Hội nghị hiệp thương chính trị hội nghị tiếp tục tổ chức, Thạch Ái Quốc nhìn xem trên đài hội nghị Lương Văn Tường đang ngồi, có thể nói Lương Văn Tường so Thạch Ái Quốc còn trẻ hơn so với mình tưởng, trái lại người ngồi bên cạnh La Minh Giang, rất hiển nhiên La Minh Giang già hơn hẳn thấy rõ .
Tuy còn có những yếu tố khác, nhưng Thạch Ái Quốc đã quyết định, mình nhất định phải tranh thủ được sự ủng hộ của Lương Văn Tường, Lương Văn Tường mới tới nên chưa có thành viên trong tổ chức của mình, nếu như lúc này mình có thể lấy lòng trước hết, như vậy rất có thể Lương Văn Tường có thể bảo vệ cho ông thêm được trong năm năm tại vị, chừng này là đủ rồi, năm năm về sau , ai sẽ biết La Minh Giang đi đến nơi nào?
Đương nhiên, hiện tại mới chỉ là là mình ông có ý định, nếu như Đinh Trường Sinh có thể vận tác được, như vậy để thực hiện mục tiêu này cũng có khả năng, hiện tại thì đành phải dựa vào Đinh Trường Sinh vận tác như thế nào mà thôi. Đối với Đinh Trường Sinh , Thạch Ái Quốc ở bên trong rất mâu thuẫn, bởi vì là tài xế Hồ Hải Quân đã từng đôi lần đề cập tới chuyện con gái của mình Thạch Mai Trinh cùng với Đinh Trường Sinh có mối quan hệ tốt hơn bình thường, đối với con gái mình thì ông hiểu rất rõ ràng, làm gì thì làm cho bằng được, thích ăn cái gì thì bao nhiêu cũng thấy không có đủ, nếu Đinh Trường Sinh có thể cùng Thạch Mai Trinh cùng một chỗ , đây cũng là lựa chọn tốt nhất, nhưng về một phương diện khác, con gái của mình không có căn cơ đầu óc, chỉ sợ rất khó nắm được Đinh Trường Sinh khống chế tại trong tay của mình, như vậy thì Thạch Mai Trinh chẳng phải là chịu thiệt rất nhiều .
Đối với Thạch Ái Quốc đang tích cực tính toán mưu đồ, thì Để Khôn Thành trong lòng u ám hơn rất nhiều, An Như Sơn đột nhiên bị điều đi, cho Để Khôn Thành đang có được sự ủng hộ mạnh mẽ bị giáng phải một đòn nặng ký . Cũng may là An Như Sơn đán ứng yêu cầu của Để Khôn Thành, đem Sở Hạc Hiên điều tới hổ trợ, sắp xếp ở vị trí thường vụ phó chủ tịch, nhưng trong nội tâm của ông cũng rất rõ ràng mình đang ở trong triều mà lại không có tướng mạnh, cho nên đây mới là chuyện ông lo lắng nhất .
Kinh tế Hồ Châu phát triển rất lạc hậu, mà mình khi đến đây cũng không có cải thiện bao nhiêu, khu đang phát triển kêu gọi chiêu thương đầu tư cũng gần như là con số không, làm cho trong lòng Để Khôn Thành cũng là nóng như lửa đốt .
Sở Hạc Hiên đã đi đến vùng duyên hải đông nam tìm kiếm nhà đầu tư, nhưng cho tới bây giờ, nhà đầu tư đã đến xem qua khua đang phát triễn không ít, lại không có bao nhiêu người muốn đầu tư ..
………………………………………………………………………………………. Nghĩ đến Ngô Minh An ăn uống cũng không thiếu thốn, nên Đinh Nhị Cẩu đỗ xe bên ven đường chỉ mua một bó hoa tươi, vài ngày vừa qua hắn không có lộ diện ở trong bệnh viện.
-Ngô bí thư… đã tốt hơn nhiều chứ ?
Vừa vào cửa, liền thấy Ngô Minh An đang nằm ở trên giường xem trực tiếp cuộc họp hiệp thương của tỉnh Trung Nam, ông cũng thấy Đinh Nhị Cẩu đi vào , mỉm cười .
-Tiểu Đinh, mấy ngày nay sao không có tới, có chuyện bận rộn gì sao?
Ngô Minh An hỏi.
