Sau khi Hạ Hà Tuệ sau khi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu cũng ngồi buồn bã u sầu, nhưng hắn cũng nghĩ không ra biện pháp nào cả, nhưng hắn biết rõ, từ khi Hạ Hà Tuệ ly dị, nàng vẫn luôn muốn có một đứa bé, có thể nói đây cũng là nàng tìm đến một sự ký thác về tinh thần, hiện tại đứa bé này đã đến rồi, nhất định là nàng muốn sinh ra.
Chỉ là điều hắn lo lắng, Hạ Hà Tuệ một mình xuất ngoại thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm, dù sao ở bên ngoài tứ cố vô thân, tuy là Dương Phụng Tê có hứa chiếu cố cho nàng, nhưng trong chuyện này Dương Phụng Tê nể mặt mũi hắn đến bao nhiêu thì hắn thật sự không biết.
-À…chị Dương bây giờ đang ở Bắc Kinh sao?
Đinh Nhị Cẩu nghĩ tới đây, liền gọi điện thoại cho Dương Phụng Tê.
-Đúng vậy, phải qua một thời gian ngắn nữa thì chị mới có thể quay trở về Giang Đô, còn em hồi trở lại Hồ Châu rồi hả? -Làm sao chị biết?
Đinh Nhị Cẩu thất kinh hỏi .
-Hừ..thì số trên điện thoại di động biểu hiện là số của thành phố Hồ Châu, ha ha ha.
Dương Phụng Tê nói quả thực làm cho Đinh Nhị Cẩu bó tay rồi, bất quá vừa tiếp chuyện với nàng, Đinh Nhị Cẩu tâm tình cũng tốt lên một chút .
-Chuyện của chị Hạ …chị biết rồi phải không ?
-Đã biết, do em gây họa ra, như thế nào, có phải là không giải quyết được, giờ kiếm đến chị cầu cứu?
Dương Phụng Tê có chút hả hê nói.
-Ai ….chị Dương à, lúc này đừng nói đùa nữa, em cóý định cùng nàng kết hôn, nhưng nàng không đồng ý, một lòng kiên quyết muốn xuất ngoại, chị có thấy việc này đáng tin không? Còn nói là chị đã đáp ứng chiếu cố cho nàng?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Kết hôn ? Em điên rồi sao, em có còn muốn tiếp tục sự nghiệp làm quan của mình hay không vậy? Đinh Nhị Cẩu, nếu em muốn kết hôn, cũng phải tìm kiếm người phụ nữ trong chốn quan lại, đối với tiền đồ của mình có sự trợ giúp, còn em và nàng kết hôn nàng có thể giúp được em cái gì? Dương Phụng Tê không có nghe rõ phía sau, nhưng vừa nghe đến câu kết hôn , nàng liền lập tức đem Đinh Nhị Cẩu mắng cho một trận .
-Chị Dương… làm sao chị có thể nói như vậy chứ, chuyện này là em không đúng, nên em phải phụ trách.
Đinh Nhị Cẩu giải thích .
-Được rồi… đã thành, nhưng chị nói cho em biết, nếu em không muốn làm quan nữa, thì hãy cùng với nàng kết hôn đi, rồi đi theo chị làm ăn, lúc đó em muốn sinh mấy đứa bé thì sinh, hôm nay kết hôn, ngày mai ly hôn, không người quản em đâu, nhưng nếu em còn muốn tiếp tục con đường làm quan, thành thật đem nàng giao cho chị, chị sẽ phụ trách cuộc sống hàng ngày của nàng, cam đoan sẽ không để cho nàng chịu một chút nào ủy khuất, em yên tâm đi.
Dương Phụng Tê nói .
Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói tiếp, thì Dương Phụng Tê bên kia giống như bận rộn nhiều việc, liền cúp điện thoại, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác hình như là Dương Phụng Tê có điều gì tức giận vậy.. Tuy Dương Phụng Tê đã kết hôn rồi, nhưng cuộc hôn nhân của nàng là trên danh nghĩa, hai vợ chồng chỉ là diễn trò, bình thường thì mạnh ai nấy làm việc riêng của mình.
