-Bỗng dưng mà ân cần, nếu không phải gian xảo thì cũng là đạo chích.
Thạch Mai Trinh không quan tâm đến nói .
Do tối hôm qua Thạch Ái Quốc cùng Tiêu Hồng đã trao đổi sơ qua, cho nên ông biết ý tứ của Tiêu Hồng, thấy con gái của mình vẫn không thèm nể mặt mũi Tiêu Hồng, ông muốn nói với Thạch Mai Trinh vài câu, nhưng nhìn thấy Tiêu Hồng dùng ánh mắt ngăn cản ông lại, nên cũng không nói gì.
Thạch Ái Quốc ăn điểm tâm xong liền đi làm, Thạch Mai Trinh vốn định dùng tấm ảnh chụp gây áp lực, nhưng Tiêu Hồng từ khi tối hôm qua trở về đến giờ vẫn nhẫn nhịn, nhất là từ khi được Đinh Nhị Cẩu đưa cho nàng cái USB về sau, giờ phút này nếu bị Thạch Mai Trinh mắng chó chửi mèo, nàng cũng không có cãi lại, bởi vì nàng biết rõ, bây giờ mình chẳng có cái gì để mà dựa vào, đã vậy còn có một quả mìn định giờ nằm tại trong tay của Đinh Nhị Cẩu. -A Trinh, cô đừng đi đâu, tôi có việc thương lượng với cô.
Tiêu Hồng thu dọn bàn ăn, thấy Thạch Mai Trinh muốn đứng dậy nói ra .
- Có chuyện gì? Nói đi .. để tôi xem cô khoa môi múa mép đến chừng nào..
Thạch Mai Trinh làm như đoán chừng ra Tiêu Hồng sẽ nói cái gì…
-Tối hôm qua tôi đã trao đổi với cha của cô, về sau tôi sẽ không đi ra ngoài làm nữa, chỉ ở trong nhà làm nội trợ, còn cái công ty kia tôi sẽ chuyển qua cho cô tới kinh doanh, cô thấy thế nào?
Tiêu Hồng không nhanh không chậm nói ra .
-Hừ… không phải tôi nghe lầm chứ, cô tốt bụng vậy sao?
Thạch Mai Trinh quả nhiên cũng là chấn động, nhưng nàng thì khác với Thạch Ái Quốc tin tưởng về lời nói của Tiêu Hồng, cảm giác đầu tiên của nàng là Tiêu Hồng lại muốn giở trò âm mưu quỷ kế gì đây, cho nên vẻ mặt không tin nhìn Tiêu Hồng . -Cô không có nghe lầm, tôi nói là sự thật.
Tiêu Hồng nói rất chân thành .
-Vậy thì quá kỳ quái, chẳng lẽ mặt trời mọc phía tây?
Thạch Mai Trinh cười lạnh, rồi đứng dậy đi lên lầu, không để ý đến lời nói của Tiêu Hồng.
……………………………………………………………………………………………
Từ khi Hạ Hà Tuệ nói muốn xuất ngoại sinh con, Đinh Nhị Cẩu liền thường xuyên ở nhà với nàng, bình thường buổi tối chỉ cần không có gì chuyện gấp gáp thì hắn đều về nhà ngủ, cho nên khi sáng sớm Thạch Mai Trinh gọi điện thoại tới thì Đinh Nhị Cẩu đang ôm Hạ Hà Tuệ nằm trong chăn ngủ .
-Alo, là vị nào ?
Đinh Nhị Cẩu không xem số điện thoại, liền trực tiếp nghe, dù sao hắn cũng đã xác định mình sẽ đi đến khu khai phát, còn chuyện bàn giao bên cục công an thành phố hầu như về cơ bản đã sắp xếp xong rồi, hắn bây giờ xem như đang là tạm thời thất nghiệp rãnh rỗi, cũng không có ai quản đến hắn rồi, nên cứ mặc sức mà ngủ thỏa thích . -Ai ôi!!! Con lừa lười biếng này, đã mấy giờ rồi mà em chưa có rời giường à?
Thạch Mai Trinh ở trong điện thoại nói lớn vào .
-Là chị sao… mới sáng sớm mò mẫm nói nhao nhao cái gì vậy, có chuyện gì, nói nhanh đi…
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn Hạ Hà Tuệ đang bên người, nhỏ giọng nói .
-Hừ…tại sao hạ thấp giọng nói nhỏ như vậy, có phải là đang cùng ngủ với người đàn bà nào đó phải không ? Cùng ai … nói cho chị biết coi?
Thạch Mai Trinh ghen tuông thoáng cái liền lên tới, còn Hạ Hà Tuệ thì cũng nghe được giọng nói của Thạch Mai Trinh trong điện thoại, nàng trở mình, muốn ngủ tiếp đi, nhưng lại cũng không ngủ được nữa, càng cũng cố thêm quyết định đi ra nước ngoài, đúng là cha của đứa nhỏ này không thể nào tin cậy được, hôm nay một người đàn bà này , ngày mai một người đàn bà khác, không thể nào ổn định được tâm tính. -Có việc gì thì nói, còn không thì em cúp máy đây.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Ừ, thôi không nói nữa, em ngủ đi.
