Đinh Nhị Cẩu lái xe đem Tiêu Hồng đưa đến cổng ra vào cư xá thành ủy, nhưng hắn không có vào trong, hắn không muốn cho Thạch Ái Quốc biết là chính mình đem Tiêu Hồng đưa về đây.
-Vừa rồi cái gì cần nói thì tôi cũng đã nói rồi, phần còn lại thì tự dựa vào phu nhân, tôi giúp phu nhân cũng chỉ có thể là tới đây.
Đinh Nhị Cẩu không có xuống xe, đối với Tiêu Hồng phía sau nói ra.
Tiêu Hồng không nói chuyện, đẩy cửa xe ra bước xuống, cũng không quay đầu nhìn hắn mà đi thẳng vào trong cư xá thành ủy. Còn Đinh Nhị Cẩu cũng lái xe đã đi ra ngoài, hắn còn có một Thiệu Nhất Chu đang chờ xử lý.
Hắn gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, hỏi rõ vị trí, rồi lái xe đi tìm Đỗ Sơn Khôi, hiện tại công tác với Tiêu Hồng cơ bản đã làm cho nàng thông suốt, nhưng với Thiệu Nhất Chu thì khác, dù sao Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu đã tiếp xúc qua với Thiệu Nhất Chu rồi, nói không chừng đã cho Thiệu Nhất Chu được một chỗ tốt gì đó. Thành thật mà nói, Thiệu Nhất Chu là một gã đàn ông, lại cùng Tưởng Hải Dương có dính dấp, cho nên Thiệu Nhất Chu sẽ có khả năng lấy đó làm chỗ dựa , như vậy nếu Đinh Nhị Cẩu chỉ hù dọa thì sẽ không đủ, còn phải tính đến cách khác, thì họa may thằng này mới chịu hàng phục được , chứ không dễ dàng gì.
Đinh Nhị Cẩu dựa theo vị trí Đỗ Sơn Khôi nói, vòng vo rốt cục tại một công trường bỏ hoang đã tìm được hắn.
-Người đâu?
Đinh Nhị Cẩu thấy chỉ có một mình Đỗ Sơn Khôi đứng ở phía ngoài tại công trường, hỏi.
-Ở bên trong, thằng này miệng rất cứng, xem không cho biết chút lợi hại thì không nói gì đâu.
Đỗ Sơn Khôi đem tàn thuốc thả trên mặt đất, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu xoay người nhặt lên, từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, nhét vào cất đi .
-Sau này anh phải coi chừng, cái tàn thuốc này là chứng cớ rõ ràng như vậy không thể để ở lại hiện trường, anh đã từng làm trinh sát thì biết rồi, đây là đang ở trong nước, chứ không phải ngoài nơi biên giới, chỉ cần một chút sơ sẩy, thì có thể sẽ mang lại phiền toái cho chúng ta. Đinh Nhị Cẩu nói .
- Ừ, tôi biết rồi.
Đỗ Sơn Khôi mặt đỏ lên, hắn hiểu được lời nói của Đinh Nhị Cẩu, rất nhiều sự tình mà hắn đang làm, đều là không hợp pháp đấy, thậm chí là phạm luật, giống như là chuyện hôm nay bắt lấy Thiệu Nhất Chu, nếu như bị Thiệu Nhất Chu thưa kiện ra cơ quan công an, sợ là Đinh Nhị Cẩu cũng rất khó lòng mà dọn dẹp.
Vừa vào cửa, Đinh Nhị Cẩu đã nhìn thấy Thiệu Nhất Chu hai tay bị trói lên trên xà ngang, chân vừa mới nhón đủ chạm tới đất, nếu Thiệu Nhất Chu muốn để toàn bộ chân chạm xuống đất, thì phải chịu thống khổ đôi cánh tay bị treo cao, nhưng nếu muốn đôi cánh tay không đau đớn, thì phải nhón chân lên, cái phương thức này là làm cho người rất mệt nhọc đấy.
Nhưng cái này cũng chưa hết , Đinh Nhị Cẩu nhớ là mình có đưa quần áo cho Thiệu Nhất Chu, nhưng lúc này toàn thân Thiệu Nhất Chu chỉ mang đôi tất trên chân, mà bên cạnh hắn còn có một thùng nước, không biết Đỗ Sơn Khôi lấy từ đâu đến. Đinh Nhị Cẩu liếc mắt liền nhìn ra chỗ dùng cái thùng nước này, bởi vì chung quanh người của Thiệu Nhất Chu và trên mặt đất tất cả đều là nước, không cần phải nói, nước này là dùng để giội lên người của Thiệu Nhất Chu..
Nhìn ra như vậy, thì thấy thủ đoạn của Đỗ Sơn Khôi còn mạnh hơn chính mình rồi .
-Thiệu Nhất Chu, anh có biết tôi là ai không?
Đinh Nhị Cẩu tiến lên, nhìn xem Thiệu Nhất Chu đang lạnh cóng hỏi.
-Biết rõ … biết rõ là Đinh phó cục, Đinh phó cục …tôi biết lỗi rồi, thả tôi ra đi, tôi lập tức cút khỏi Hồ Châu, sẽ không bao giờ quay lại nữa, cam đoan cả đời này sẽ không quay trở lại .
