Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1322: Chủ đề vĩnh viễn



CHƯƠNG 1266: CHỦ ĐỀ VĨNH VIỄN

-Tôi và cô làm sao mà giống nhau được mà so sánh.

Thạch Mai Trinh liếc Tiêu Hồng rồi nói ra .

-Làm sao mà không giống chứ, cô cho rằng chỉ có cô mới được yêu sao ? Thạch Mai Trinh, tôi nói thật cô không xứng với Đinh Trường Sinh đâu, đây là lời thật tâm, tôi không nghĩ ra hắn tại sao lại phải cùng cô có một chân.

Tiêu Hồng không chút lưu tình đả kích lòng tự tin Thạch Mai Trinh.

-Cô có ý tứ gì?

Thạch Mai Trinh cảnh giác mà hỏi.

-Đinh Trường Sinh là nam nhân chính thực, hắn quả quyết sát phạt, cô đừng có cảm thấy cha của cô là bí thư thành ủy là ngon lắm nên hắn phải dựa vào, chuyện khác thì tôi không biết, nhưng thấy hắn đổi vận liên tục, tôi không phải hù dọa cô, không qua mười năm nữa, chuyện trong nhà của cô chỉ sợ là phải còn dựa vào hắn đấy.
Tiêu Hồng bất đắc dĩ nói .

Thạch Mai Trinh càng nghĩ càng không đúng, nhìn vẻ mặt đau buồn của Tiêu Hồng, trong nội tâm bắt đầu lo lắng, hỏi :

-Tiêu Hồng, nói cho tôi biết, cô và Đinh Trường Sinh có phải là đã có chuyện gì xảy ra phải không?

-Tôi cùng hắn có chuyện gì xảy ra ? Ha ha, nếu có chuyện xảy ra, tôi bây giờ còn đứng ở nơi này sao ? Cũng không có gì nếu nói cho cô biết, cho dù là tôi cỡi hết quần áo đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không sa đọa, cho nên tôi mới nói hắn đúng thực là nam nhân, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà xằng bậy.

Tiêu Hồng cười khổ nói, nhớ tới cảnh tượng lúc mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong chiếc xe hơi, tuy nàng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu quả thật là đã có phản ứng động tâm, nhưng vậy đến cuối cùng không động đến thân thể của mình, nhưng như vậy lại làm cho Tiêu Hồng mang theo thất vọng.
Thạch Mai Trinh nhìn xem sắc mặt Tiêu Hồng, giống như không phải nói dối, chẳng lẽ là mình đúng là trách lầm Đinh Nhị Cẩu sao?

………………………………………………………………………………………….

-Ông Đường …đi đến đâu vậy ? Chỗ ở của Hoa Cẩm Thành cách nội thành xa như vậy sao?

Đinh Nhị Cẩu ngồi ở phía sau xe, nhìn Đường Thiên Hà lái xe thẳng đến phía đông thành phố Hồ Châu mà chạy.

-Đinh phó cục, chúng ta đến nhà của Hoa Cẩm Thành một chuyến, lão này thực sự có tiền, tại Thành Đông trấn Hoa Lâm xây xong một tỏa lâu đài, trấn Hoa Lâm là quê quán của hắn, lần này Hoa Cẩm Thành rất có thành ý, cậu hãy cho hắn mấy phần mặt mũi nhé.

Đường Thiên Hà cùng dè dặt nói ra .

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói:

-Um.. tôi thấy thời buổi bây giờ con người lại thích thay đổi, thời điểm trước kia, nếu có hộ khẩu tại thành thị thì tự hào không tưởng nổi, thiếu điều hận không thể đem cái hộ khẩu thành thị dán tại trên ót mình khoe khoang khắp nơi, còn giờ đây khi có tiền, lại muốn chuyển về nông thôn ở, thật sự là tự mình giày vò không đủ ah.
-Đúng vậy .. hiện nay người có tiền đều thích đến hưởng thụ phong quang nông thôn, cái kia gọi là cái nhỉ, à… trở về với thiên nhiên.

-Ừ, Triệu Khánh Hổ thì có một Vệ Hoàng Trang, Hoa Cẩm Thành có một lâu đài ở nông thôn, thật là có ý tứ ..haha..

Đinh Nhị Cẩu cười, bất quá tiếng cười kia lại khiến cho Đường Thiên Hà có chút sợ rung động, ông cũng biết Triệu Khánh Hổ cùng Đinh Nhị Cẩu hình như cũng có chút đối phó, chỉ có điều đây là lời đồn, không có chứng cứ rõ ràng, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu đem Triệu Khánh Hổ cùng Hoa Cẩm Thành đánh đồng làm cho Đường Thiên Hà suy nghĩ xem ra đến lúc nào đó, tìm cơ hội đề tỉnh cho Hoa Cẩm Thành một câu .

