Thạch Ái Quốc thanh âm có chút trầm thấp, còn giống như có chút khàn khàn .
-Há, bí thư ..cháu đang ở tại khu đang phát triển, chú có gì phân phó.
Đinh Nhị Cẩu hỏi, đúng lúc này Thạch Mai Trinh lại muốn ngẩng đầu, nhưng tiếp tục bị Đinh Nhị Cẩu ấn đầu xuống lặp lại..
-Đi đến đó làm cái gì vậy?
Thạch Ái Quốc không ngờ tới Đinh Nhị Cẩu bây giờ còn đang ở khu đang phát triển .
-Cháu muốn tới xem tình hình một chút, để sớm nhận công tác, tại đây quả thực chỉ là một mảnh hoang vu a, toàn cỏ hoang mọc cao quá đầu người…
-Ừ..biết rồi.. Này..vừa rồi A Trinh mới cãi với chú vài câu, thì tức giận bỏ chạy ra ngoài, cũng không có mang theo điện thoại, cháu giúp chú trên đường tìm nó giùm chú, đúng là nó không hiểu chuyện gì cả. Đang tiến hành miệng lưỡi phục vụ bú ɭϊếʍ ƈôи ŧɦịŧ của hắn, Thạch Mai Trinh nghe xong liền phát hỏa, lại muốn ngóc đầu lên cùng cha mình lý luận một phen, nhưng Đinh Nhị Cẩu nên vội vàng nói gặp lại với Thạch Ái Quốc liền cúp điện thoại .
-Um.. . . . em kìm nén để chị ngộp thở chết à.
Thạch Mai Trinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên được, nói với Đinh Nhị Cẩu .
-Nhanh lên… thời gian rất gấp, cha của chị bảo em đi tìm chị đây, làm cho xong rồi em đưa chị trở về, tranh thủ đi…
Đinh Nhị Cẩu hai tay gối sau ót, nhìn Thạch Mai Trinh nói.
Lúc này Thạch Mai Trinh cũng không lải nhải thên rồi, nàng ngoan ngoãn cởi cái quần mình xuống vịn bên hông Đinh Nhị Cẩu, cầm lấy đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ của hắn đưa đến ngay cửa miệng huyệŧ ẩm ướt của mình rồi ngồi xuống, trong chốc lát, tại trong khu đang phát triển đất đai hoang vu, bên trong xe đang nở rộ một đóa hoa, chiếc xe có công năng giảm xóc rất tốt, bánh xe hãm tại trong đất bùn, mà ngay cả trong xe tiếng rêи ɾỉ phát ra cũng đều bị cửa sổ xe bịt kín cách âm ra bên ngoài. Thạch Mai Trinh trên mặt đã nổi lên đỏ ửng, càng thêm diễm lệ dâʍ lãng, nàng đem cái mông có tiết tấu lên xuống nhấp nhô thật nhanh của mình hướng cái huyệŧ của mình đánh xuống cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu, miệng không đè nén được thấp giọng hừ kêu lên:
-Ưʍ..um….a…a…
Đinh Nhị Cẩu cũng nghe được tiếng ọp ọp dịch nhờn bên trong huyệŧ khi tiếp xúc với ƈôи ŧɦịŧ mình, bên dưới mặt mông Thạch Mai Trinh cũng dính một mảnh chất lỏng, hắn càng thêm kích động, từ bên dưới cũng kích ƈôи ŧɦịŧ lên nhanh hơn.
………………………………………………………………………………………..
Lúc này Thạch Mai Trinh thậm chí trên bụng trắng nõn cũng khoái hoạt đỏ ửng, nàng nhắm mắt thật chặc, dồn dập thở hào hển, đang run rẩy ghé vào trên người Đinh Nhị Cẩu, đem cái mông mình nhấc lên, mặc kệ để cho Nhị Cẩu từ ở bên dưới hẩy lên đánh thẳng ƈôи ŧɦịŧ sâu vào trong thân thể của nàng. ……………………………………………………………………………………………
Từ bên trong huyệŧ Thạch Mai Trinh đã co rút lại lấy, hai chân nàng rõ ràng đang run run, Đinh Nhị Cẩu cũng nhắm hai mắt ngừng lại trong chốc lát, thích ý hưởng thụ cơn cực khoái của nàng đang phún ra âm tinh, hai tay càng không ngừng đùa bỡn nắn bóp đôi bầu vú nàng, cảm thấy được trên người nàng đã che kín một tầng mồ hôi nóng, có lẽ vì nàng đã hưng phấn quá độ!
