Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1262: Bận rộn giúp bằng hữu



CHƯƠNG 1206: BẬN RỘN GIÚP BẰNG HỮU.

Đinh Nhị Cẩu nói xong khiến cho Liễu Sinh Sinh thoáng cái đã trầm mặc, không thể không nói, Đinh Nhị Cẩu nói rất đúng sự thật, chuyện của mình và Ngô Minh An dù có như thế nào đi nữa thì cũng không nói được, hơn nữa càng giải thích càng loạn, cho nên kế hoạch hôm nay, cũng đành chỉ có thể đi một bước tính một bước .

-Thế nhưng mà gấp như vậy, chị chưa có chuẩn bị gì hết a.

Liễu Sinh Sinh nói .

-Không cần chuẩn bị cái gì, thiếu cái gì thì đi ra ngoài mua, em đã mua cho chị vé máy bay theo đoàn du lịch, bọn họ phụ trách tất cả các thủ tục, nhanh nhất ngày mai là có thể xuất ngoại, hộ chiếu của chị cùng với số tài khoản chị đưa cho em, em sẽ sắp xếp.

Đinh Nhị Cẩu thấy Liễu Sinh Sinh đã đồng ý, trong nội tâm thoáng thở phào.

-Tất cả em đều đã chuẩn bị xong?
Liễu Sinh Sinh nhìn xem thằng trẻ tuổi này, nhớ mang máng lúc trước lần ấy Trọng Hải đã nhắc hắn mời mình một ly rượu, khi đó lúc nói chuyện hắn còn lúng túng lo lắng, nhưng hôm nay chuyện nào làm ra chuyện đó, thật sự là hậu sinh khả uý a .

-Chỉ cần chị đồng ý, những sự tình này em đều xử lý tốt, trước đây em là lính của anh Trọng Hải, chị là bằng hữu của anh ấy, còn em là bằng hữu của Ngô Nhật Lam, về tình về lý, trong chuyện này em phải giúp chị, cho nên đối với thành ý của em, chị không cần phải nghi ngờ gì cả.

Liễu Sinh Sinh nhẹ gật đầu không phản đối .

………………………………………………………………………………..

Vạn Hòa Bình lúc này như thú bị nhốt tại trong phòng làm việc của mình, đi qua lại bước chân thong thả, nhưng chuyện này suy nghĩ thật kỹ, vẫn chưa nghĩ ra cách, cho dù mình đã phái người đến gặp liên hệ quản lý các trang web để xóa topic, nhưng cũng có giới hạn mà thôi..
Tuy Đinh Nhị Cẩu rất không thích Vạn Hòa Bình người này âm trắc, tương đối mà nói, hắn vẫn thích Tào Khắc Thanh hơn, nhưng giờ hết cách rồi, chuyện phát sinh của Liễu Sinh Sinh đều phải dựa vào Vạn Hòa Bình giải quyết thu xếp ổn thỏa cho Liễu Sinh Sinh về sau, nên hắn đi ngay tìm Vạn Hòa Bình .

-Làm sao cậu biết chuyện này? Tiểu Đinh, có rất nhiều chuyện cậu cũng không nên tham dự vào, tôi khuyên cậu nên tránh ra xa đi trong chuyện này, người ta trốn còn không kịp, cậu lại thò tay vào, bộ cậu chưa có đủ việc để làm à?

Vạn hòa Bình vừa nghe qua chuyện này, vội vàng lắc đầu nói.

-Vạn cục trưởng, Liễu đoàn trưởng là bằng hữu tôi, ta không thể thấy chết mà không cứu, hiện tại xem ra nếu cô ấy còn ở lại trong nước, thì không có chuyện gì tốt, chi bằng đi ra nước ngoài giải sầu một thời gian, ông chỉ cần nói qua bên bộ phận quản lý xuất nhập cảnh một tiếng là được rồi, còn những chuyện khác thì không liên quan gì đến ông.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Vạn Hòa Bình nói, trong lúc đó hắn cảm thấy mình tìm đến Vạn Hòa Bình hình như là có chút thất sách, chính mình vẫn không biết rõ Vạn Hòa Bình rốt cuộc là đứng về bên nào, nếu Vạn Hòa Bình không phải người của Ngô Minh An, vậy chẳng khác gì là thú nhận cho Vạn Hòa Bình biết chuyện a.

Vạn Hòa Bình trầm ngâm một chút hỏi.

-Cậu thật sự là muốn trộn lẫn vào việc này?

-Cũng không phải là trộn lẫ , chỉ là vì bằng hữu mà thôi, Ván cục trưởng, ai cũng khó nói trước đời này không có cần đến bằng hữu mà..

Đinh Nhị Cẩu chằm chằm vào ánh mắt của Vạn Hòa Bình nói ra .

-Thôi được rồi, để tôi gọi điện thoại.

Tại trước mặt Đinh Nhị Cẩu, Vạn Hòa Bình gọi cho bộ phận quan lý xuất nhập cảnh.

Nói chuyện qua điện thoại xong, Vạn Hòa Bình nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
-Tiểu Đinh, cậu làm việc cho tới bây giờ cũng là rất cẩn thận, về bản án của Cát Hổ, cậu mau chóng làm báo cáo cho tôi, đã có người lại bắt đầu đến hỏi vụ án này, cậu cũng đừng để cho tôi khó xữ à.