Đường Thiên Hà rất rõ ràng, Đinh Nhị Cẩu thằng này quả thật sự là một con chó điên, nếu đã để ý đến ai, chỉ sợ là không dễ dàng nhả ra, cho nên biện pháp tốt nhất là không nên làm cho hắn nhìn chằm chằm vào .
Đường Thiên Hà nói tòa lâu đài ngay tại bên cạnh trấn Hoa Lâm, tất cả đều là xây dưng theo phong cách kiểu tây phương, xây vàng thếp son lộng lẫy, xem ra đúng là một nhà giàu mới nổi lên, khuôn viên tòa lâu đài rất rộng, chiếm diện tích trọn vẹn hơn năm mươi mẫu, vì thế còn tráng nhựa một con đường cái lớn nối thẳng đến cổng lâu đài.

Hoa Cẩm Thành thật đúng là cho nể mặt mũi Đinh Nhị Cẩu, mang theo người nhà đứng chờ ngay tại cổng lớn..

-Chào Đinh phó cục, xin mời vào bên trong, tất cả đây là đều người nhà của tôi, ra đón tiếp Đinh phó cục đấy.

Hoa Cẩm Thành không biết tính nết của Đinh Nhị Cẩu, hắn là thứ người nếu ai nể hắn một xích, thì hắn sẽ kính lại một trượng.

Lúc mới bắt đầu, Đinh Nhị Cẩu đúng là ngứa ngáy muốn phang Hoa Cẩm Thành mấy câu, nhưng khi nhìn thấy Hoa Cẩm Thành mang theo một đại gia đình chờ ở cổng, trong nội tâm liền mềm nhũn, đối với Hoa Cẩm Thành nói ra khá là thân mật:
-Hoa lão bản, chú phô trương quá làm cháu thấy bất an a, cứ để cho tất cả mọi người giải tán đi, ba người chúng ta tâm sự là được rồi, chỉ là uống trà mà thôi, đón tiếp long trọng như vậy làm gì.

-Đúng đúng, lão Hoa, cứ dựa theo lời của Đinh phó cục, lão làm gì mà long trọng quá..

Đường Thiên Hà đứng sau lưng Đinh Nhị Cẩu nói giúp vào .

Hoa Cẩm Thành sở dĩ bày ra phô trương lớn như vậy, là cấp đủ mặt mũi cho Đinh Nhị Cẩu, để cho hắn vui lòng, chính là vì muốn ngăn chặn cái miệng Đinh Nhị Cẩu, lão thấy mình có bao nhiêu bổn sự, dám phái người theo dõi phu nhân của bí thư, nếu bị Thạch Aí Quốc biết được, không cần Thạch Aí Quốc tự mình động thủ, chỉ cần bĩu môi, thì gia tài bạc tỷ của mình có thể bị giày vò sạch sẽ, lão sở dĩ có thể làm được đại phú hào tại Hồ Châu, cũng là dựa vào một nguyên tắc, chính là dân bất hòa cũng không cùng quan đấu .
Lần giáo huấn này lại làm cho lão nhớ thêm khắc sâu, cho dù lợi nhuận mê hoặc con mắt, tiền có nhiều hơn nữa, nhưng còn mạng thì mới kiếm được tiền, mất mạng rồi thì tiền chỉ là một đống giấy, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả .

-Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, Đinh phó cục, xin mời.

Hoa Cẩm Thành ân cần dẫn đường trước Đinh Nhị Cẩu nói.

Sau khi người nhà Hoa Cẩm Thành tản đi, Đinh Nhị Cẩu thoáng cái liền chú ý tới , trong đám người gọi là người nhà này, những người đàn bà trẻ tuổi cũng tương đối nhiều, cũng có mấy đứa bé, chỉ là người lớn tuổi là không có, nơi này là gia đình của Hoa Cẩm Thành, làm sao lại có nhiều đàn bà trẻ tuổi như vậy chứ?

-Hoa lão bản, chú thật diễm phúc a, tất cả đều là người nhà của chú sao?

Đinh Nhị Cẩu nói đùa .
Nếu như nói vừa rồi trong lòng của Hoa Cẩm Thành vẫn còn hơi lo lắng, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu mở chuyện nói cười, Hoa Cẩm Thành thoáng cái buông lỏng tâm tình, đàn bà vẫn luôn là vĩnh viễn là chủ đề của đàn ông .