Rất rõ ràng, chuyện này chắc chắn cùng Liễu Sinh Sinh có quan hệ, chỉ là không biết cái ban ngày mà Ngô Minh An cùng với Liễu Sinh Sinh ở cùng một chỗ để làm gì ? Hay là đi đến một địa phương nào đó. lúc trên đường đi thì xảy ra vấn đề .
Bất quá, cũng may là tai nạn xảy ra ban ngày, nếu như là buổi tối, chỉ sợ chuyện này càng thêm không rõ ràng, về chuyện của Liễu Sinh Sinh cùng với Ngô Minh An thì tại thành phố Giang Đô lời đồn đại đã có từ lâu, nhưng vì liên quan đến lãnh đạo, nên cũng bí mật bàn tán mà thôi, bởi vì nếu như không muốn tìm đến phiền toái, tốt nhất không nên quá độ chú ý đến sinh hoạt cá nhân của lãnh đạo.
Đinh Nhị Cẩu cùng Ngô Nhật Lam đợi đến chín giờ tối , đúng lúc này cửa phòng giải phẩu được mở ra, bác sĩ mổ vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng . -Bác sĩ..thế nào rồi? Ngô bí thư không có sao chứ?
Chủ tịch thành phố Giang Đô là Chu Bội Quân lo lắng hỏi .
Ngô Nhật Lam cùng Ngô Vũ Tinh cũng đứng ở trước mặt bác sĩ, nhưng không có dũng khí để mở miệng hỏi, thời gian giải phẫu tiếp cận gần tám tiếng đồng hồ, chứng tỏ đây là một vụ mỗ vô cùng phức tạp có thể tưởng tượng ra được, cho nên trải qua thời gian dài như vậy chờ đợi, tinh thần của hai anh em hầu như đã bị tiêu hao không còn .
-Giải phẫu rất thành công, nhưng Ngô bí thư cần tĩnh dưỡng, não bộ không có vấn đề, nhưng lồng ngực bị thương nghiêm trọng, bất quá cũng may, cấp cứu kịp thời, nếu qua đêm nay, thì sẽ qua giai đoạn nguy hiểm, cho nên đến lúc đó mới có thể vào thăm hỏi, bây giờ thì chưa được.
Viện trưởng bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân tự mình thực hiện mổ chính, cuối cùng cũng đem Ngô Minh An theo trên con đường tử vong kéo lại. -Cảm ơn bác sĩ đã vất vả khổ cực, tôi đại diện thành ủy chính quyền Giang Đô cảm tạ bác sĩ.
Chu Bội Quân nói xong lời này, nhưng có một tia thất vọng dưới đáy mắt của cô lóe lên tức thì, không có ai phát phát hiện được điểm này .
-Nhật Lam, Vũ Tinh, hai cháu yên tâm đi, bác sĩ nói giải phẫu rất thành công.
Chu Bội Quân một tay cầm lấy tay Ngô Vũ Tinh, một tay cầm lấy tay Ngô Nhật Lam nói ra .
-Dì Chu…. cám ơn dì...dì đi về trước nghỉ ngơi đi, đã trễ thế lắm rồi..
Ngô Nhật Lam nói ra .
-Vậy thì tốt, có chuyện gì thì kịp thời gọi điện thoại cho dì, dì sẽ an bài.
Chu Bội Quân lại an ủi hai anh em thoáng một chút, sau đó mang người đi về trước rồi.
Còn lại trong hành lang có mười mấy người, đây đều là người của phòng làm việc thành ủy, lãnh đạo mình còn nằm ở trong phòng bệnh, những người này chắc chắn cũng sẽ không đi đâu, bọn họ vinh nhục lên chức đều do một tay Ngô Minh An đưa lên, cơ hội chứng tỏ lòng thành như vậy khó gặp, đây là lúc cần biểu đạt lòng trung thành của mình đấy… Nghe được Ngô Minh An đã tạm thời an toàn , Liễu Sinh Sinh nới lỏng hơi thở, thừa dịp mọi người không chú ý thời điểm, nàng đi về phía phòng vệ sinh cuối hành lang, từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ, nàng chỉ là đơn giản băng bó một chút, vẫn không nói một lời ngồi ở chỗ ki , đúng lúc này nàng mới thấy vô cùng mệt mỏi.. .
Chỉ là nàng không có chú ý tới, ngay trong lúc nàng đi về hướng toilet, Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ đi theo phía sau của nàng, nhìn theo cái mông nở nang sau cái váy bó, khe mông chia ra hai bên mảnh mông lớn nhưng lại đặc biệt lại có vẻ săn tròn so với độ tuổi của nàng, không biết sau đó Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ cái gì, liền tựa tại bên ngoài trên vách tường toilet , đốt một điếu thuốc chờ nàng đi ra, đối với việc Ngô Minh An bị tai nạn, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lẽ ra như cấp bậc chức vụ của Ngô Minh An cao như thế này hẳn là phải có cảnh vệ, nhưng hình như lần tai nạn này ở bên trong lại không có cảnh vệ xuất hiện, hơn nữa trong nôi thành thì thuộc về địa phương náo nhiệt tốc độ của xe cũng không thể nhanh như vậy được, đây là giải thích tai nạn xe cộ sẽ không có xảy ra tại trong nội thành mà là bên ngoài , như vậy . . .