-Ai nha…. Nhị Cẩu …đừng ngừng…
Thạch Mai Trinh bỗng nhiên buồn kêu, trên mặt nhăn lại vừa tựa hồ thống khổ tới cực điểm, vừa tựa hồ cơn sướng khoái đã đến, Đinh Nhị Cẩu thấy biểu hiện của nàng thì đã hiểu, rất phối hợp đẩy nhanh tốc độ đưa cây ƈôи ŧɦịŧ nhét vào thật sâu trong huyệŧ nàng, đầu khấc chĩa thẳng va chạm đến cổ đáy huyệŧ nàng, thành vách thịt non huyệŧ Thạch Mai Trinh xiết chặt thân cây ƈôи ŧɦịŧ, cái loại khoái hoạt này thường nhân khó có thể cảm nhận được, thân thể của hắn cũng bắt đầu khẽ run, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cường tráng lay động, còn Thạch Mai Trinh theo tốc độ Nhị Cẩu đẩy nhanh ƈôи ŧɦịŧ, bên trong huyệŧ nàng có tiết tấu co giật, đến cơn cao trào âm tinh phóng xuất ra …… …………………………………………………………………………………………….
Nguyên bản Thạch Mai Trinh ở trong dư vận cao trào, huyệŧ co rút lại, bên trong đường hang huyệŧ lầy lội không chịu nổi dịch nhờn, thế nhưng lại một lần nữa lại tăng lên co rút lại, khi cây ƈôи ŧɦịŧ to dài Đinh Nhị Cẩu mạnh mẽ hung hăng đẩy sâu vào lấy, làm cho nàng đang hưởng thụ âm tinh tẩy rửa quái vật lớn, cũng không tự chủ được lại rỉ phún ra âm tinh lần nữa, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ cũng chịu không nổi sâu trong thịt non huyệŧ xiết lại từng hồi, nham thạch nóng chảy, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn nhanh mà ra, thẳng tắp vọt vào đầy trong đáy huyệŧ Thạch Mai Trinh…
……………………………………………………………………………………..
Tuy vừa rồi đuổi con gái của mình đi ra ngoài đem, nhưng Thạch Ái Quốc lập tức liền hối hận, nhưng vì ngại mặt mũi, ông thật sự không muốn chuyện này để cho con gái biết rõ, bởi vì lâu nay chuyện của ông và Tiêu Hồng vẫn luôn bị Thạch Mai Trinh kiên quyết phản đối, bây giờ sự thật đã chứng minh, linh cảm của con gái mình là chính xác, mình đã sai rồi . Thế nhưng mà để cho một người cha đối với con gái mình thừa nhận sai lầm, đó là một chuyện rất khó, nhưng khi nhìn thấy Thạch Mai Trinh đi theo Đinh Nhị Cẩu vào cửa, trong nội tâm Thạch Ái Quốc rất là mừng rỡ .
-Bí thư ..nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành, nếu không có chuyện gì, thì cháu đi trước.
Đinh Nhị Cẩu nói ra, hắn vẫn không muốn chen vào việc trong nhà của Thạch Ái Quốc, càng không muốn để cho Thạch Ái Quốc biết mình đã biết chuyện xấu kia của Tiêu Hồng, bằng không mà nói, trong nội tâm lãnh đạo sẽ rất là dị ứng đấy, vô luận là đang có quan hệ thân mật đến cỡ nào ..
-Khoan… chờ chút đã, đến thư phòng của chú, có chút việc chú muốn cháu xử lý.
Thạch Ái Quốc nói xong đứng dậy đi đến thư phòng, chỉ có Đinh Nhị Cẩu lại âm thầm kêu khổ, lúc này Thạch Ái Quốc nói có việc thì chắc chắn là có quan hệ cùng Tiêu Hồng, như vậy thì mình sẽ rất khó thoát khỏi dính líu . -Đóng cửa lại đi.
