lư giữa con đường núi gồ ghề, Nhân Nhi dùng hết sức siết chặt tay ga, đuổi theo chiếc ô tô tít phía xa đang chạy êm ái trên mặt đường khá bằng phẳng, chí ít không đầy hố, đá và cây như của cô.

Các bạn có nhìn tình cảnh này hay không?

Đương nhiên là không rồi

Nén lại tiếng chửi thề định thốt ra của mình khi vừa mới nhìn thấy chiếc xe máy bản thân phải chạy, so sánh với chiếc ô tô Mặt Trẻ Con ngồi vào lái, cô phẫn hận nhìn trời

Đây là cái thế đời gì vậy?

Cô cũng chưa làm gì hết mà... Được rồi, cô trong cơn bức xúc khi lao vào có vô tình làm rách một tí ở đáy quần tên kia. Ừ thì cũng chỉ một lỗ nhỏ bằng nắm tay, rồi rồi, một lỗ lớn được chưa, đũng quần của người đó cũng cùng màu với quần thun giả jeans bó đang mặc mà, cũng đâu phải dễ nhận ra...

Cớ sao lại cho cô chiếc xe máy đặc dụng cho trẻ em này? Vận tốc tối đa chỉ 3km/h! Mặt Trẻ Con được hưởng máy lạnh phà phà trong xe, chiếc ô tô lái vù vù như lướt gió, the mát đến từng lỗ chân lông, cô thì phải sưởi nắng đến khét từng cọng lông tấc thịt.

Trong lòng Nhân Nhi oán thán là thế, ngoài mặt vẫn lặng thinh không nói lấy một câu

Nhưng chính điều này lại làm cho cô phải hối hận về sau

Chiếc xe địa hình của Mặt Trẻ Con phía xa đã không thấy bóng dáng đâu nữa, phía chân trời đằng kia đã nhuốm màu chiều ráng mỡ, những hàng cây xanh như hoà làm một với bóng của chính nó, một màu đen đặc không phân rõ hình dạng. Có lẽ là do tưởng tượng, cô cảm thấy trời tối càng lúc càng nhanh, gió xung quanh cũng đột ngột giảm xuống, nhưng lạnh hơn

Nhân Nhi nuốt nước bọt, cho dù cô có lớn tiếng bảo không sợ gì, đến xem phim kinh dị một mình vẫn còn có tâm tình soi trang phục bối cảnh và trình độ diễn xuất, cách thức xuất hiện mà đạo diễn bố trí. Nhưng thú thật hiện tại cô cảm thấy hơi sợ rồi

Tiếng động cơ xe chạy chậm rãi, ù ù vang vọng khắp khu rừng, tiếng lá cây sột soạt va chạm vào nhau. Ánh mắt những con quạ đen phía trên cao loé lên sắc đỏ, nhìn chằm chằm vào cô, những con kền kền với chiếc mỏ dài nhọn hoắm, chúng le cái lưỡi dài thèm thuồng nhìn cô nở nụ cười ghê rợn, đôi con ngươi trắng tinh trợn to. Cô thấy những đàn chim nhỏ đang nườm nượp bay đi

Âm thanh của thứ gì đó kéo lê sền sệt trên mặt đất ngày càng rõ rệt hơn

Nhân Nhi tin rằng, lúc này không chạy, cô xác định tiêu đời

Vì từ phía xa xa hướng tây nam theo cô đoán, một đôi hồng bảo ngọc lấp lánh và toả sáng giữa không trung đang nhìn về phía cô

Cô tạm gọi nó là chị Rắn Hồng Ngọc

Giữa màn đêm giăng kín, cơ thể chị ta vẫn hiện hữu rõ từng đường vân, sắc hường trong vắt, ánh bạc trên từng chiếc vảy cứng cáp như kim can khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt. Nó đứng im lặng chăm chú quan sát cô, xong, như đã biết được đối phương không hề có sức kháng cự, ánh mắt nó nheo lại đầy đắc ý vì vừa tìm thấy được miếng mồi ngon. Nó ngoác cái mồm dài của mình ra, từ phía trong vòm họng, hằng hà vô số những sinh vật cùng màu, nhỏ bé và bóng lưỡng, lúc nhúc trồi ra như tổ kiến vỡ, chen chúc nhau như đại lộ thành đô lúc mười hai giờ

Chúng nó đang cùng mẹ mình, với một tốc độ kinh hồn, tiến về phía này

Nhân Nhi biết chắc, nếu bây giờ không chạy, cô liền xác cơm mẹ nấu định

Cô vặn hết tay ga, cố gắng chạy về phía trước

Vận tốc 3km/h khiến cô vẫn chưa đi được khoảng cách ba bước chân

Mà đám rắn kia chỉ còn cách cô một trăm mấy mét!