- Được, xong xuôi chuyện này, tôi trở về viết báo cáo.

Đinh Nhị Cẩu nói.

…………………………………………………………………………………………

Đề phòng có người thấy được Liễu Sinh Sinh, Đinh Nhị Cẩu lại liên hệ với ác sĩ Uông Minh Kha, dùng xe cứu thương đưa Liễu Sinh Sinh trực tiếp đến sân bay, còn Đinh Nhị Cẩu thì chạy xe theo ở phía sau, tại sân bay đang có một đoàn du lịch đi Châu Âu đang chờ sẵn.

-Chị Liễu, đây là toàn bộ giấy tờ của chị, nếu như có gì cần, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cố gắng trợ giúp chị hết khả năng của mình.
Đinh Nhị Cẩu đưa cái xắc tay đưa cho Liễu Sinh Sinh .

-Đinh phó cục, thật tình chị không hiểu em vì sao lại giúp chị như vậy.

Vừa nói Liễu Sinh Sinh vừa cúi người xuống chỉnh lại đôi giày cao gót, cái áo lông rộng mở, bên trong cổ áo buông lỏng có thể thấy được đôi bầu vú đầy đặn, một nữa màu trắng đường viền thêu hoa của cái nịt ngực, Đinh Nhị Cẩu từ phía trên không ngăn được cặp vú sung mãn của nàng tại trước mắt Đinh Nhị Cẩu chớp lên, hai đầu núʍ ѵú nhàn nhạt cơ hồ trổ hết tài năng biễu diễn cho hắn thấy rồi.

-Có nhiều nguyên nhân, nhưng trọng yếu nhất là em không muốn một người xinh đẹp như Liễu đoàn trưởng bởi vì chuyện này lo lắng mà già đi, lý do này cũng đủ chứ ?

Liễu Sinh Sinh cười cười, không nói gì, có mấy lời thì không nói ra được, tuy nhiên người trẻ tuổi trước mắt kia che giấu rất tốt, nhưng Liễu Sinh Sinh với tư cách là người đàn bà từng trải, thấy từ ở bên trong ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu có một loại nóng rực lóe lên.
-Trong thẻ có mười vạn đôla, nếu như chị sử dụng không đủ thì cứ báo cho em biết, phương thức liên lạc với em đều ở bên trong cái xắc tay, Liễu đoàn trưởng , chúc chị lên đường bình an.

Chung quanh có rất nhiều người, nhưng Liễu Sinh Sinh lại đột nhiên hướng nhích lại gần ôm chặt lấy hắn, toàn bộ thân thể đều dán tại trên người Đinh Nhị Cẩu, có thể thấy cảm nhận được đôi bầu vú mê người của nàng ép sát trên lồng ngực của hắn, phía dưới hạ thể của nàng không biết là hữu ý hay vô ý cọ cọ lấy nơi trí mạng của hắn.

-Cảm ơn Đinh phó cục, thay chị gởi lời thăm đến Trọng Hải, hi vọng sau này khi khi trở về có thể đi thăm bằng hữu cũ.

-Đương nhiên là được rồi, chị cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho thật tốt, trên cái thế giới này cách ai cũng có thể thay đổi, nhưng tốt nhất vẫn là bảo vệ tốt cho bản thân chính mình, để sau này vẫn còn có thể gặp lại.
Đinh Nhị Cẩu ý vị sâu xa nói.

Liễu Sinh Sinh đương nhiên nghe hiểu được lời nói của Đinh Nhị Cẩu, nhưng tiền đồ thì chưa biết ra sao, nàng đến bây giờ vẫn đang lo lắng mình vừa đi ra ngoài, chỉ sợ là không có thể trở về lại được, đến lúc đó cho dù là mình có muốn gặp lại, nhưng cũng là thân bất do kỷ .

Nhìn xem máy bay rất nhanh biến mất vào mây trời, Đinh Nhị Cẩu thở dài một hơi, đang muốn quay xe trở về, thì điện thoại di động reo, đó là Ngô Nhật Lam gọi tới, hắn liền tiếp thông .

-Này, anh đang ở đâu vậy, có nhiều phóng viên đến bệnh viện, đang đi tìm tiện nhân kia, chuyện này anh xử lý ra thế nào rồi?

-Nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà là tiện nhân, có ai là tiện nhân… không sao đâu, đã đi rồi.

Đinh Nhị Cẩu nhướng mày nói ra .

-Há, làm tôi sợ muốn chết, những phóng viên kia thật là lợi hại, trong mỗi phòng bệnh đều tìm khắp, xem ra là chưa tìm được Liễu Sinh Sinh thì không chịu bỏ cuộc, nhờ có anh chuẩn bị kịp thời trước.
-Tốt rồi , coi như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi và cô cũng không hề biết đến chuyện này, hiểu chưa?

Đinh Nhị Cẩu dặn dò, có đôi khi thấy Ngô Nhật Lam thật thông minh, nhưng là có đôi khi quả thật là không chịu nỗi.