-Tại đang có cuộc họp, lãnh đạo thành phố Hồ Châu đều đến đi họp, trong lúc cháu ở đây địa hình tương đối quen thuộc rồi, cho nên chạy tới chạy lui cho lãnh đạo còn biết mặt, bằng không thời gian dài lãnh đạo sẽ đem cháu quên mất.
Đinh Nhị Cẩu nói .
-không sao, nếu bọn họ quên cháu...cháu cứ đến thành phố Giang Đô, chú an bài công tác cho. Ngô Minh An nghe c Đinh Nhị Cẩu nói như thế, liền mở đường cho Đinh Nhị Cẩu một quân, đương nhiên, ông cũng có tư tâm, bởi vì thông qua mấy ngày nay cùng với con gái mình tiếp xúc , ông phát hiện, hình như là con gái mình thật sự ưa thích thằng Đinh Trường Sinh này.
Nghĩ tới đây , Ngô Minh An thở dài một hơi, con gái lấy một người có gia thế bình thường cũng tốt, nếu như là vì quan hệ thông gia chính trị, thì thứ nhất phải cân nhắc đến thực lực, còn con gái mình có hạnh phúc hay không, đó chính là chuyện hên xui rồi.
Thế nhưng mà từ xưa đến nay, loại giao dịch hôn nhân kiểu như vậy, có bào nhiêu người hạnh phúc đây này? Nếu có chỉ sợ là có thể đếm được trên đầu ngón tay, gả cho người bình thường, ít nhất có thể an ổn mà sống, không cần ngày đêm vì gia tộc mà phải quan tâm, đây là điều mà Ngô Minh An coi trọng nhất. Bên ngoài ai cũng nói Ngô Minh An ương ngạnh, nhưng trong mắt của Đinh Nhị Cẩu, ông cũng vẫn là người tốt, ít nhất là đối với hắn.
-Như thế nào đây? Cha của tôi vừa mới nói muốn đem ngươi điều đến thành phố Giang Đô, sao không thấy anh biểu lộ thái độ cái gì hết vậy?
Nhìn thấy Ngô Minh An mãi đang xem ti vi, Ngô Nhật Lam liền kéo Đinh Nhị Cẩu đi ra ngoài cửa, bắt đầu hưng sư vấn tội.
-Ai ..này Ngô đại tiểu thư, tôi nghe không hiểu, vừa nghe liền đã lên tiếng đáp ứng, cái đó mới hiện lên tôi là người nông cạn, cô nếu có thời gian rãnh, thử thăm dò một chút đáy ngọn nguồn của cha cô giùm tôi đi.
Đinh Nhị Cẩu bất mảng nhìn thoáng qua Ngô Nhật Lam, bình thường thì cũng hơi tinh ranh đấy, khi đụng chuyện thì liền thấy nàng ngớ ngẩn .
-Không phải đâu, tôi cảm thấy được cha tôi rất là nghiêm túc về chuyện này mà. Ngô Nhật Lam không tin nói .
-Được, cho dù là thật sự đi nữa, lúc này tôi cũng không có khả năng rời khỏi Hồ Châu, Thạch bí thư đối với tôi có ân, hiện giờ tình hình ở Hồ Châu không phải thái bình, tôi muốn tận hết sức trách nhiệm của mình với ông ấy, coi như là báo ân a.
-Ai …. nào có ai như anh vậy, bộ anh chuẩn bị thân cây để treo cổ tại Hồ Châu à?
Ngô Nhật Lam bất mãn nói .
Nhìn xem Ngô Nhật Lam ánh mắt thâm tình , Đinh Nhị Cẩu cảm giác được một loại mùi nguy hiểm, cô nàng này không phải là muốn mình cưới nàng chứ ? Đinh Nhị Cẩu nghĩ đến đây, trên ót bắt đầu toát ra tầng mồ hôi lạnh. .
-Không phải là vậy, nhưng tôi tin rằng nếu cô đem lời của tôi nói cho cha cô biết, cha của cô nhất định cũng sẽ tán thưởng tôi đấy, nếu cha cô mời tôi đến Giang Đô, tôi liền đáp ứng được điều đến Giang Đô, thì cha của cô sẽ có thể nghĩ đến tôi vì quyền lực của cha cô nên mới chạy tới nơi đây. Đinh Nhị Cẩu cô gắng hướng Ngô Nhật Lam giải thích nói .