Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1288: Đốt cháy giai đoạn



CHƯƠNG 1232: ĐỐT CHÁY GIAI ĐOẠN.

-Làm sao em đáng ghét như vậy a, cái trò như vậy cũng biết, đúng là con người có tính xấu..

Tương Ngọc Điệp dựa trong ngực Đinh Nhị Cẩu nói .

-Tính xấu của em thì có khá nhiều loại, đợi lát nữa em sẽ cho chị lãnh hội, mười tám cách chơi sẽ cùng vơi chị thao luyện một lần xem như thế nào.

Đinh Nhị Cẩu xấu xa đưa tay mò vào bên dưới gò mu Tương Ngọc Điệp, biên dưới đã tràn đầy dịch nhờn sẵn rồi, Tương Ngọc Điệp nhắm mắt lại, hơi thở bắt đầu trở nên trầm trọng, Đinh Nhị Cẩu mỉm cười một cái, chặn ngang ôm lấy Tương Ngọc Điệp hướng phòng ngủ trên lầu đi đến ..

………………………………………………………………………………………….

Không biết đổi qua bao nhiêu tư thế, cũng không đếm được nụ hôn nồng nhiệt, hai người làm từ từ đầu giường đến cuối giường, lại từ cuối giường xuống dưới giường tiếp tục mây mưa thất thường, sau đó bò lại trên giường tiếp tục điên loan đảo phượng, Tương Ngọc Điệp lần lượt thống khoái tiết thân, tiếng rêи ɾỉ cao vút đã biến thành khàn khàn hừ nhẹ chậm lại, hai gò má hồng đỏ ửng thở hổn hển…
Cùng lúc đó, ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu lại cắm vào trong huyệŧ nàng, hắn giống con dã thú động tình vậy, cứ đánh thẳng thật mạnh ƈôи ŧɦịŧ vào sâu trong hang động Tương Ngọc Điệp, chỉ thấy hai cánh tay ngọc treo lên ôm lấy cổ của hắn, một đôi bắp đùi trắng như tuyết nâng lên vòng bên eo của hắn, cái gò mu âm hộ non mềm run rẩy thật chặc dây dưa xương mu Đinh Nhị Cẩu..

-Ưm… hừ... Trường Sinh.. nhanh chút….!

Đôi bầu vú đầy đặn Tương Ngọc Điệp đưa lên hạ xuống đung đưa, lúc này Đinh Nhị Cẩu tay kia thì thô bạo nắn bóp hai vú trắng, bên dưới dưới cây ƈôи ŧɦịŧ hung mãnh như động cơ máy đâm vào rút ra tủng động điên cuồng …

Mà lúc này Tương Ngọc Điệp toàn bộ thân thể tuyết trắng ngọa nguậy, cái âm hộ khoái hoạt hưởng ứng mỗi một lần ƈôи ŧɦịŧ rút ra đút vào thẳng tiến, thừa nhận cây ƈôи ŧɦịŧ lỗ mãng tiến lên mãnh liệt, tiếng rêи ɾỉ đã khàn khàn không cách nào phân biệt, theo luật động của hắn, nàng càng không ngừng giãy dụa thân hình, hắn thần trí cũng mê loạn, từng giọt mồ hôi từ trán mình không ngừng nhiểu xuống tại trước ngực của Tương Ngọc Điệp ..
-Ưm…ưʍ..

Từ chỗ sâu trong yết hầu của Đinh Nhị Cẩu phát ra ồ ồ như tiếng rống giận, cái mông tựa là nổi điên rút ra đút vào lấy, Tương Ngọc Điệp biết hắn rốt cục đã muốn bắn tinh.

Quả nhiên, bắp thịt của hắn bắt đầu co rút có tiết tấu, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ cắm sâu trông cổ đáy huyệŧ nàng rõ ràng run run,

-Á…gϊếŧ chết ..người ta rồi….

Tương Ngọc Điệp cơn sướng khoái cũng đã đến nói năng lộn xộn, hai chân càng kép chặt, những đầu ngón chân rúc vào một chỗ, cái mông cao thấp mấp máy để cho quái vật lớn ở trong huyệŧ mình có thể càng thêm xâm nhập ma sát, tìm kiếm kɦoáı ƈảʍ, hai người hạ thân kết hợp không có một tia khe hở.