Dương Phụng Tê cùng Hạ Hà Tuệ đều là người của Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa ba người thậm chí còn lăn lộn giao hoan cùng một chỗ thật hoang đường, chân thật mà nói, Đinh Nhị Cẩu đối với Dương Phụng Tê, cảm tình chưa hẳn là ít hơn so với Hạ Hà Tuệ, cho nên Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này lại đưa ra ý định cùng với Hạ Hà Tuệ kết hôn, chính điều làm cho Dương Phụng Tê bất chợt nổi lên trong lòng đố kị, cho nên mới vừa rồi có lời nói kia .
Nói xong điện thoại với Đinh Nhị Cẩu, Dương Phụng Tê ném điện thoại di động bộp một tiếng trên mặt bàn, trong tay ký tên lên hồ sơ cũng đè mạnh lên, hành động này làm cho Lăng Sam đang chờ nàng ký tên hoảng sợ giật mình. -Dương tổng, xảy ra chuyện gì mà làm cho chị tức giận như vậy.
Lăng Sam thận trọng hỏi .
Nàng là năm trước đến chi nhánh công ty đầu tư Bàn Thạch ở Bắc Kinh nhận công tác tạm thời, chỉ cần trường học không có giờ học, hoặc là chương trình học không bận rộn, nàng liền chạy đến phụ giúp cho chủ quản, làm chân chạy, giống như là hiện tại đang cầm văn bản tài liệu đến để cho Dương Phụng Tê ký tên vậy .
-Không có việc gì, tại vừa gặp một gã đàn ông hư hỏng..À… đúng rồi, Lăng Sam, em có bạn trai chưa?
Dương Phụng Tê hỏi.
-Vâng…cứ xem như là đã có, có chuyện gì vậy Dương tổng?
-Há, không có việc gì, nếu chưa có thì cứ nói thật, chị có thể giới thiệu cho em một người, trong công ty của chúng ta có nhiều thanh niên tài tuấn, chị giúp cho em chọn một, như thế nào đây? Dương Phụng Tê đùa .
-Dương tổng, thật sự là em đã có bạn trai, hơn nữa quan hệ cũng tốt lắm.
-Cái gì gọi là quan hệ cũng tốt lắm, các người bao lâu mới gặp mặt một lần?
Dương Phụng Tê biết rõ Lăng Sam cùng Đinh Nhị Cẩu chắc chắn sẽ không có thường gặp mặt.
-Vâng..đã nửa năm nay không gặp, em còn đang đi học, còn hắn đã công tác, cho nên không có thời gian gặp mặt.
Lăng Sam nói ra .
- Lăng Sam ….em không biết sao? Khoảng cách vừa đủ sẽ tạo cho chuyện tình thấy thêm tốt đẹp, nhưng nếu khoảng cách quá xa, chẳng những là không có đẹp, mà e rằng cảm tình cũng sẽ không còn đáng kể nếu trong thời gian dài.
-Có thể là do bọn em thường xuyên nói chuyện qua điện thoại, cho nên em cảm thấy không có vấn đề gì.
Lăng Sam tiếp tục giải thích cho Đinh Nhị Cẩu.
-Vậy được rồi , chị có thể hỏi em một chuyện không? -Chị cứ nói đi , Dương tổng.
-Gọi điện thoại, cứ cho là như các người thường xuyên gọi điện thoại, nhưng em có biết hắn ở bên kia đang làm gì sao?
Dương Phụng Tê tiếp tục nói .
Lần này, Lăng Sam thì ngây dại, vấn đề dễ hiểu như vậy thì nàng chưa từng có nghĩ tới, bởi vì nàng rất tin tưởng Đinh Nhị Cẩu .
-Chị không biết các người quan hệ đến mức độ nào, nhưng chị nói cho em biết, nữ nhân có thể vì nam nhân thủ thân như ngọc, nhưng nam nhân thì không có thể vì nữ nhân mà thủ thân như ngọc đâu, cái quan điểm này em có tin không?
Dương Phụng Tê nhìn xem Lăng Sam đã bắt đầu cắn bờ môi của mình trong lòng nhất thời như nở hoa .
Kết hôn? Hừ, nàng chính là muốn lại cho Đinh Nhị Cẩu biết rõ, tên Đinh Nhị Cẩu hỗn đản trêu ra nhiều loại sự tình phong lưu, thì đừng hòng có nghĩ đến chuyện làm kẻ tình lang một lòng một dạ với ai đó được đâu…