-Liễu trưởng đoàn, chào chị…chị còn nhớ em không?
Vừa nhìn thấy Liễu Sinh Sinh bước ra, Đinh Nhị Cẩu vứt lấy điếu thuốc vào trong thùng rác .
-Cậu là…..? Nhìn xem thấy hơi quen mặt, chỉ là hiện giờ thì không nghĩ ra,chị hôm nay đầu óc có chút loạn.
Liễu Sinh Sinh nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu có chút quen mặt, nhưng nhớ không nổi đã gặp Đinh Nhị Cẩu ở nơi nào...
-Em trước kia là thư ký của anh Trọng Hải, tên gọi là Đinh Trường Sinh, cùng Liễu trưởng đoàn từng ăn chung qua cơm, nhớ em chưa? Đinh Nhị Cẩu khơi lại từng bước nói .
-Há, hình như là có chuyện như vậy, em có phải là người của thành phố Bạch Sơn?
-Vâng… chính là em, Liễu trưởng đoàn, chị không sao chứ, ở đây em có quen biết một bác sĩ, chị qua đó một lần nữa kiểm tra lại vết thương một chút đi, không nên để lại di chứng gì.
Đinh Nhị Cẩu vừa rồi đã gọi điện thoại cho Uông Minh Kha, bởi vì bí thư thành phố Giang Đô bị trọng thương, cho nên tối nay toàn bộ cac bác sĩ các khoa của bệnh viện đệ Nhất Nhân Dân đều phải có mặt, ngoại trừ khoa phụ sản, những khoa khác đều tăng ca, ai cũng không biết trước được vết thương của bí thư sẽ sử dụng đến chuyên khoa nào.
- Cám ơn em.. không cần đâu, chỉ bị qua loa thôi mà…
Liễu Sinh Sinh hiển nhiên là không muốn đi băng bó, tâm tình của nàng như vậy có thể lý giải, tại giờ bây giờ trong nội tâm của nàng áy náy cho nên giờ không muốn làm gì cả. -Liễu trưởng đoàn, em thấy chị nên đi băng bó một chút đi, hơn nữa thứ cho em nói thẳng, chị bây giờ cũng không thích hợp ở đây đâu, để tránh làm cho người ta hiểu lầm, chưa nói nếu có người có dụng tâm có ý đồ nắm bắt lấy nhược điểm gì đó..
Đinh Nhị Cẩu nói.
Liễu Sinh Sinh nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu không phải là có ý thương lượng, mà là một loại ánh mắt dứt khoát quả quyết, nói cách khác, chuyện này Liễu Sinh Sinh không có lựa chọn khác .
Mặc dù hắn cùng Ngô Minh An cũng không có gì trong mối quan hệ, cũng không có cùng quen biết gì cả, nhưng cục diện bây giờ hắn phải giúp cho Ngô Minh An , chủ yếu vẫn là bởi vì Ngô Nhật Lam, không thể vừa mới sờ soạng bú ɭϊếʍ toàn bộ trên cơ thể của người ta, thì bây giờ liền nhổ đít chạy trốn, đây không phải là tính nết của Đinh Nhị Cẩu đấy. Hắn biết rõ, với thân phận của Ngô Minh An, nếu không có ai khác gật đầu, chắc chắn sẽ không có người nào bên truyền thông tỉnh dám viết bài nói hươu nói vượn, nhưng truyền thông của tỉnh Trung Nam thì không nói, còn các tỉnh khác thì sao?, mạng lưới internet bây giờ phổ biến, nếu vì chuyện này mà bắt đầu xào nấu tung tin, thì đối với Ngô Minh An vô cùng bất lợi .
Rất nhiều chuyện không thể không đề phòng, mặc dù bây giờ không có chứng cớ gì chứng minh chuyện này là một âm mưu, nhưng Đinh Nhị Cẩu là một người luôn suy luận về thuyết âm mưu, khi xảy ra bất cứ chuyện gì, thì đầu tiên hắn sẽ nghĩ tới chuyện này là có người này, người kia có cố tình hay không, mà bây giờ Ngô Minh An đang hôn mê bất tỉnh, nếu như Liễu Sinh Sinh tiếp tục đứng ở hiện trường, như vậy rất có thể sẽ bị người lợi dụng. …………………………………………………………………………………………….
Chu Bội Quân đi xuống lầu , ngồi vào chiếc xe Audi , lông mày của cô lập tức nhíu lại, đúng lúc này điện thoại di động reo, nhìn lên dãy số, cô nói với tài xế:
-Cậu đi ra ngoài một chút...
Lái xe sau khi đóng cửa, hướng ra xa xa hơn 10m đứng, lúc này Chu Bội Quân mới nhận nghe điện thoại .
-Như thế nào rồi?
Trong điện thoại giọng nói của một người đàn ông hỏi.
-Cấp cứu sống lại được rồi, đúng là một đám đồ ngu, người của anh làm chuyện dở như vậy sao?