Đinh Nhị Cẩu thân hình chấn động, núi lửa ầm ầm bùng nổ, đem từng làn nham thạch lửa nóng nóng chảy tinh hoa xuất ra tại sâu bên trong u cốc dũng đạo Tương Ngọc Điệp, ƈôи ŧɦịŧ lớn tại trong hành lang huyệŧ vẫn còn dây dưa vừa cố nhấn thêm vào vừa run run kịch liệt.
Nóng bỏng tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn nhanh chọc vào vẩy tưới trên cổ đáy huyệŧ Tương Ngọc Điệp, tiện đà từ nơi đó cũng dâng lên chất lỏng âm tinh phún ra hội tụ cùng nhau, trong lúc này cả căn phòng lan tỏa khắp lấy mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng hơi thở mồ hôi.



……………………………………………………………………………………

Thạch Ái Quốc cũng thật không ngờ Lương Văn Tường lại nhanh như vậy muốn gặp mình, sáng sớm Đinh Nhị Cẩu tới cùng ông ăn điểm tâm thời điểm, đồng thời hồi báo chuyện này cho Thạch Ái Quốc.

- Ừ, vậy chúng ta sẽ gặp mặt ở đâu?

Thạch Ái Quốc hỏi.

-Cháu cũng không rõ ràng lắm, đến lúc đó Kiều chủ nhiệm sẽ thông báo cho biết a.

-Ừ, chú biết rồi, còn có chuyện, còn chuyện thư ký trưởng trao đổi với cháu, đã suy tính ra thế nào rồi?

Thạch Ái Quốc hỏi.
-Chuyện gì a? Thư ký trưởng đâu có nói với cháu đâu?

Đinh Nhị Cẩu có chút mơ hồ, suy nghĩ cẩn thận, vẫn không có nhớ ra được chuyện gì .

-Vấn đề của khai phát …..cháu cân nhắc thế nào rồi?

Thạch Ái Quốc thấy Đinh Nhị Cẩu giả ngu, vì vậy trực tiếp nhắc hắn .

-À…. Chuyện đó cháu cũng có nói với thư ký trưởng rồi, cháu không có cái năng lực kia, cháu còn trẻ lắm, trong lúc đang có nhiều người đều nhìn chằm chằm vào vị trí của khu khai phát, hơn nữa, anh Trần cũng đang ở đó, chỉ sợ là có người nói bí thư dùng người không khách quan ..

Đinh Nhị Cẩu nói với Thạch Ái Quốc.

- Không cần nói đến những chuyện này, đến cùng quan trọng là cháu nghĩ như thế nào, có thể đây là một cơ hội tốt để rèn luyện mình, lý lịch của cháu ở bên trên còn trống lắm, cho dù trong công tác thì không tệ, nhưng phải bổ sung thên vào lý lịch, đây là một cơ hội hiếm có, khu đang phát triển đã nát đến mức không còn chỗ nát nữa rồi, chẳng lẽ cháu đến mà còn có thể nát hơn sao?
Thạch Ái Quốc nói ra .

Ban đầu thì Thạch Ái Quốc đã cân nhắc không muốn để cho Đinh Nhị Cẩu đi đến khu khai phát, nhưng bây giờ thì không được rồi, nguyên nhân là từ chỗ Lương Văn Tường có mối quan hệ cùng Dương Phụng Tê, còn Dương Phụng Tê lại cùng Đinh Nhị Cẩu là bằng hữu quen nhau, hơn nữa khu khai phát của Hồ Châu đã bị nát hết không còn có một chút giá trị nên chẳng ai dám đầu tư gì cả, còn Dương Phụng Tê đến tỉnh Trung Nam là vì tạo thế cho Lương Văn Tường, như vậy nếu đầu tư tại thành phố Hồ Châu cũng là đầu tư, đầu tư tại thành phố Giang Đô cũng là đầu tư, tất cả đều nằm trong phạm vi của tỉnh Trung Nam, quăng ở nơi nào cũng đều là tạo nên bức tranh đẹp cho Lương Văn Tường, không có gì phân biệt khác nhau .