Nhân Nhi quyết định

Từ tốn xuống xe

Cẩn thận dựng xe sát bên gốc cây

Sau đó

Cô mỉm cười, nắm chặt quần, ba chân bốn cẳng lao thẳng về phía trước

"CỨU MẠNG A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

-----

Nhật Phong liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang cánh rừng phía xa. Đây đã là lần thứ 10 cậu làm việc này, nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của người đáng lẽ ra phải xuất hiện từ ba mươi phút trước kia đâu.Điều này khiến cậu cảm thấy

Rất phiền phức

Thử nghĩ xem, trong ba mươi phút này, cậu có thể vừa chỉnh chế độ tự động lái, vừa có thể ăn cơm tối với cánh gà chiên bơ, ngắm cảnh sắc thiên nhiên, tận hưởng một bầu không cùng với cây cỏ

Cách đây sáu mươi cây nữa chính là hồ Phá Thiên, hôm nay ngày rằm, khi trăng lên cao nếu may mắn liền có thể chiêm ngưỡng được vầng sáng nó tạo ra. Giờ thì tốt rồi, trăng cũng sắp đến ngọn cây, người lại chưa tới, mà người chưa tới thì không thể tiếp tục hành trình, không tiếp tục hành trình thì trăng có thể sẽ lặn luôn, mà trăng lặn luôn thì hồ Phá Thiên không còn cảnh gì để coi ngoài nước với cây nữa, không có cảnh gì để coi thì chuyện hứa chụp một view cực đẹp cho thầy cũng phải xù đi, mà xù đi thì xác định tháng này ăn cơm khô với nước, tổn hại đến sắc đẹp và cơ thể ngọc ngà của bản thân.

Nhật Phong không cho phép điều đó xảy ra

Cậu bắt đầu mất hết kiên nhẫn, tự cho mình hai sự lựa chọn

Một là quay đầu xe lại tìm kiếm Nhân Nhi, nhưng con nhóc đó lại chẳng biết đang ở cái xó xỉnh nào trong đó, có thể sẽ mất cực kì nhiều thời gian, có khi trời sáng còn chưa tìm ra được

Hai là chạy đi luôn, hiện giờ trăng chỉ vừa mới nhú lên, nếu chạy hết tốc lực thì có thể bắt kịp khoảnh khắc cuối cùng

Xét thấy lựa chọn thứ hai khả thi và không gặp bất lợi trong tương lai hơn

Nhật Phong gật mạnh đầu đưa ra cho bản thân quyết định cuối cùng, cậu thở dài một hơi, khởi động xe, chân cậu nhấn đạp ga

Quay đầu xe lại

.

.

.

.

.

"Brừm"

"CÁI ĐM CẬU ĐỨNG LẠI CHO TÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!"

Nhật Phong yên lặng liếc nhìn kính chiếu hậu, trên đó là hình ảnh một cô gái, ừm, người này cậu có quen, phía sau cô gái chính là một đàn Rắn Hồng Ngọc

Nhật Phong: "..."

Cậu yên lặng thu lại cánh tay vừa định mở cửa ghế lái phụ ra, đẩy cần gạt về phía trước, chạy hết tốc độ

Hình như người này cậu không có quen

"NÀY, ĐỪNG GIẢ NGU, MẶT TRẺ CON CẬU MAU CHO TÔI LÊN A!!!!!"

Nhật Phong chớp mắt nhìn Nhân Nhi một bên cố bám lấy nóc xe, gấp gáp muốn nhảy vào trong qua đường cửa sổ, một bên cố dùng băng để cản lại đám rắn phía sau. Lớp này bị hạ, lớp kia lại theo đà đuổi tới, chúng tiếp nối nhau không ngừng nghỉ. Trông như sóng thần màu ngọc, hung hăng tiến đến, mạnh mẽ ăn mòn đi sự sống của mọi thứ xung quanh

Nhật Phong chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái

Thấy cô bám ngoài xe mãi cũng tội

Cậu vươn tay ra

Đóng cửa sổ lại, chốt cửa

"Thí chủ, chúng ta có quen nhau à?"