-Không trở lại? Ha ha .. vậy giữa anh và Tiêu Hồng đã có chuyện gì xảy ra?
Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này mở ra máy ghi âm điện thoại di động.
-Tiêu Hồng.. chính là một thứ đàn bà dâʍ đãиɠ, tất cả là do Tiêu Hồng câu dẫn tôi đấy, tôi vốn là đang tại phía nam sinh sống rất tốt, thì Tiêu Hồng gọi điện thoại gọi cho tôi tới đây, nói là nhớ tôi, còn cho tôi tới nơi này để tôi làm chung cùng một công ty, Tiêu Hồng nói là mình có quyền lực đứng đầu, vì thế tôi mới tới nơi đây… Thiệu Nhất Chu run lập cập nói.
-Chỉ là như vậy? Không còn gì nữa?
Đỗ Sơn Khôi múc một xô nước liền giội xuống dưới bả vai Thiệu Nhất Chu, một trận mát mẻ này, càng khiến cho toàn thân của hắn run càng thêm lợi hại.
-Có , còn nữa… Tiêu Hồng còn nói cùng làm công ty địa ốc, đến lúc kiếm được bộn tiền thì sẽ cùng nhau cao bay xa chạy, cũng không còn muốn phải hầu hạ lão đầu tử kia rồi, chỉ là .. chỉ là dự tính chưa có làm thành, đúng rồi.. còn nữa, còn có Tưởng Hải Dương tìm gặp tôi, nói với tôi tìm cách dụ Tiêu Hồng mang đến để ngủ với hắn.
-Anh đã đáp ứng?
Đinh Nhị Cẩu nội tâm rùng mình .
-Tôi ..tôi dám không đáp ứng sao ? Còn có La Đông Thu đi cùng, tôi cũng không dám đắc tội ah.
-Bọn họ chuẩn bị tính toán như thế nào đối với mảnh đất kia?
Đinh Nhị Cẩu cau mày một cái hỏi. -Bọn họ …bọn họ chuẩn bị ra tay trước với Tiêu Hồng, sau đó thì dùng Tiêu Hồng áp chế Thạch Ái Quốc, để lão đồng ý nhượng miếng đất này lại cho bọn họ, đại khái chỉ biết vậy, còn những chuyện khác thì tôi quả thật là không biết.
Thiệu Nhất Chu khóc nức nở nói ra .
-Anh chuẩn bị lúc nào thì đem Tiêu Hồng giao cho bọn họ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Chỉ nay mai mà thôi, Tưởng Hải Dương nói là đã không còn thời gian chờ đợi.
Thiệu Nhất Chu nói ra .
-‘’ Không còn thời gian chờ đợi ‘’ là có ý tứ gì?
-Tôi không biết, dù sao nhìn xem thằng này đối với Tiêu Hồng thì cảm thấy rất là thèm thuồng hứng thú, hắn nói sau khi chơi cho Tiêu Hồng tan nát một thời gian ngắn rồi sẽ đưa lên tỉnh thành cho cha của hắn làm, dù sao tôi nghe qua cũng cảm thấy rất là biếи ŧɦái.
Thiệu Nhất Chu căm hận nói ra . -Về chuyện của Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu, anh còn biết cái gì nữa?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Những thứ khác …những thứ khác thì không biết. À… đúng rồi, Tưởng Hải Dương thường xuyên đi đến một cư xá mà tên gì thì tôi đã quên, chỗ đó hình như là nhà cậu của hắn, hắn thường xuyên đi vào trong đó ở lại qua đêm, có mấy lần tôi nghe La Đông Thu mắng Tưởng Hải Dương không biết xấu hổ khi mà ai cũng chơi được, chẳng chừa một ai, tôi cũng không biết là chuyện gì.
Thiệu Nhất Chu đứt quảng nói gần một tiếng đồng hồ .
-Thiệu Nhất Chu ..vốn mới đầu tôi định gϊếŧ anh, miễn cho ngày sau mang đến phiền toái, xi-măng tôi cũng đã mang tới, cái chỗ này hoang tàn vắng vẻ, nếu đem anh trộn cùng xi-măng nhét vào trong một thùng dầu, anh nói thử xem sẽ có người phát hiện ra không? -Không… không , Đinh phó cục, chúng ta ngày trước không oán, ngày nay cũng không thù đấy, đừng làm như thế, tôi van anh, cầu anh thả tôi một con đường sống, tôi sẽ cút ngay lập tức đến nơi rất xa, cũng sẽ không xuất hiện . . .
Thiệu Nhất Chu khóc ròng ròng nói.
-Nhưng tôi nể tình mới vừa rồi anh có thái độ cũng không tệ, hé lộ tin tức về Tưởng Hải Dương và La Đông Thu, tôi sẽ tha cho anh thoát khỏi cái chết, ngay trong đêm nay hãy cút khỏi thành phố Hồ Châu, anh nhớ kỹ, chuyện tối nay nếu như anh dám nói với người khác một câu, đó cũng là ngày chết của anh, người này sẽ đến tận nhà của anh, đem cả nhà của anh tiễn xác đến bên trong công trường này đấy.