Đối với việc sử dụng Đinh Nhị Cẩu, Thạch Ái Quốc cũng cho rằng Đinh Nhị Cẩu cũng nên từ từ lắng đọng tại đơn vị công an thêm một thời gian, nếu tiếp tục như vậy thì là đốt cháy giai đoạn, làm một quan viên chính phủ, tuy năng lực là một mặt, nhưng tâm tính thì quan trọng hơn, đây mới là vấn đề Thạch Ái Quốc lo lắng nhất cho hắn.
-Bí thư … không phải là ý cháu như vậy, cháu chỉ sợ không làm nên chuyện thì phụ sự tín nhiệm của chú, chứ không phải là không dám, mà là lo lắng, bí thư ..ngày trước cháu đã từng nói , chỉ cần là chú bảo cháu làm, thì cháu sẽ làm hết sức, nếu không làm được thì đó là do năng lực của cháu không tốt, nhưng cũng sẽ làm cho chú bị xấu mặt đúng không?

Đinh Nhị Cẩu châm chước nói .

-Chuyện này cháu không cần lo lắng, mất mặt hay không đó là chuyện của chú , cái chính là chú hỏi cháu có dám hay không làm?

Thạch Ái Quốc một khi đã quyết định đúng chuyện này, thì cũng không cho Đinh Nhị Cẩu có cơ hội do dự .

-Bí thư…cháu sẽ nghe lời chú, nhưng vẫn lo lắng, sợ năng lực của mình không thể khống chế được ở khu khai phát, rồi phát sinh mâu thuẫn, cho nên đây cũng là một vấn đề mà cháu rất ngại.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .

-Cháu không cần lo lắng, trong thành phố sẽ xem xét đấy, chú thấy khóa huấn luyện đợt này là nhằm vào hệ thống công an, nếu cháu đã tới khu đang phát triển nhận công tác, thì cũng không cần tiếp tục tham dự khóa này, để chú trao đổi lại với bên phòng tổ chức cán bộ tỉnh, rút cháu ra khỏi a.

Đinh Nhị Cẩu cùng Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân ăn điểm tâm xong, Thạch Ái Quốc tiếp tục đi họp, sau khi tiễn đưa Thạch Ái Quốc tới cửa, Đinh Nhị Cẩu cùng Đào Thành Quân quay lại trở về trong phòng của trại an dưỡng.

- Thư ký trưởng, lần này xem như anh hại khổ em rồi, khu đang phát triển của Hồ Châu là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi a, nghe nói hiện tại nơi đó có nhiều cán bộ đều bị điều đi, anh lại đem em nhét vào, coi như đời em đã xong.

Đinh Nhị Cẩu cùng thư ký trưởng Đào Thành Quân có mối quan hệ có thể nói là vừa là thầy vừa là bạn, đôi khi vẫn nói đùa với nhau.
-Trường Sinh, cậu làm gì mà bi quan quá vậy, chỗ đó càng nát, thì cậu lại càng dễ dàng lập ra thành tích, hơn nữa Sở phó chủ tịch đã đi khắp nơi đang kêu gọi đầu tư rồi, đến lúc đó nếu có đầu tư, thì chỉ rơi xuống khu đang phát triển phải không? Chỉ cần cậu cầm cái cái khay, vậy ở bên trong không phải toàn là thức ăn sao?

Đào Thành Quân nói.

-Thư ký trưởng, đó là anh quá lạc quan rồi, em nghe nói lần này Sở phó chủ tịch đi chiêu thương dẫn tư, do không còn có lựa chọn khác, nhặt được cái gì thì nhặt, tanên đưa tới toàn là các xí nghiệp gây ô nhiễm không à, đó là các vùng duyên hải đào thải bỏ ra, đã vậy mà người ta còn thấy chướng mắt với hoàn cảnh đầu tư của chúng ta, anh nói chuyện này thì làm sao bây giờ ?

Đinh Nhị Cẩu tiếp tục phàn nàn nói .

-Vậy thì phải dựa vào bản lãnh của cậu, để xem cậu ở tỉnh thành có tìm được ai đồng ý đến khu phát triện đầu tư, dù sao giờ thì cậu cũng không cần đến học viện cảnh sát huấn luyện rồi, phải không?"
-Ai , em cảm thấy được nếu nhận khu đang phát triển, nhất định sẽ là một trận chiến ác liệt, nên muốn thừa cơ hội này nghỉ ngơi một chút, sợ khi đến đến khu đang phát triển chẳng còn có một chút nào rảnh rỗi…

-Tùy cậu, nhưng nói cho cậui biết, nếu bí thư đã chọn cậu làm tướng, phải làm cho ra cái bộ dáng đó, đừng làm mất mặt bí thư, bằng không mà nói , hừ . .