Nhìn thẳng vào ánh mắt co rút của Nhân Nhi, cùng cái miệng đã muốn rớt ra khỏi vị trí, cậu im lặng nói vài chữ, kịp để cô nhìn thấy trước khi ngã xuống đất

Nhật Phong tôi đẹp trai nên cũng rất thù dai

"Choang"

Ngay khi cậu vừa nâng cót tinh thần vì đã trả thù được, cánh cửa sổ phía bên ghế phụ lái đột nhiên phát ra tiếng vỡ, những mảnh kính vỡ vụn bay ra, có vài vết cứa vào da cậu, chảy máu. Song, cậu dường như không để tâm cho lắm, vì ánh mắt của cậu đang nhìn đăm đăm vào thứ vừa bất thình lình xuất hiện kia

Mũi băng nhọn hoắt sau khi thành công đập bể cửa sổ, liền nhanh chóng đâm thẳng vào bên trong xe. Nó như có mắt và xương sống, trườn lên bảng điều khiển, khi đã tìm thấy công tắc mở chốt cửa, nó liền chậm rãi bật lên.

Cánh cửa mở ra ngay sau đó, lại một mũi băng mềm trông như xúc tu bắt đầu trườn vào trong xe hội nhập với cái còn lại. Chúng chống vào mặt sàn, mạnh mẽ dùng sức nâng lên người con gái ở phía dưới, Nhân Nhi không nói một lời nào gấp rút nhảy vào trong xe khoá cửa lại, dùng băng tạo nên một lớp kính cửa sổ mới.

Ngay lúc Nhật Phong còn chưa kịp tiêu hoá hết những chuyện vừa xảy ra, cô quay sang với vẻ mặt cau có, trên người đầy những vết máu màu xanh lam đang chậm rãi toả lên làn khói đen nhàn nhạt, quát

"CÒN NHÌN CÁI GÌ? CHẠY NGAY ĐI TRƯỚC KHI TÔI DÙNG MẤY CÁI NÀY THÔNG NÁT CÚC CẬU!"

Sâu thẳm trong lòng Nhật Phong đang xoắn tay áo lên, mặt hưng phấn nói lớn 'Ngon nhào vô'.  Bên ngoài Nhật Phong lại kiềm chế không giật khoé miệng, giả lại vẻ mặt ngu ngơ, gật gật rồi lao thẳng xe ra khỏi sự bủa vây của đám rắn

"Brừm...ẹc ẹc ẹc ẹc ẹc...phịch"

Vì thời gian dừng lại quá lâu, lũ rắn con đã nhanh chóng bắt kịp, chúng bám đầy vào mặt kính, thân lẫn động cơ xe. Kết quả của chuyện này chính là xe chết máy

Cả hai người ngồi trong xe không nói lấy một lời với nhau, không hẹn mà cùng vuốt mặt, thở dài

"Này, cậu biết cách gϊếŧ mấy thứ này không?"

Nhân Nhi ngán ngẩm nhìn mặt kính xe đang càng ngày càng bị che kín bởi những con rắn nhỏ dài cở ba ngón tay, lúc nhúc trước mắt mình, trông kinh dị đến đáng sợ

"Không, Rắn Hồng Ngọc chỉ được xếp vào một dạng bài duy nhất mà chúng tôi được học"

"Bài gì?"

"Tập chạy"

Nhật Phong thành thật đáp

Nhân Nhi :"..."

"Xuống xe thôi"

Nhật Phong cởi đai an toàn ra, thu dọn hết đồ đạc cần thiết vào trong balô của mình, toan mở cửa. Nhân Nhi thấy thế liền hốt hoảng, nắm cổ áo cậu kéo mạnh lại

"Cậu điên à? Bây giờ xuống xe sẽ chết đấy! Cho dù có đánh lại được thì còn cả trăm con kia kìa, cậu đủ sức để vừa chạy vừa đuổi hết được sao? Giả sử có thành công đi chăng nữa cũng chưa chắc toàn mạng tiếp tục đi đến cái gì đó hú hét rên la của cậu, đồ đạc thức ăn nơi trú liền mất sạch...."

"Kể cả có ở trong đây thì chẳng bao lâu nữa rắn mẹ cũng đến ngoạm luôn chiếc xe, cả hai lúc đó xác định ngỏm củ tỏi. Hiện tại thành ra cái này là do ai? Hả?"