Thạch Ái Quốc sau khi ngồi xuống, nhìn thấy cửa còn mở, kêu Đinh Nhị Cẩu đóng lại, lại càng thêm để cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác được sự tình không ổn.
-Ngồi đi, hôm nay không nói chuyện công sự, mà nói về việc tư.
Thạch Ái Quốc mặt không cảm giác nói ra .
-Bí thư …có phải là xảy ra chuyện gì, vừa rồi lúc tìm được chị Trinh thì thấy nàng cũng rất buồn bực, hỏi không trả lời câu nào, cháu khuyên can mãi mới chịu về nhà đấy.
-Trường Sinh, chú nhớ là năm trước có nhơ cháu điều tra qua Tiêu Hồng, vậy cháu đã tra như thế nào rồi?
Thạch Ái Quốc chuyện trước nhắc lại.. .
-Bí thư, lúc ấy cháu quả thật có đi theo phu nhân vài ngày, nhưng không hề phát hiện được thứ gì, chú cũng biết công tác của cháu không có thời gian rãnh nhiều, cho nên về sau cũng chưa có . . . -Ai ..cháu xem qua mấy tấm hình này đi, đây là do A Trinh vụиɠ ŧяộʍ chụp lén, cháu có nhìn ra được cái gì không?
Đinh Nhị Cẩu giả bộ làm như lần đầu tiên nhìn thấy những tấm hình này, trên thực tế thì đúng là là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng làm cho hắn thở dài là tấm hình này chỉ là một tấm hình Tiêu Hồng mập mờ khoác cánh tay Thiệu Nhất Chu mà thôi, còn những thứ khác thì không nói lên được điều gì..
-Bí thư, điều này cũng không có thể nói rõ cái gì chứ ?
Đinh Nhị Cẩu thăm dò hỏi.
-Ừ, nhưng A Trinh đã rất hoài nghi Tiêu Hồng cùng người đàn ông này có quan hệ gì đó, chuyện này cháu hãy đi điều tra, chú hy vọng có thể mau chóng biết được kết quả, ngoài ra, điều tra thêm người đàn ông này đang làm gì, tại sao lại biết Tiêu Hồng.
Thạch Ái Quốc cầm lấy một tấm hình, rồi tức giận ném vào trên mặt bàn . -Vâng… bí thư, cháu sẽ mau chóng tra ra.
-Ừ, sau khi tra được thì đi thẳng đến phòng làm việc của chú hoặc là đến trong nhà báo cáo , đi đi..
Thạch Ái Quốc mệt mỏi nói ra .
Rời khỏi nhà của Thạch Ái Quốc, Đinh Nhị Cẩu câm nín, thật sự là hắn sợ sẽ gặp chuyện đó, chính mình tuy đã sớm biết chuyện này, nhưng một mực che giấu không nói, vấn đề này có phải là cũng không đúng? Đinh Nhị Cẩu lái xe , cân nhắc việc này mình nên phải kết thúc như thế nào cho trọn vẹn đây?
………………………………………………………………………………………..
-Này, anh Đỗ .. tới đâu rồi?"
-Vẫn còn theo con quỷ cái này, bất quá hôm nay lại còn có một người đang đi theo, vậy là con quỷ cái này xui xẻo rồi.
-Chuyện khi nào? Có phải là Thạch Mai Trinh không vậy?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ hỏi. -Không phải, Thạch Mai Trinh thì anh biết, đám này có hai người, một nam một nữ, không biết lai lịch..
. Đỗ Sơn Khôi nói.
-Vậy bọn họ bây giờ đang ở đâu?
-Tại khu phụ cận công ty bọn họ, nghe bọn họ nói tối nay sẽ cùng nhau ăn cơm đây này.
Đỗ Sơn Khôi nói ra .
-Vậy sao? Việc này mà anh cũng biết?
- Ừ, thiết bị nghe lén đặt trong văn phòng của bọn họ, anh nghe rất rõ, anh ở phía dưới bãi đỗ xe nghe được giống như là đang đối mặt đồng vậy , như thế nào? Muốn giải quyết chuyện này gấp hay sao?
Đỗ Sơn Khôi hỏi.
-Vâng… đợi lát nữa lúc bọn họ ăn cơm thì cho em địa chỉ, đến lúc đó em sẽ gặp anh.