Thạch Mai Trinh cũng lấy lại tâm tình, tức giận cúp điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng không ngủ lại được, hắn phát hiện mình đối với những người đàn bà này lực khống chế càng ngày càng yếu, đồng thời hắn cũng nhận thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì chính mình cũng sẽ trở thành một kẻ cô đơn, đã nói không kết hôn, nhưng Thạch Mai Trinh có cảm xúc không đúng, cũng như Hạ Hà Tuệ tuy rằng không nói ra, nhưng chắc chắn là trong lòng nàng cũng sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu sa vào một phiền toái cực lớn ở bên trong lòng, mà cái phiền toái này hiện tại đã là cực khó giải quyết rồi.
Hắn trong lòng tham lam cứ cho rằng những người đàn bà này sẽ không tạo cho hắn bất kỳ áp lực nào, hắn giống như là một quan viên thời cổ đại, tam thê tứ thϊếp trái ôm phải ấp, nhưng trên thực tế, đó chỉ là chuyện của ngày xưa mà thôi, đàn bà, nhất là đàn bà thời bây giờ, cái loại này cam tâm ẩn mình ở phía sau tấm màn, chỉ cần cam tâm tự nguyện dâng hiến mà không cần đòi hỏi cái gì, thật sự là quá hiếm hoi. Hạ Hà Tuệ lát sau thì đứng lên, điểm tâm sáng cũng không làm, nàng rửa mặt xong chào hỏi cùng Đinh Nhị Cẩu rồi đi đến tiệm thẩm mỹ của mình, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới cảm nhận được sự cô đơn vô cùng, hắn lấy điện thoại di động ra muốn tìm một người để tâm sự, nhưng thật sự là không biết gọi đến cho ai .
Số điện thoại lật tới lật lui, cuối cùng chọn lấy một số gọi ra ngoài .
-Mới sáng sớm mà gọi điện thoại, có phải là có việc à?
Phó Phẩm Ngàn vừa lái xe, một nhận điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, nàng đang đưa con gái của mình đến trường .
-Cũng không có việc gì, chỉ là muốn tìm một người để trò chuyện, đột nhiên em cảm thấy trong lòng không được vui mà thôi…
-Sao vậy ? Người đàn bà nào đã làm cho em phiền muộn vậy?
Phó Phẩm Ngàn cười cười hỏi . -Mẹ , điện thoại của ai vậy?
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Miêu Miêu hỏi.
-Đừng ồn ào, là chú Đinh của con.
Phó Phẩm Ngàn nói ra .
-Thật sao… đưa điện thoại cho con..con muốn nói chuyện cùng với chú .
Miêu Miêu nghe nói là điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, gọi đến, đôi mắt lập tức sáng ngời không đợi Phó Phẩm Ngàn đồng ý, nàng đã đoạt lấy điện thoại mẹ mình.
-Này….chú Đinh, chuyện gì xảy ra mà thời gian dài như vậy chú cũng không gọi điện thoại cho cháu ? Cũng không gọi cho mẹ cháu, chú không biết là mỗi ngày mẹ đều nhắc đến chú sao ?
Miêu Miêu nói chuyện rất nhanh, như là tiếng súng máy vậy, đến khi Phó Phẩm Ngàn tỉnh hồn lại, thì nha đầu kia cái gì cũng đã nói xong rồi.
-Con nói nhăng gì đấy, không biết lớn nhỏ gì cả, đây là chuyện của con nên nói sao? Đưa điện thoại cho mẹ, càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi. Phó Phẩm Ngàn vừa thẹn vừa xấu hổ, trách mắng Miêu Miêu.
- Miêu Miêu, gần đây chú bề bộn nhiều việc quá, qua một thời gian ngắn nữa chú sẽ đi đến thăm mẹ con cháu được không?
-Chú bận rộn ư.. không có sao cả, mẹ con cháu thì rãnh rỗi có nhiều thời gian, bằng không cuối tuần này mẹ con cháu đi đến Hồ Châu chơi đùa, đến lúc đó chú cùng mẹ con cháu dạo chơi ngắm cảnh thành phố Hồ Châu như thế nào được không?
Miêu Miêu tiếp tục nói dối, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Phó Phẩm Ngàn .
-Không có vấn đề gì, Hồ Châu rất gần, đến lúc đó chú mang hai người khắp nơi đi dạo, Hồ Châu phong cảnh cũng đẹp lắm.
Đinh Nhị Cẩu kiên trì nói ra .
-Trường Sinh, em đừng nghe Miêu Miêu nói dối, chị cũng đang bề bộn nhiều việc, hơn nữa áp lực học tập của Miêu Miêu hiện nay cũng rất nặng đấy, làm sao có thời gian để đi chơi a, trước như vậy đi, chị đang lái xe trên đường, lát nữa nếu có thời gian sẽ trò chuyện tiếp a. Phó Phẩm Ngàn vội vàng giật lại điện thoại nói nhanh rồi cúp máy.