Nhật Phong mất kiên nhẫn, trực tiếp vứt luôn vẻ mặt ngu ngơ tính tình ngây thơ của mình lúc trước, dùng bộ mặt thật chất vấn người trước mặt. Nhân Nhi bất ngờ trước thái độ đột nhiên xoay nhanh đến chóng mặt của Nhật Phong, đơ người vài giây, rất nhanh lại hung hăng nhướn người lên, cãi lại

"Wow, đại ca, anh nói thật hay, cái gì cũng đúng. Nếu ban đầu anh không bày ra cái chuyến đi này, còn lôi tôi theo, sao tôi phải ở đây? Nếu anh chịu cho tôi ngồi chung một xe mà đi, thì tôi vì sao phải lái chiếc xe dành cho con nít ba tuổi kia? Nếu tôi không lái chiếc xe dành cho con nít ba tuổi kia, thì tôi đâu có bị tốc độ nhanh như sét đánh của anh bỏ lại, lạc trong rừng? Nếu tôi không lạc trong rừng, tôi làm gì bị con rắn kia phát hiện rồi rượt theo? Nếu ban đầu anh cho tôi vào, chúng ta cùng chạy, thì cmn lúc này đã có thể thoát khỏi đây từ lâu lắm rồi. Lỗi của ai?  Hả?"

"Lỗi do cô ăn ở còn đổ thừa cho tôi? Thế nếu lúc đầu cô không bêu xấu huỷ hoại nhan sắc của tôi thì làm gì tôi phải bày ra chuyến đi này để trả thù cô? Nếu cô không cạp rách quần hội trưởng thì làm gì có chuyện phải lái chiếc xe kia?"

Nói đến đây Nhật Phong còn cảm thấy những sai lầm của cô còn rước cho cậu nhiều phiền phức hơn đây, thầy Kiệt giao cho anh quyền quản lí cô chặt chẽ, đương nhiên những việc cô gây ra cậu cũnh phải chịu một phần trách nhiệm. Cậu còn chưa nói gì, cô lấy đâu ra quyền nghĩ bản thân mình bị đối xử bất công?

"Tôi là xé rách chứ không phải cắn rách!"

Cô cũng không phải là cố ý, vả lại đấy là quầ của người kia, cũng không phải của cậu, đem ra bắt lỗi cô làm gì

"Tất cả đều là tại nhân phẩm đen như cứt chó của cô lây sang tôi nên giờ mới bị như thế này đấy, đáng lẽ người nên ra ngoài đấy mở đường máu để tôi chạy xe thoát đi là cô mới đúng"

Nhật Phong kề sát mặt mình đối diện mặt Nhân Nhi, nhếch môi cười gằn từng chữ một

"Ha, tốt, tốt lắm. Một người có sức mạnh thiên về dạng thể chất,  giờ đây chỉ biết mở to mồm ra bắt một cô gái chân yếu tay mềm sức mạnh chả đâu vào đâu phải chịu tất cả trách nhiệm, xuống đấy hy sinh để anh ta chạy thoát. Thật đáng mặt nam nhi"

"Có thứ đàn bà giống cô sao? Vừa nãy còn to mồm đe doạ dùng băng thông nát cúc tôi, giờ lại lật mặt bảo mình yếu ớt?"

"Anh mới lật mặt, cả nhà anh đều lật mặt!"

"Cô cái thứ nhân phẩm như cức kia, tránh xa tôi ra một chút, tôi không thể để bản thân mình chịu uỷ khuất chỉ vì đem theo một con người ăn ở không lành mạnh như cô"

"Thế cơ à? Cậu nghĩ bản thân mình là nhất thế gian? Cho xin đi, khuôn mặt như nhãi ranh còn bú sữa, tính tình thì như bị đa nhân cách. À, nhắc mới nhớ, hình như cô gái Ái Phương người bị tôi xém gϊếŧ chết cũng giống hệt cậu, hai người mà thành một cặp thì quả là kết tinh của nhân quả luân thường"

"Cô...!"

"Rầm"

Chiếc xe đột nhiên chấn động mạnh, nghiêng hẳn về một phía, cả hai người Nhật Phong và Nhân Nhi trong khi cãi nhau luôn gần sát mặt đối phương. Cứ như thế theo lực hút trái đất, lưng Nhật Phong đập mạnh vào cánh cửa đau điếng, chuyện gì xảy ra sẽ xảy ra, Nhân Nhi theo đà rớt xuống, đập mạnh vào lòng Nhật Phong. Rất may, nhờ đôi mắt còn đủ độ tốt của mình, cậu đã nhanh chóng dùng hai tay bắt mạnh lấy vai cô, ngăn cho cả khuôn mặt hai người trong tích tắc cũng giống như cơ thể bị ép chặt vào nhau

Cả hai đờ người ra vài giây, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ chiếc xe lại tiếp tục nghiêng trở lại. Theo một góc chín mươi độ, lưng Nhân Nhi đáp thẳng xuống sàn nhà, thân trên của Nhật Phong mất đà, rơi tự do xuống người cô. Mắt đối mắt, môi chạm môi

Không gian ngoại trừ âm thanh răng rắc phát lên xung quanh xe, tất cả những thứ còn lại đều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít khí lạnh của đối phương

Nhân Nhi chống tay nâng lưng mình lên cao một chút

Cả hai người sau vài giây chạm môi, ngay lập tức rời khỏi, ngửa đầu về phía sau, một tay chậm rãi oán thầm vuốt mặt

"Tại sao lại là con nhỏ này?"

"Nụ hôn đầu của tôi lại là thằng chủ vựa bánh tráng này?"

"Cô nói ai bánh tráng?!"

"Thế ý cậu là sao khi nói câu trên? Tưởng tôi muốn lắm chắc?"

"Cô...cô cô...cái đồ Châu Phi"

"Cậu.... Cậu...cái đồ... Đồ...."

"Aghhhh"

Hét lên một tiếng, Nhân Nhi cùng Nhật Phong, đồng thời, ngửa mặt lên

Sau đó

Với một tốc độ ánh sáng cùng lực đạo mạnh mẽ cả hai đều quật mạnh đầu mình vào đầu đối phương, nhân danh sức mạnh của sọ não, thử xem ai cứng hơn

Hậu quả hiển nhiên chính là hai cục u màu đỏ trên trán

Nhật Phong hằn học liếc Nhân Nhi đang nằm ôm trán lăn qua lăn lại dưới sàn, cậu quay mặt đi, âm thầm chửi mắng

Cơn đau phía trên trán vốn đang lấy hết đi sự tập trung của cậu, lúc này lại hoá thành không bởi sự sợ hãi đột ngột truyền đến.

Bốn bề xung quanh của chiếc xe, ngoại trừ mặt sàn, xuất hiện những vết lõm to, càng ngày càng nhiều. Khiến chiếc xe nhanh chóng biến dạng, thu hẹp lại không gian phía trong

Nhân Nhi lúc này đã ngừng nằm ăn vạ trên sàn nhà, vì cô phát hiện nó đột nhiên có vài chỗ toả ra khói đen nhàn nhạt lại ẩm ướt. Cô dựng người ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên, cô liền biết lí do vì sao sàn xe đột nhiên ướt

Trên mặt kính xe, chính là một cái động tối sâu không đáy, với mặt đất màu đỏ tươi không ngừng di chuyển. Trần động có những đường vân cách đều nhau, ẩm ướt, lâu lâu lại hạ xuống, nhướng lên, khi đó những nhũ thạch màu trắng đang cắm thẳng vào thân xe của nó sẽ tiết ra chất lỏng màu xanh, đọng lại từ nóc, rơi xuống sàn

Cả hai đều biết, bây giờ không chạy, liền phải đồng quy vu tận với nhau

"CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG CHẾT CHUNG VỚI NÓ A A A A A!!!"

Gần như là cùng một lúc, hai phía, cả hai bóng người từ bên trong thân xe đạp văng cánh cửa trước mặt, nhảy ra ngoài dưới con mắt ngỡ ngàng của đàn rắn con trên đầu, bên cạnh và dưới đất

Được rồi, chính là tuy nhảy ra khỏi họng rắn mẹ thành công vẫn dính chưởng từ mấy con rắn con, thứ đã dính lấy xe từ đời kiếp trước và một đàn anh chị em của chúng ở thế giới bên ngoài hệ tiêu hoá đang chen đầy trên mặt đất sắc hồng ngọc lẫn lộn với cỏ xanh.

Tiếc là băng quá nặng, cô lại chưa sử dụng thành thạo và khống chế tốt, đành lao xuống liều mạng vậy

Trải qua vài ngày ít ỏi bên trong tâm thức, cô đã nắm bắt được thêm một số thông tin và cách thức vận hành của thế giới, cũng như về cái thứ mà họ gọi là ma lực này

Nguồn gốc xuất hiện cô không biết, nhưng những người sở hữu được nó mà thành công cũng chẳng hề dễ chút nào. Không bao giờ có việc từ trên trời rơi xuống bùm một cái liền có sức mạnh thiên đỉnh đại cấp vô địch.

Như một thanh level, sức mạnh tăng theo số cấp và cường độ luyện tập. Ví như hiện tại cô hệ băng, có thể thao túng chúng, khiến chúng trở nên linh hoạt hơn dù ở thể rắn, nhờ cách phá vỡ những liên kết cấu tạo trong phân tử của chúng

Trừ lần đầu tiên bộc phát mạnh mẽ, những lần sau nếu như cô không luyện tập sẽ giống như vừa tạo nick chơi game vậy, cùng lắm chỉ làm cho mặt trên của thao nước đóng lại một lớp băng mỏng, sang level 2 mà cô tự giả định là thế, có thể đóng băng toàn bộ với bán kính mười lăm xen ti mét, độ sâu năm xen ti mét, đủ để đập nước đá pha một li cà phê nhỏ.

Cứ như thế tăng lên, tăng lên, lại còn phải dựa vào nhân phẩm để thăng cấp, nếu giới hạn cấp D là 10, mà không đột phá được sang cấp A, vĩnh viễn cũng sẽ là cấp D lv 10.

Những năm gần đây thế giới này đã cho thử nghiệm loại thuốc thăng cấp nhanh, dạng trung và thượng, giá rất chát. Tuy nhiên vẫn không thể làm thay đổi được quy luật mà thế giới đặt ra, tất cả lại phải dựa vào ăn ở. Uống thuốc vào đối phương sẽ như đang chơi một trò chơi, bằng cách đi trên sợi dây tóc mỏng đang sắp đứt , với cái nồi canh linh hồn sôi ình ịch phía dưới mà tử thần đã bày sẵn, chờ ngươi rớt vào.

May mắn liền có thể thăng cấp, về phần xui xẻo, nếu là thuốc hạng trung, ma lực ở trong cơ thể sẽ nén chặt lại, to ra trong bụng. Nó giống như một quả bóng, một ngày nào đó sẽ bất thình lình  phát nổ, cái bụng của đối phương cũng biến tan theo sinh mệnh, mất cả chì lẫn chài.

Nếu hạng thượng, sẽ chia thành hai trường hợp cho xui xẻo, một là bình thường không bị gì cả, có điều thời gian để tâm thức điều khiến ma lực sẽ ngày một chậm đi, trường hợp hai chính là ma lực bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chèn ép, chúng sẽ tập trung tấn công não bộ, khiến nguyên chủ biết thành người thực vật hay thiểu não.

Chỉ số thành công của thuốc là 30/70, tuy là như thế nhưng nó vẫn được lượng lớn người tiêu thụ cho đến khi bị chính phủ ở đây đưa vào danh sách cấm ba năm trước, giờ chỉ có thể mua ở chợ đen, ai tàng trữ hay chế tạo liền sẽ bị xử tử hình

Nhưng vấn đề tại sao cô biết được, cô cũng thắc mắc

Nguyên nhân do đâu mà từ khi cô vào tâm thức, lại có được những thông tin ở một nơi xa lạ như thế này? Chúng còn dưới dạng một bài báo tóm gọn thống kê lại tình hình nữa chứ. Cứ như cô vốn dĩ luôn ở thế giới này vậy

Chắc khi nào có dịp phải hỏi cho rõ cô ta mới được

Còn bây giờ không phải là lúc

Những cái xúc tu của cô vẫn luôn uốn éo trên không trung nhanh chóng cứng lại, sắc dần. Chúng tiến lại gần nhau tạo nên bức tường phòng thủ phía sau và hai bên mạn, như ba cánh quạt bén nhọn sẵn sàng thổi bay hoặc nghiền nát bất cứ kẻ nào dám xông vào.

Ánh mắt cô liếc thấy từng đợt khói bụi nổi lên ở phía xa, cô nhanh chóng tận dụng hết sức mình tiến về phía đó

Khung cảnh xung quanh mờ dần, lẫn lộn giữa đỏ và đen, tiếng kêu la the thé điên cuồng và đầy phẫn nộ của rắn mẹ vang lên ngay phía sau. Tại lúc cô tưởng chừng như đã thành công mở được đường máu thoát khỏi đây, bám theo người kia, một vật hình trụ thon từ dưới đất trồi lên, đâm toạc niềm hạnh phúc vừa chớm nở của cô, siết chặt lấy cổ cô, với một tốc độ như xé gió kéo cô về lại chỗ cũ.

Những chiếc cánh quạt băng cùng vũ khí trên tay do chính cô tạo ra không rõ đã biến mất từ lúc nào, trên người đầy những máu và vết cắn nhỏ li ti, tính hoả của nọc rắn cùng tính hàn trong cô đang chém gϊếŧ lẫn nhau phân thắng bại, khiến việc thở của bản thân lúc này cũng trở nên nặng nhọc và khó khăn.

Điều này là một sự phản ánh chứng minh rằng, cô vẫn chỉ là một kẻ yếu thích ra vẻ ta có thể xử lí hết mọi việc. Như một bé học sinh lớp một đang thử sức với đề toán cấp hai, quá mức ngông cuồng và ngu xuẩn để dốc hết toàn lực mà làm khi mình còn chưa tiếp xúc với thứ gọi là cộng trừ nhân chia và phân số. Từ lúc đến thế giới này, chưa bao giờ cô không cố gắng liều mạng để chết cả.

Hiện tại, thật nực cười làm sao, khi đã sở hữu thứ mà khi còn bé mình hằng mong ước, bản thân cô liền trở nên luyến tiếc, muốn sống thêm lần nữa

Khi muốn chết thì được cứu, khi muốn sống lại sắp bị rắn xé thịt rồi ăn

Ý trời

Cô nhìn cặp mắt hồng ngọc đã  giăng đầy tơ máu của rắn mẹ khi nhìn thấy những nhân loại ngu xuẩn gϊếŧ chết các con của mình, chấp nhận buông xuôi, tay phải cô nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, nhắm mắt lại

Đến đi, nhanh một chút, cô muốn chết một cách thống khoái

"ĐỒ NGU!"

Một nắm đấm từ trên trời cao rơi xuống nhắm thẳng vào đầu cô, sau màn nước mắt sinh lí tự động tiết ra vì đau đớn, cô thấy hai vòng hào quang loé lên bên cạnh, hết lên lại xuống, sau đó bao lấy  xung quanh cô

Đấng, người đó ư?

"Ôi. Chẳng lẽ do ta ăn ở quá tốt, nên thần tiên cũng đến rước ta về"

Trên đỉnh đầu cô lại âm thầm mọc thêm một cục u nữa

Tiếng ré lên đầy tức giận của rắn mẹ vang lên, như muốn dùng âm thanh xé toạc hai người trước mắt ra thành trăm vạn mảnh, cái đuôi vừa bị đập nát một phần của nó giãy nảy, đập loạn xạ về phía hai người, khiến máu thịt  văng tung toé. Càng đau, nó càng tức giận hơn, càng tức giận hơn, nó liền giãy nảy kịch liệt hơn. Như thiếu nữ nằm dưới nền sàn ăn vạ, luôn mồm khóc lóc ỉ oi bảo rằng 'Nếu mẹ không đồng ý abc xyz, con liền gϊếŧ hai người cho coi!'

Thứ suy đồi đạo đức!

À khoan, đi quá xa rồi, quay trở lại tình hình hiện tại

Nhật Phong một tay vác Nhân Nhi như vác heo trên lưng, một tay không đối chọi với chiếc đuôi lẫn giữa thịt xuơng máu của rắn mẹ

Thật phi thường!

Tình hình hiện nay đang rất căng thẳng, rắn mẹ bày tỏ niềm bức xúc cực độ, cái đuôi nó quất bên trái, Nhật Phong liền ném một tảng đá nhọn chuẩn xác vào vị trí nó sắp hạ xuống, ghim ngay giữa phần thịt. Nó quất bên phải, cậu ta liền né nó, cô bức xúc thét lên một tiếng lần thứ n đầy uy quyền và căm hận, trực tiếp lao thẳng mình vào người cả hai. Cái miệng ngoác ra nhằm muốn cắn chặt lấy hai tử thù trước mắt, lại không hiểu sao, chẳng khép lại được nữa. Nó bắt đầu giẫy nẩy ành ạch, khóc thương than trời trách đất, dùng đá để chặn họng người ta lại chính là chơi xấu, ăn gian!

Cuộc sống mà